Bạc.... Không còn?

Có ý gì đây? Người ở đây đều sửng sốt, hoàn toàn quên truy cứu đây là chuyện thế nào, chỉ có mỗi lão phu nhân...

Nhớ lại những gì An Cửu vừa nói với mình...

Nàng muốn lấy lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ, chẳng lẽ...

"Quản gia, ngươi nói cho rõ ràng đi, cái gì là bạc không còn nữa?" Lão phu nhân chống quải trượng tiến lên, gương mặt đầy nếp nhăn trở nên đáng sợ, trong lòng không ngừng tự nói với chính mình, tuyệt đối đừng như bà ta nghĩ.

Lưu Đạo thở hổn hển mấy hơi, không dám chậm trễ: "Vừa rồi lão nô dựa theo phân phó, đi tìm mấy quản sự quản lý sản nghiệp, kho lương, hiệu cầm đồ, xưởng, có vài người không thấy đâu, thậm chí... Người thì có mặt, nhưng nhà kho lại mảy may không dư thừa, nô tài cũng không biết đã xảy ra sai sót chỗ nào, cho nên mới vội vàng trở về bẩm báo lão gia."

Mảy may không dư thừa?

"Không, không thể nào... Tại sao lại như vậy? Sao có thể mảy may không chút dư thừa?" Diệp Hi tức giận quát, khuôn mặt sớm đã xanh mét.

Mỗi quản sự cửa hàng đều là người ông ta lựa chọn tỉ mỉ, năm đó, vì đề phòng còn người trung thành với An gia, để diệt trừ hậu hoạn, ông ta thậm chí đuổi hết toàn bộ, nhưng không ngờ.

Khoan đã, Diệp Hi nghĩ tới một chuyện, đây có phải trò quỷ của bọn họ không?

Xích Minh... U Minh Vệ... Diệp Hi theo bản năng nhìn Nam Minh, U Minh Vệ xuất hiện, đó có phải những người khi xưa đi theo An Dương Vương phủ không?

Không, Diệp Hi lảo đảo một cái, theo bản năng lui về sau mấy bước, không muốn tin vào sự thật trước mặt, nhất định là giả! Diệp Hi bỗng tiến lên bắt lấy tay Lưu Đạo: "Quản gia, ngươi nói ta biết, ngươi chưa điều tra rõ ràng, sự thật không như những gì ngươi nói, có phải hay không?"

Tay Lưu Đạo bị ông ta nắm chặt tới đau đớn, gã nhíu mày, nhìn Diệp Hi: "Lão gia, lời lão nô nói... Đều là sự thật..."

Sự thật? Đều là sự thật?

Ngay lập tức căn phòng trở nên an tĩnh, chỉ nghe mấy tiếng bạch bạch bạch, mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh kia, lại là... Phật châu trong tay lão phu nhân đã đứt, toàn bộ rơi xuống đất.

"Nương..." Diệp Hi luống cuống, ngay cả ông ta cũng không chịu nổi đả kích này, vậy mẫu thân thì sao?

Lão phu nhân lui về sau một bước, dường như phải dùng hết sức lực mới để bản thân không ngã xuống.

Trong đầu tiêu hóa tất cả những gì Lưu quản gi vừa nói, bà ta không chút hoài nghi, nếu như mọi chuyện đều do An Cửu...

Lão phu nhân nhìn nàng, đột nhiên cười ha ha: "Là ngươi... Đều là ngươi, tất cả đều do ngươi làm có đúng hay không?"

Lão phu nhân chất vấn khiến Diệp Hi, thậm chí là phu nhân di nương trong phòng đều nghi hoặc nhìn An Cửu.

An Cửu? Lão phu nhân rốt cuộc có ý gì?

Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến bọn họ đều luống cuống chân tay, thậm chí không có cách nào chải chuốt tất cả diễn ra trước mắt.

Diệp Hi nhìn An Cửu, sắc mặt lại thay đổi.

An Cửu đón nhận ánh mắt của mọi người, khóe miệng cong lên: "Cái gì là ta? Lão phu nhân chắc chắn sao? Nếu ta là ngươi, giờ phút này ta khẳng định sẽ không truy cứu nguyên do, trời sắp sáng rồi, nếu còn không lấy ra bạc, tòa nhà này sẽ không còn của Diệp gia nữa!"

Đôi mẫu tử này đoạt tòa nhà cùng sản nghiệp của An Dương Vương phủ, sung sướng tiêu dao nhiều năm như vậy, phần đại lễ này nàng nên sớm tặng cho họ, không phải sao?

Lão phu nhân và Diệp Hi ngẩn ra, Diệp Hi vội hỏi: "Quản gia, năm vạn lượng... Ngay cả năm vạn lượng cũng không có sao?"

Trong lòng Diệp Hi vẫn còn ôm chút hi vọng cuối cùng, cho dù sản nghiệp có xảy ra chút vấn đề, nhưng tòa nhà này tuyệt đối không thể mất!

Ông ta phải chuộc lại, dù thế nào cũng phải chuộc lại trước hừng đông!

Lưu Đạo thở dài, bất lực lắc đầu: "Lão gia, sợ là hết cách."

Đừng nói là năm vạn lượng, khi nãy gã đã bảo các quản sự khác tra xét, cho dù muốn gom năm ngàn lượng bạc cũng rất khó khăn!

"Hết cách? Sao lại hết cách?" Diệp Hi kêu gào, hết cách ông ta cũng phải nghĩ cách. Bỗng dưng, ông ta nhìn di nương mấy phòng, ánh mắt đầu tiên dừng trên người Huệ phu nhân, "Huệ phu nhân, còn cả các nàng... Mau lấy tiền riêng của mình ra, mau, mau lên!"

Lúc này có thể gom bao nhiêu thì gom bấy nhiêu, chỉ cần đủ năm vạn lượng, giữ được tòa nhà này, mọi chuyện sẽ điều tra rõ ràng, bàn bạc kỹ hơn.

Huệ phu nhân và di nương mấy phòng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe, lại không có hành động.

Diệp Hi thúc giục: "Mau lên, còn ngây ra đó làm gì? Chờ tòa nhà thuộc về kẻ khác sao?"

"Năm vạn lượng đấy, bọn thiếp nào có nhiều tiền riêng như vậy!" Huệ phu nhân lạnh giọng, khi nãy nghe quản gia bẩm báo, vượt qua khiếp sợ, trong lòng bà ta cũng thầm tính toán.

Dưới sản nghiệp của Diệp gia, nếu không có bạc, tòa nhà này cũng mất, vậy Diệp gia chắc chắn sẽ sụp đổ.

Tuy rằng lão gia làm quan trọng chiều, nhưng có quan viên nào ở Đông Sở Quốc không phải dựa vào sản nghiệp cá nhân mà sống qua ngày, bổng lộc của ông ta nuôi đủ cái nhà này sao?

Cho dù chuộc lại được tòa nhà này, tương lai, quốc công phủ cũng không còn là quốc công phủ của ngày xưa nữa!

Bây giờ, có ai nguyện ý lấy ra tiền riêng?

"Đúng vậy, lão gia, nhà mẹ đẻ của Huệ phu nhân là thương hộ còn không lấy ra được nhiều tiền riêng như vậy, bọn thiếp làm sao có?" Triệu di nương nói, tiền riêng của họ đứng trước năm vạn lượng này chẳng qua là muối bỏ biển!

Lúc này, có kẻ ngốc mới bỏ tiền riêng ra.

Ánh mắt mấy di nương đều lập lòe, bộ dáng đó rõ ràng là không muốn giúp sức.

"Ngươi... Các ngươi..." Diệp Hi phẫn nộ chỉ vào di nương mấy phòng, không ngờ bọn họ ngay thời khắc này lại lựa chọn đứng ngoài thường, "Ngày thường ta đúng là uổng phí đối xử tốt với các ngươi."

Mấy phu nhân di nương đều không nói lời nào.

"Diệp Quốc Công, thời gian không còn nhiều lắm!" Lẫm Phong bỗng dưng lên tiếng, từ xiêm y trước ngực lấy ra khế nhà khế đất, cẩn thận đánh giá, "Ngài phải nắm bắt thời gian, trước khi trời sáng, nếu Diệp Quốc Công muốn lấy lại khế nhà và khế đất này, giá đã không còn là năm vạn lượng nữa, chà chà... Tòa nhà này giá trị không ít, ha ha, Diệp Thanh, ta còn phải đa tạ ngươi đã giúp ta kiếm được khoản lớn này!"

Diệp Thanh bị nằm dưới đất sớm đã hoảng loạn vì những gì đang xảy ra, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này. Hiện tại bị điểm danh, trong lòng gã thầm mắng một tiếng, hôm nay e rằng gã trốn không thoát rồi.

Quả nhiên, Diệp Hi lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt sắc bén như hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.

"Nhi tử, mau nghĩ cách đi!" Lão phu nhân thúc giục, việc cấp bách lúc này là gom đủ bạc, còn về Diệp Thanh, chỉ cần chuộc lại tòa nhà, làm gì gã đều không sao hết!

Diệp Hi hít sâu một hơi, đúng, nghĩ cách, nhưng bây giờ còn có thể nghĩ ra cách gì!

Từ sản nghiệp không lấy được bạc, mà trong phủ... Chi phí thường ngày trong phủ...

"Nương, chìa khóa nhà kho trong phủ đâu? Người mau đưa cho con, con đi xem, nhất định có thể gom đủ năm vạn lượng!"

Lão phu nhân lập tức hiểu ý, vội lấy ra xâu chìa khóa trong túi.

Diệp Hi vội đoạt lấy, lao ra khỏi phòng, để lại một câu: "Lưu Đạo, ngươi đi theo ta, kêu mấy hạ nhân mang bạc trong nhà kho tới đây!"

Lưu Đạo hoàn hồn, vội nghe thu xếp theo lệnh, nhưng Diệp Hi vội vã ra ngoài lại không thấy An Cửu khẽ cười, bộ dáng như đang chờ xem kịch vui.

Lão phu nhân lại nhìn thấy, An Cửu... Nhà kho kia... Không, không thể, An Cửu không thể động tay chân vào nhà kho, chìa khóa nhà kho chỉ có một, từ sau khi Mai phu nhân bị đưa vào Đại Lý Tự, chìa khóa kia luôn do bà ta bảo quản, An Cửu không thể có cơ hội động vào.

Lão phu nhân nghĩ thế, trong lòng mới xem như thở phào, đối mặt với ánh mắt quỷ dị kia, nuốt nước bọt.

An Cửu muốn đoạt lấy tất cả thuộc về An Dương Vương phủ sao? Hừ, không dễ dàng như vậy!

Lão phu nhân vừa nghĩ thế, ngoài cửa liền truyền tới động tĩnh. Lão phu nhân cả kinh, không chỉ bà ta, phu nhân di nương trong phòng đều đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, đã về, lão gia đã về, còn nhanh như vậy, bạc trong nhà kho đều đã mang tới rồi sao?

Mọi người còn đang suy đoán rốt cuộc có năm vạn lượng bạc hay không, nhưng lúc này, Lẫm Phong lần nữa lên tiếng.

"Ha ha, ngại quá, trời sáng rồi, bây giờ muốn lấy lại tòa nhà này chỉ có thể dùng tiền mua, không thể chuộc!" Lẫm Phong thưởng thức khế nhà khế đất trong tay, thái độ không chút che giấu niềm vui khi người gặp họa.

Quả nhiên, chờ mong trên mặt mọi người lập tức biến mất, tất cả đều nhìn về phía chân trời, dường như muốn tìm lý do phản bác hắn, nhưng càng nhìn sắc mặt càng âm trầm, họ biết, đây là điều bọn họ không có cách nào phủ nhận, trời đã sáng rồi!

Lẫm Phong híp mắt: "Tòa nhà này nên bán bao nhiêu đây!"

Ngoài cửa, Diệp Hi như ném mất linh hồn nhỏ bé trở về, miệng còn lẩm bẩm gì đó, căn bản không màng Lẫm Phong nói gì, cũng không có tâm tư quản sắc trời đã sáng hay chưa. Lão phu nhân thấy ông ta như thế, vội ra ngoài.

"Nhi tử, sao rồi?" Lão phu nhân bất an, thái độ này của ông ta là ý gì? Lúc ra ngoài rõ ràng còn mang vẻ chờ mong, nhưng bây giờ...

"Không có... Không có... Nương, không có...." Diệp Hi tuyệt vọng.

"Không có cái gì? Con nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc không có cái gì?"

Cách một ngạch cửa, phu nhân di nương mấy phòng đều ngây ra, nhìn Diệp Hi, tâm trạng cũng nghi hoặc và nôn nóng như lão phu nhân, không biết vì sao, bọn họ lại càng cảm thấy hoảng hốt. Đúng lúc này, Lưu Đạo khi nãy ra ngoài cũng trở về, sắc mặt tương tự.

"Bạc không có... Bạc trong nhà kho cũng không có! Nương, chúng ta không có gì cả!" Diệp Hi bắt lấy cổ tay lão phu nhân, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng khi nãy mở cửa nhà kho, tâm trạng bây giờ vẫn tràn ngập kinh ngạc.

Nhà kho kia vốn dùng để gửi chi phí một hai tháng sắp tới của quốc công phủ, ít nhất cũng có mấy vạn lượng bạc, nhưng giờ phút này, bên trong lòng rỗng tuếch, cái gì cũng không có!

Lão phu nhân lảo đảo một cái.

"Sao có thể? Chìa khóa kia luôn nằm trong tay ta, chưa từng rời khỏi người..." Lão phu nhân lẩm bẩm.

Lời An Cửu nói lần nữa vang lên bên tai.

Nàng muốn đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ!

Là nàng, nhất định là nàng!

Lão phu nhân bỗng buông tay Diệp Hi, bước vào phòng, bộ dáng khí thế hừng hực kia ngay cả đám phu nhân di nương cũng rét run, lập tức từ trong khiếp sợ mà tin tức Diệp Hi mang tới hoàn hồn, không hẹn mà cùng lui mấy bước, nhường đường cho lão phu nhân.

Lão phu nhân xông thẳng về phía An Cửu, trừng mắt nhìn nàng.

"Lão phu nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Nụ cười trên khóe miệng An Cửu càng khiến lão phu nhân chắc chắn suy đoán của mình, bà ta nghiến răng: "Là ngươi, là ngươi làm đúng không?"

An Cửu nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Ta cái gì? An Cửu không biết lão phu nhân có ý gì cả."

Không biết?

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này mạnh hơn mẫu thân của nàng rất nhiều, không, thậm chí còn lợi hại hơn Thẩm Diên năm đó, nàng tính toán tất cả, giờ phút này còn ở trước mặt bà ta làm bộ không biết sao?

Nghĩ đến Thẩm Diên, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt, đây là hậu duệ của bà ấy, năm đó Thẩm Diên đoạt hết nổi bật của bà ta, chuyện tốt gì cũng đến lượt Thẩm Diên, mà giờ phút này, ngoại tôn nữ của bà ấy thế mà còn khiến bà ta không thoải mái, đáng giận, thật sự đáng giận!

Hừ, hôm nay, bà ta không xử lý An Cửu là không được!

"Không biết ta có ý gì? Vậy ta sẽ nói rõ ràng một chút, bạc trong nhà kho, có phải ngươi lấy đi không?" Lão phu nhân lạnh lùng chất vấn.

Lời này khiến phu nhân di nương mấy phòng, thậm chí là Diệp Hi ở ngoài cửa đều sửng sốt, An Cửu lấy?

Mọi người cùng nhìn về phía An Cửu, Diệp Hi vội vàng đi vào đứng bên cạnh lão phu nhân, cũng lạnh lùng chất vấn: "Là ngươi làm?"

"A, hai vị đúng là đánh giá An Cửu ta quá cao rồi, chuyện gì cũng nghĩ do ta làm, ta có nên cảm kích hay không? Hay là cảm thấy buồn cười?"

"Hừ, nực cười, ngươi còn muốn giảo biện! Trong phủ này ngoại trừ ngươi, còn ai vào đây!" Diệp Hi ngoan độc nhìn An Cửu, không phải nàng muốn lấy lại An Dương Vương phủ sau, đây nhất định là kế hoạch của nàng, đều do nàng sắp xếp!

"Diệp Quốc Công, ngài đừng quên, chìa khóa nhà kho của quốc công phủ luôn ở trên người lão phu nhân, ta và lão phu nhân xưa nay không thân thiết, làm sao có thể tiếp cận bà ta để lấy chìa khóa? Hơn nữa, vừa rồi Diệp Quốc Công có một câu nói sai rồi, trong phủ này không phải ngoại trừ ta thì không còn ai dám, bằng không, khế đất khế nhà quốc công phủ sao lại rơi vào tay người ta, Diệp Quốc Công lúc này cũng không sứt đầu mẻ trán, tất cả do ai tạo thành? Diệp Quốc Công còn không rõ sao?"

An Cửu không nhanh không chậm mà nói, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Đúng vậy, khế nhà và khế đất...

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người lần nữa hướng về phía Diệp Thanh, ánh mắt như đao kiếm khiến Diệp Thanh không hít thở nổi.

Gã theo bản năng phủ nhận: "Không... Không phải ta..."

"A, ta nói mà, mấ ngày trước Diệp đại thiếu gia sao lại ở sòng bạc Như Ý ra tay mạnh như vậy, còn tưởng Diệp Quốc Công hào phóng với Diệp đại thiếu gia, thật không ngờ, a... Ha ha, nhà này nếu có bại gia tử như vậy, sợ rằng không thể duy trì nổi." Lẫm Phong cười to.

Lập tức, mặt Diệp Thanh càng xanh mét, Diệp Hi lại vì phẫn nộ mà mặt đỏ bừng.

"Hỗn trướng... Ngươi... Lão tử, lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi!"

Diệp gia này lại bị hủy trong tay Diệp Thanh rồi!

Trước hôm nay mọi thứ vốn đều êm đẹp, thì bây giờ... Cục diện bây giờ Diệp Hi không có cách nào chấp nhận.

Như muốn thông qua phát tiết mới có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng, Diệp Hi không nói câu nào, cầm côn bổng trực tiếp đánh lên người Diệp Thanh.

"Cha... A... Con sai rồi, con không dám nữa... Sau này con không dám tái phạm nữa..."

Không dám nữa? Không dám tái phạm nữa?

A, nói nghe thật nhẹ nhàng, lúc này, Diệp gia mất tòa nhà, trong kho không có bạc, thậm chí... Bạc ở mấy cửa hàng sản nghiệp cũng không cánh mà bay, Diệp gia sao có thể có một kẻ bại hoại như Diệp Thanh này chứ?

An Cửu nhếch mép cười, mỗi người ở đây, thậm chí là lão phu nhân thấy Diệp Hi muốn đánh chết Diệp Thanh cũng không nói gì, bọn họ đương nhiên đều nghĩ, đánh chết cũng là đáng đời.

Theo luật pháp của Đông Sở Quốc, đây là gia pháp, cho dù là quan phủ cũng không thể xen vào, truy cứu trách nhiệm giết người của Diệp Hi.

"Chà chà, ra tay thật tàn nhẫn!" Lẫm Phong nhíu mày, Diệp Hi này thật sự không coi nhi tử của mình là người, hừ, nam nhân lạnh nhạt vô tình, ích kỷ khắc cốt, trong lòng vĩnh viễn chỉ có lợi ích của bản thân!

Năm đó An Cửu quận chúa bị vứt bỏ bên ngoài, tự thân tự diệt, cũng khó trách, có người cha như vậy, đúng là đáng giận!

An Cửu liếc nhìn Diệp Thanh bị đánh tới máu tươi đầy người, lạnh giọng: "Diệp Quốc Công muốn giết người, cũng đừng ra tay ở Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta, ô uế phòng của ta, đen đủi!"

"Đúng vậy, muốn đánh thì kéo ra ngoài đánh, không, kéo ra khỏi phủ đánh, Diệp Quốc Công không lấy ra bạc chuộc lại tòa nhà này, càng không có bạc để mua lại nó, tòa nhà này sớm đã không còn của Diệp gia, thổ địa của nơi này không xứng cho các ngươi làm vấy bẩn." Hồng Linh vui sướng.

Diệp Quốc Công này nhiều năm để tiểu thư ở biệt viện cái gì cũng mặc kệ, nào có bộ dáng của người làm phụ thân?

May mà tiểu thư mệnh tốt, bằng không, e rằng sẽ thỏa mãn lời đồn bên ngoài, sống không quá hai mươi tuổi!

Diệp Hi và lão phu nhân, thậm chí là những phu nhân di nương đó đều ngẩn ra, không thể đối mặt với sự thật này.

Tòa nhà này không còn của Diệp gia nữa?

Có ý gì đây? Bọn họ đều phải dọn ra ngoài, thậm chí... Thậm chí là không có nơi nào để đi, lưu lạc đầu đường?

Di nương mấy phòng nghĩ tới đây, ai cũng căng thẳng, Huệ phu nhân hiểu, Diệp gia không có tòa nhà này, không có sản nghiệp, chỉ sợ cuộc sống sau này càng thêm khó khăn!

Hừ, lúc trước bà ta còn định chờ lão phu nhân lui mình, bà ta có thể nhận lấy vị trí đương gia chủ mẫu, nhưng tình hình hiện tại, vị trí đương gia chủ mẫu kia chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, ai nhận mới là kẻ ngốc!

Dù sao nhà mẹ đẻ của mình cũng có chút gia nghiệp, vẫn tốt hơn tương lai đi theo Diệp Hi!

Nghĩ vậy, Huệ phu nhân nhíu mày, buồn bã nói: "Lão gia, mấy ngày trước, phụ thân của thiếp bảo thiếp về nhà, thiếp cũng định hôm nay về nhà thăm, dù sao trời cũng đã sáng, thiếp không thể trì hoãn nữa, xin về trước." Nói rồi, bà ta hành lễ với lão phu nhân và Diệp Hi, "Hai vị, bảo trọng."

Hành động của bà ta, ai nhìn cũng hiểu, bà ta muốn bỏ Diệp Hi mà đi!

An Cửu càng cảm thấy hứng thú, đảo mắt nhìn Diệp Hi, chỉ thấy tay ông ta cầm côn bổng run lên, mặt nổi đầy gân xanh.

"Ngươi... Tiện nhân này, ngươi thế mà... Thực dụng như vậy!" Diệp Hi chỉ vào Huệ phu nhân, không ngờ ông ta mới gặp khó khăn, Huệ phu nhân liền bỏ bỏ đi, rõ ràng ngày thường ông ta đối với bà ta không tệ!

Huệ phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Lão gia, ngài đừng trách thiếp thực dụng, tòa nhà này đã không còn, bạc cũng không có, Diệp gia còn có gì để nuôi cái nhà này? Mấy năm nay, thiếp có thể sống tốt ở quốc công phủ cũng nhờ nhà mẹ đẻ trợ cấp, đừng tưởng thiếp không biết bản tính của ngài, ngài chính là con đỉa, ai bị ngài bám vào, ngài sẽ liều mạng hút khô máu. Lão gia, thiếp đoán, ngài rơi vào bước đường cùng sẽ nghĩ cách dựa vào nhà mẹ đẻ của thiếp. Hừ, An Mạt quận chúa là ví dụ tốt nhất, thiếp sao có thể để nhà mẹ đẻ của mình nuôi một kẻ lòng lang dạ sói như ngài? Thiếp không muốn nhà mẹ đẻ của mình trở thành An Dương Vương phủ tiếp theo!"

Giờ phút này Huệ phu nhân không chút kiêng dè, lúc nói chuyện càng không cho Diệp Hi mặt mũi.

"Ngươi... Tiện nhân này!" Lên tiếng là lão phu nhân, lúc nói chuyện, bà ta tiến lên, tát Huệ phu nhân một cái.

"A!" Huệ phu nhân không kịp đề phòng, che mặt, trừng mắt nhìn lão phu nhân, đưa tay đẩy bà ta một cái. Ngay lập tức bà ta ngã ngồi xuống đất, hành động này khiến người ở đây đều kinh ngạc. Huệ phu nhân lạnh giọng, "Nương thế nào sẽ có nhi tử thế đó, lão phu nhân, ngươi đúng là đã dạy ra một nhi tử tốt, kẻ sắp chết như ngươi còn muốn gây sóng gió sao? Hừ, hiện tại ngươi không có nhà, không có sản nghiệp, ai còn mặc cho ngươi tác oai tác oái!"

"Nhi tử của ta tốt xấu gì cũng là một quốc công!" Lão phu nhân nghiến răng.

"Quốc công thì sao? Ngươi cho rằng chức vị này có được thế nào mọi người không biết sao?" Huệ phu nhân cười lạnh, nhìn An Cửu, "Năm đó Hoàng Thượng dẹp loạn Tề Vương, người hỗ trợ chính là An Dương vương gia đúng không, An Dương vương gia mất đi, Hoàng Thượng chẳng qua vì an ủi vong linh của ngài ấy mới cho Diệp Hi cái chức quốc công này thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play