Cố Nhiên sinh hoạt ở đây cũng đã được một đoạn thời gian. Vị nam sinh trước mặt kêu Thẩm Trì, mẹ của cậu ta là chủ căn nhà này. Kể từ khi mình dọn về đây thì cậu nam sinh này vẫn thường thường đến gõ cửa.
Cố Nhiên không tìm được công tác thích hợp nên vẫn luôn dựa vào số tiền mình mang từ nhà đi để duy trì sinh hoạt.
Bạn bè ngẫu nhiên cũng sẽ tới, thỉnh thoảng còn mang cho mình một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Lòng anh hiện giờ thật sự rất mê mang phiền muộn, không biết có thể kiên trì sinh hoạt như vậy trong bao lâu.
Nam sinh chờ mãi mà không thấy Cố Nhiên nói gì, nghiêng đầu hỏi: "Nhiên ca?"
Cố Nhiên phục hồi tinh thần lại, thở dài: "Cậu lại muốn làm sao?"
Thẩm Trì cười đến đường hoàng: "Không có gì. Có thể nói chuyện với anh chút không? Anh xem anh cũng không có việc gì làm, em sợ anh nhàm chán."
Cố Nhiên cầm lấy quyển sách chăm chú nhìn: "Không nhàm chán, không cần cậu lo lắng."
Thẩm Trì không để ý sự lạnh nhạt của đối phương, tiếp tục nói: "Nhiên ca, đêm nay mẹ em hầm canh xương sườn, anh lại đây cùng ăn đi."
Mí mắt Cố Nhiên cũng không thèm nâng lên một chút, nói: "Đây là chị Lệ làm cho cậu ăn, cậu không được phụ lòng kỳ vọng của mẹ cậu. Học hành cho tốt, đậu một trường đại học tốt."
Thẩm Trì nghẹn nghẹn: "Anh có thể đừng coi em như đứa con nít được không? Huống hồ em cũng không thích đọc sách, thi đậu chỉ tổ lãng phí tiền. Còn không bằng đi ra ngoài công tác sớm."
Cố Nhiên châm chọc nói không chút lưu tình: "Bằng cấp thế này thì có thể tìm được việc gì? Giúp mẹ cậu đi thu tiền thuê nhà chắc?"
Sắc mặt Thẩm Trì đổi đổi, nhìn sườn mặt của đối phương, nửa ngày mới lẩm bẩm lầm lầm nói: "Nhiên ca, có phải anh thích người có học vấn cao không."
"Không liên quan đến tôi, đọc hay không đọc sách ảnh hưởng đến chính tương lai của cậu."
Thẩm Trì chống cằm nhìn đối phương, cười ra tiếng: "Em nghe lời anh! Em nhất định sẽ học tập thật tốt." Sau đó cậu đột nhiên tiến sát lại gần Cố Nhiên: "Cho nên đêm nay đến nhà em ăn cơm đi?"
Cố Nhiên bất đắc dĩ nhìn cậu. Mắt Thẩm Trì sáng rỡ, hưng phấn cực kỳ. Anh thậm chí còn có ảo giác đuôi chó sau lưng đối phương đang liều mạng mà đong đưa.
"Vẫn là không cần quấy rầy."
"Không sao, mẹ em buổi tối không ăn cơm, đi nhảy quảng trường với các chị em bạn dì rồi. Chỉ còn lại hai người chúng ta thôi."
"...."
Sao câu này nghe nó cứ quái quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT