Thi đại học tháng 6.
Thẩm Trì cũng là thí sinh lần này. Sau khi nghe Cố Nhiên nói xong, cậu quyết định thay đổi triệt để, quyết tâm học tập thật tốt. Cậu ngồi ở trường thi, đại não vang lên ầm ầm, trái tim nảy kịch liệt, cậu hít sâu vài cái làm cho mình bình tĩnh lại. Cậu cầm bút, nhìn từng câu từng chữ trên đề thi, trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Phải cố lên, phải thành công.
Cậu gấp rút muốn nhận được sự tán thành của người nọ.
Hai mươi ngày qua đi, thành tích đại học được công bố. Ngoài dự đoán chính là Thẩm Trì đã đậu được trường đại học trọng điểm thành phố S. Mẹ Thẩm Trì vui mừng khôn xiết, vốn nghĩ rằng đứa con trai của mình có thể thi đậu trường hạng trung là đã cảm ơn trời đất rồi, thế mà cuối cùng lại có thể thi đậu trường trọng điểm. Thế là mẹ Thẩm Trì quyết định vung một bút tiền lớn thuê khách sạn nhỏ ở huyện để làm một bữa tiệc chúc mừng đứa con trai nhà mình.
Mẹ Thẩm Trì mời một ít người thân bạn bè, còn Thẩm Trì thì mời các bạn đồng học có quan hệ tốt với mình đến.
Cậu hưng phấn chạy đến nơi ở của Cố Nhiên định mời đối phương tới tham dự, nhưng lại phát hiện cửa phòng anh đang mở, cậu nghi hoặc, nhìn thoáng qua trong phòng thì thấy một người đàn ông xa lạ đang nói chuyện với Cố Nhiên.
"Cậu trở về đi. Lão gia tử đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Cậu không có liên hợp với bọn họ lừa tôi đó chứ?" Cố Nhiên nhíu mày. . Đọc truyện tại ( T R Ù M t r u y ệ n . org )
"Tôi làm sao có thể lấy chuyện này lừa cậu? Nhiên ca, tôi thề, đây là sự thật."
"Ừ, đã biết. Cậu trở về trước đi."
"Vậy cậu...."
"Tôi sẽ lập tức về ngay. Không thể cho bọn họ biết cậu và tôi có liên hệ."
"Được."
Vừa dứt lời, người đàn ông xa lạ rời đi, trước khi đi còn nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Trì một cái.
Thẩm Trì đứng do dự ở cửa.
Cố Nhiên quay đầu lại thấy được đối phương: "Là cậu sao? Thành tích có rồi à? Như thế nào?"
Thẩm Trì nhìn anh: "Anh muốn đi đâu sao?"
Cố Nhiên nhướn mày: "Cậu nghe thấy rồi?"
Vô nghĩa, lần sau các anh nói chuyện có thể nhớ đóng cửa lại hay không.
Thẩm Trì gật gật đầu: "Ừ, cửa không đóng."
Cố Nhiên vẫy tay ý bảo cậu vào nhà ngồi: "Nghe được cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải chuyện lớn."
Thẩm Trì tiếp tục dò hỏi: "Anh phải đi thật sao?"
Cố Nhiên gật đầu, xoay người đi rót chén nước: "Ừ, về nhà. Trong nhà có việc."
Thẩm Trì hốt hoảng: "Vậy...Vậy anh còn trở về đây không?"
Cố Nhiên cười cười, không nói gì.
Thẩm Trì cười tự giễu, đúng thật, nhìn Cố Nhiên là biết được anh không giống người bình thường, sao có thể ngốc tại địa phương thế này, sớm muộn gì anh cũng phải trở lại thế giới thuộc về anh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT