Cố Nhiên về tới thành phố S.
Lâm Phù đồng ý ly hôn, hơn nữa còn yêu cầu quyền được nuôi nấng con gái, nói là muốn lưu lại một chút niệm tưởng.
Cố Nhiên đồng ý, anh thiếu đối phương quá nhiều, không thể tiếp tục ích kỷ mà mang đi đứa con gái duy nhất được.
Cố Nhiên đến bệnh viện vấn an lão gia tử. Lão gia tử đúng là bị bệnh, có điều chỉ là do quá mệt nhọc mà không phải chứng bệnh gì quá mức nghiêm trọng, nhưng do tuổi tác của lão gia tử đã cao nên vẫn cần lưu lại tại bệnh viện để xem xét thêm.
Sau khi Cố Nhiên trở về, mẹ anh liên tục biểu đạt ý muốn tạ tội. Bọn họ không nên tự cho mình là đúng mà thay Cố Nhiên an bài cuộc sống của anh.
Cố Nhiên cười cười, lắc lắc đầu biểu thị mình không để ý chuyện này.
Sự tình xem như qua.
Cố Nhiên tiếp tục sinh hoạt ở Cố gia như lúc trước, chỉ thiếu đi cái gọi là sợi dây trói buộc hôn nhân.
*
Mùa thu tháng 9 là mùa khai giảng đại học.
Thẩm Trì mang bao lớn bao nhỏ đi tới thành thị xa lạ này.
Trên người thiếu niên 18 tuổi nhìn có vẻ thiếu một chút khí phách hăng hái của tuổi trẻ mà phiếm một phần thương cảm u buồn không nói nên lời.
Mẹ của Thẩm Trì cho rằng con mình luyến tiếc rời nhà nên an ủi nói: "Khi nào nghỉ thì trở về liền, nếu nhớ nhà có thể gọi điện cho chúng ta."
Thẩm Trì ôm mẹ: "Đã biết."
Cậu cũng không có nói với bất kỳ ai về nguyên nhân thật sự khiến cậu khổ sở.
Thẩm Trì kéo hành lý tìm đến ký túc xá của mình, trong ký túc xá đã có ba người tới trước tiên. Thẩm Trì hỏi mới biết được bọn họ đều là người địa phương nên mới đến sớm như vậy.
"Ai! Tin tức lớn giật gân! Lâm gia và Cố gia giải trừ hôn ước!" Một nam đồng học chỉ vào di động, lớn tiếng nói.
"Oát đờ? Đâu tớ nhìn xem!" Hai người khác lập tức vây quanh dò hỏi.
"Là thật hả? Ta đệt đệt đệt! Kinh ngạc!
Thẩm Trì xấu hổ đứng tại chỗ, không rõ bọn họ đang hưng phấn chuyện gì.
Một nam sinh quay đầu lại thấy Thẩm Trì nhìn họ kì thị như đang nhìn mấy thằng ngốc, ho nhẹ hai tiếng: "Bạn học Thẩm không phải người địa phương đúng không."
"Ừ." Thẩm Trì gật gật đầu.
"Khó trách cậu không biết."
"Người các cậu nhắc đến rốt cuộc là ai?" Thẩm Trì hỏi.
"Lâm thị và Cố thị đều là tập đoàn xí nghiệp bản địa nổi danh vừa có tiếng vừa có tiền. Hai nhà này nguyên bản là liên hôn, ngay cả con cái cũng đã có rồi, thế mà hôm lại tuôn ra tin tức ly hôn nên tớ mới kinh ngạc. Năm đó tin bọn họ kết hôn chính trị thực sự rất ồn ào huyên náo luôn đấy.
"Kim đồng ngọc nữ của thương giới đó, tớ không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa rồi."
Thẩm Trì nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cậu không có chút hứng thú nào với mấy cái tin bát quái này.
"Thế chẳng phải là tớ đây có hi vọng rồi! nữ thần Lâm Phù ta tới đây!"
"Cút cút cút, cô ấy với Cố Nhiên đẹp đôi như vậy mà còn ly hôn, làm sao có thể coi trọng cậu?"
Thẩm Trì nhảy dựng, máu trong thân thể nóng lên, ánh mắt cậu sắc bén nhìn về phía đối phương: "Cậu nói ai? Cố Nhiên?"
Nam sinh kia đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Trì: "Cậu cũng biết anh ta? Đây, chính là người này, lớn lên đúng là đẹp trai ha. Không chỉ đẹp trai mà còn có tiền, nếu tớ là nữ cũng đã sớm đổ anh ta."
Nam sinh khác cười trêu chọc nói: "Tư tưởng của cậu rất nguy hiểm đấy."
Nhìn gương mặt quen thuộc trên di động, đại não Trầm Trì ầm ầm vang lên, đôi tay không ngừng run rẩy.
Cố Nhiên đã kết hôn? Còn có con gái?"
Cậu thật không biết, về cuộc sống của người nọ cái gì cậu cũng không biết, tựa như một thằng ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT