Chương 891
Anh đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó phân phó cho bảo tiêu canh giữ ở cửa rồi rời khỏi bệnh viện.
Tại Nhà họ Vân ‘Vân Ngọc Hân mới dừng xe lại thì thình lình phát hiện xe của Bạc Tuấn Phong cũng dừng ở cửa.
Cô ta tò mò đi qua nhìn, cửa số xe của anh hạ xuống, Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô ta: “Lên xe”
‘Vân Ngọc Hân ngay tức khắc thụ sửng nhược kinh: “Anh Tuấn Phong à, anh tới tìm em sao?”
“Lên xe”
Bạc Tuấn Phong lại lặp lại câu kia một lần nữa.
Trong lòng Vân Ngọc Hân vui vẻ, cô ta lập tức vòng ra cửa ghế phụ rồi lên xe “Anh Tuấn Phong ơi, khó có dịp anh chủ động tới tìm em, anh có chuyện gì sao?”
‘Vân Ngọc Hân vô cùng cẩn thận mà đánh giá sắc mặt của anh.
Bạc Tuấn Phong khởi động xe, sau khi xe chạy ra khỏi khu biệt thự, anh nhìn con đường phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vân Ngọc Hân, ngày đó cô đã đến bệnh viện tìm Vân Giai Kỳ đúng không?”
‘Vân Giai Kỳ hơi ngẩn ra: “Ngày nào cơ ạ?”
“Ngày đó, sau khi cô đi tìm Vân Giai Kỳ, Doãn Lâm đã đến bệnh viện mang, cô ấy đi. Cô ấy không có cách nào liên lạc với những người ở bên ngoài, vậy tại sao cô ấy lại có thể liên hệ với Doãn Lâm được?”
‘Säc mặt Vân Ngọc Hân cứng đờ.
Giọng nói của cô ta trở nên rầu tĩ, nói: “Anh Tuấn Phong, anh tới tìm em chỉ vì muốn hỏi chuyện đó thôi sao?”
Khuôn mặt Bạc Tuấn Phong vô biểu tỉnh, anh mở miệng nói: “Vân Ngọc Hân, tôi không thích loanh quanh lòng vòng, sao cô không trực tiếp nói cho tôi biết, chuyện cướp máy chay có liên quan gì đến cô không?”
‘Vân Ngọc Hân sửng sốt lần thứ hai.
Cô ta có hơi tủi thân mà nói: “Anh Tuẩn Phong, không phải là anh nghỉ ngờ sát thủ cướp máy chay kia là người em thuê chứ?”
‘Đáy mắt Bạc Tuấn Phong hiện lên sự âm u lạnh lẽo: “Tôi có nói với cô rằng người cướp máy chay là sát thủ không?”
Vân Ngọc Hân lập tức nghẹn họng!
Quả thật anh không có nói.
“Hay là cô đã sớm biết người cướp máy bay đó là sát thủ rồi?”
“Em… Em chỉ cảm thấy vậy mà thôi! Nhất định người kia có mưu đồ gây rối với Vân Giai Kỳ, cho nên mới lên chiếc máy chay ấy. Anh nhất định phải điều tra kỹ càng chuyện đó, nhỡ đây Vân Giai Kỳ gây thù chuốc oán ở bên ngoài, cho nên kẻ thù của cô ấy thuê hung thủ giết người, không phải không có khả năng xảy ra chuyện đó”
‘Vân Ngọc Hân càng nói thì âm thanh của cô ta càng nhỏ đi.
Khóe mắt của Bạc Tuấn Phong liếc cô ta một cái, nhìn thấy cô ta cố ra vẻ bình tĩnh, anh nhìn chấm chấm đôi mắt của cô ta.
Thế nhưng Vân Ngọc Hân lại đột nhiên cảm thấy chột dạ: “Anh Tuấn Phong, anh làm sao vậy…”
“Đôi mắt của cô rất đẹp”
Vân Ngọc Hân Thấy anh đột nhiên khen đôi mắt của cô ta đẹp cho nên có hơi ngạc nhiên: “Thật vậy ạ?”
Bạc Tuấn Phong sâu kín nói: “Tôi nhớ rõ cô từng nói qua với tôi rằng cô có thể vì tôi mà trả giá tất cả”