Chương 892
Vân Ngọc Hân vội càng không ngừng gật đầu: “Vâng! Đó là chuyện đương nhiên! Anh Tuấn Phong, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em có thể trả giá tất cả vô điều kiện vì anh!”
Bạc Tuấn Phong nhếch môi mỉm cười: “Hửm?”
“Lời em nói là sự thật!” Vân Ngọc Hân trịnh trọng nói chuyện: “Anh Tuấn Phong ơi, cho tới bây giờ anh còn không rõ tấm lòng của em sao?”
“Rất tốt”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên dùng xe ở một bên.
‘Vân Ngọc Hân nhìn ra ngoài cửa số xe, là bệnh viện tư nhân trên danh nghĩa của Bạc gia.
Cô ta kinh ngạc mà hỏi: “Anh Tuấn Phong, anh đưa em tới bệnh viện làm gì vậy?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vân Ngọc Hân”
Anh quay đầu lại nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô ta: “Tôi muốn một thứ trên người của cô”
Vân Ngọc Hân kinh ngạc mà há miệng thở dốc: “Đôi mắt của cô”
Tái giá?
‘Vân Ngọc Hân sửng sốt.
Nhất thời cô ta không hiểu rõ thâm ý trong lời mà Bạc Tuấn Phong nói.
Người đàn ông nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khỏe mắt của cô ta, trong ánh mắt của anh phiếm lên ánh sáng âm u lạnh lẽo, sau đó ung dung thong thả mà nói: “Đôi mắt xinh đẹp như vậy, vừa đúng lúc nên được sử dụng”
‘Vân Ngọc Hân còn chưa kịp hỏi rõ ràng ràng thì giây tiếp theo người đàn ông ấy đã xuống xe, sau đó rất nhanh có một đám bảo tiêu mặc chiếc tây trang thuần một màu bao vây chiếc xe.
‘Vân Ngọc Hân kinh sợ mà ngồi yên trên ghế trong xe, cô ta có hơi không biết nên làm sao: “Anh Tuấn Phong ơi… Tuấn…
“Mang cô ta vào trong đi”
Tân Khải Trạch đi tới, sau đó nhận lấy chiếc chia khóa trong tay Bạc Tuấn từ Bạc Tuấn Phong, anh ta gật đầu nói: “Vâng”
Bạc Tuấn Phong xoay người rời đi ‘Vân Ngọc Hân gấp đến mức đẩy cửa xe ra muốn đuổi theo anh: “Anh Tuấn Phong! Sao anh lại làm vậy?”
Cô vừa mới đuối theo anh được mấy bước thì đã bị Tần Khải Trạch ngăn cản lại “Buông tôi rat”
“Cô Vân Ngọc Hân, cô mau đi theo chúng tôi đi”
“Đi chỗ nào chứ? Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”
‘Vân Ngọc Hân nhìn về phái phương hướng của Bạc Tuấn Phong, cô ta gấp đến mức kêu lên: “Anh Tuấn Phong! Anh Tuấn Phong!”
Nhưng mà cho dù cô ta có kêu lớn đến đây thì Bạc Tuấn Phong cũng lại làm như không nghe thấy, rất nhanh anh đã bước lên một chiếc xe sau đó bỏ đi.
“Bạc gia, kết quả kiểm tra đã có rồi, độ hoàn chỉnh giác mạc của cô Vân Ngọc Hân rất tốt”
Bạc Tuấn Phong khép văn kiện lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tân Khải Trạch: “Ừ, tôi đã biết”
“Nhưng mà thật sự phải dùng giác mạc của cô Vân Ngọc Hân sao ạ? Đến tận bây giờ cô Vân Ngọc Hân còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy vẫn đang bị nhốt trong bệnh viện, khóc nháo đòi ra ngoài. Nếu để nhà họ Vân biết chuyện này thì tôi sợ Nhà họ Vân sẽ dây dưa không rõ với chúng ta”
“Đã biết thì làm sao?“ Bạc Tuấn Phong nhướng con: “Đôi mắt của Giai Kỳ hỏng rồi, đương nhiên phải bắt cô ta tới bồi thường cô ấy”
Lúc nhắc tới tên của Vân Giai Kỳ, rõ ràng nghe giọng nói của người đàn ông vẫn cực kỳ cưng chiều, nhưng mà nửa câu sau khi nhắc tới Vân Ngọc Hân, lời nói mà anh thốt ra lại khôi phục sự lạnh lẽo u ám và thản nhiên Tân Khải Trạch nói: “Bạc gia, anh nghỉ ngờ chuyện cướp máy chay kia có quan hệ với cô Vân Ngọc Hân sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Bất kể có đúng hay không thì cô ta là người đã xúi giục Giai Kỳ rời khỏi tôi” Ánh mắt của anh đột nhiên tối sầm lại: “Cô ta đáng chết”