Lão phu nhân nhíu mày: "Sao lại không phải của nó? Nó là trưởng tử của quốc công phủ này, tất cả thứ này đều thuộc về quốc công phủ, tương lai, sản nghiệp của quốc công phủ đương nhiên sẽ do nó kế thừa!"
Lão phu nhân gằn từng câu từng chữ, nói năng hùng hồ khí phách, mặc dù trong lòng bà ta và Diệp Hi đều không định để Diệp Thanh kế thừa gia nghiệp, nhưng lúc này, ở trước mặt An Cửu và cơ thiếp mấy phòng, bà ta chỉ có thể nói thế, sự tồn tại của Bắc Mục hiện tại vẫn là bí mật, chưa đến ngày vạch trần, dù thế nào bọn họ cũng không thể mảy may tiết lộ.
"Thế sao? Diệp Thanh, ngươi sẽ có ngày phát đạt như thế?" An Cửu khẽ cười, "Có điều, nếu tất cả thứ này không còn là quốc công phủ..."
An Cửu nói đến đây, quả nhiên người trong phòng, đặc biệt là lão phu nhân và Diệp Hi, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Ngươi câm mồm! Cái gì là không còn là quốc công phủ? An Cửu, nếu ngươi có tâm tư gì, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế." Diệp Hi quát lớn, điều ông ta kiêng kị nhất là những lời này, hiện tại, tâm trạng càng phẫn nộ.
Không còn là quốc công phủ? Cái gì là không còn là quốc công phủ!
Đã là đồ của quốc công phủ, An Cửu còn có thể cướp đi sao?
Mai phu nhân nói rất đúng, An Cửu chính là ác ma từ địa ngục trở về, nàng tới để báo thù, nàng tới để đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ!
Nhưng, ông ta sẽ không cho nàng cơ hội!
Giờ phút này, Diệp Hi càng kiên định, ông ta trừng mắt nhìn An Cửu, An Cửu tràn ngập sát khí.
An Cửu liếc nhìn Diệp Hi, nhướng mày cười nhạt: "Nực cười! Diệp Quốc Công, năm đó ngươi độc chiếm An Dương Vương phủ, hiện tại, ta chẳng qua là lấy lại thứ vốn thuộc về An Dương Vương phủ mà thôi, ngài tự tin như thế, đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. Khiến ta chết không được tử tế sao? Vậy hôm nay, ta ở trước mặt cả cái nhà này nói cho ngươi biết, thứ thuộc về An Dương Vương phủ, An Cửu ta đều sẽ lấy về, ngươi có thể làm khó dễ gì được ta?"
Lão phu nhân tức giận tới thở hổn hển: "Người đâu, bắt lấy nữ nhân này cho ta!"
"Ai dám!"
Hạ nhân bên cạnh còn chưa tới gần An Cửu nửa bước đã bị khí thế của nàng dọa sợ.
"Lão phu nhân, ta biết, các ngươi chỉ mong ta chết, nhưng, ta còn chưa tính sổ xong, cho dù muốn bắt ta, cũng phải để Đại thiếu gia của Diệp gia các ngươi nói rõ mọi chuyện mới được." An Cửu nhìn Diệp Thanh, "Nói đi, vì sao ngươi lại trộm đồ, mấy thứ này, ngươi đem bán lấy tiền để làm gì?"
Ngay lập tức, mọi người đổ đồn sự chú ý lên người Diệp Thanh, giờ phút này, Diệp Thanh bị trói chặt, cả người máu tươi đầm đìa, gương mặt kia vì thống khổ mà có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Làm gì? Gã làm sao dám nói ra chuyện khế nhà khế đất!
"Nói!" An Cửu lạnh lùng thúc giục, lúc nói chuyện, roi trong tay lần nữa quất lên người Diệp Thanh.
"A! Ta nói, ta nói... Đừng đánh nữa, ta nói, ta vì nợ cờ bạc, ta đánh bạc ở sòng bạc Như Ý, nhưng gần đây... Vận may không tốt lắm, cho nên... Ta thua... Ta cần bạc để trả nợ..." Diệp Thanh vội nói, nhưng không nói thật, chuyện khế nhà khế đất, dù thế nào gã cũng không thể để lộ.
Nhưng gã làm sao biết, có một số việc, An Cửu còn biết rõ hơn gã!
Không khai sao?
A, để xem chuyện khế nhà khế đất gã còn có thể giấu giếm bao lâu?
"Thì ra là thế, khó trách, đa phần sòng bạc thường dính tới rất nhiều hắc bang, đêm nay nếu ngươi không trộm được đồ, không thể trả nợ bạc, hững kẻ tội ác tày trời kia chắc chắn sẽ phế ngươi. Có điều, dù sao ngươi cũng là trưởng tử của Diệp gia, có phụ thân và tổ mẫu yêu thương ngươi, mong ngươi kế thừa gia nghiệp, bọn họ đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị phế. Ngươi cứ mở miệng nói mình thiếu bao nhiêu bạc, bạc này để Diệp Quốc Công hay lão phu nhân trả không phải được rồi à?"
Diệp Thanh ngẩn ra, dường như không ngờ An Cửu lại suy tính cho gã.
Diệp Thanh khó khăn ngước mắt nhìn lão phu nhân và Diệp Hi, thấy bọn họ nhíu mày, nếu thật sự có thể như An Cửu nói, gã cầm tiền đi chuộc lại khế nhà khế đất, không phải rất thích hợp sao?
"Năm... Năm vạn lượng..." Diệp Thanh thử nói.
Năm vạn lượng?
Mọi người nghe xong đều cả kinh, năm vạn lượng, đó không phải số tiền nhỏ!
Diệp Thanh này nợ nhiều bạc như vậy, đúng là bại gia tử!
Bại gia tử như vậy vốn đáng chết, Huệ phu nhân nghĩ thế, theo bản năng nhìn Diệp Hi và lão phu nhân, thấy trên mặt Diệp Hi đã nổi gân xanh, bà ta khẽ cười, đúng vậy, lão gia giận Diệp Thanh còn không kịp, sao có thể cho gã bạc để trả nợ?
Năm vạn lượng? Trong phương diện tiền tài, lão gia là kẻ keo kiệt, dù là ngày thường, chi phí của cơ thiếp bọn họ ông ta cũng không chịu cấp nhiều, may mà bà ta có nhà mẹ đẻ là thương hộ, cuộc sống không quá vất vả như di nương mấy phòng khác.
"Nghiệt tử nhà ngươi!" Diệp Hi cuối cùng cũng không nhịn được, khom người cầm côn bổng dưới đất, không chút lưu tình đánh Diệp Thanh.
Năm vạn lượng? Ngày thường gã thường trộm vài thứ mang ra ngoài đánh cược còn chưa tính, hiện giờ lại nợ nhiều bạc như vậy, còn muốn ông ta đứng ra trả thay sao?
"A... Cha, ngài đừng đánh... Ngài muốn đánh chết con sao?" Không phải An Cửu nói cha và tổ mẫu sẽ trả giúp gã à? Đáng chết, gã lại trúng kế của nàng!
"Đánh chết ngươi? Đánh chết ngươi thì sao hả?" Diệp Hi mặc kệ tất cả, nghĩ đến năm vạn lượng bạc, ông ta liền hận không thể đánh chết nghiệt tử này!
May mà ông ta còn có Bắc Mục, có hắn kế thừa gia nghiệp của mình.
Diệp Thanh vội kêu: "Tổ mẫu... Tổ mẫu, người bảo phụ thân dừng lại đi, tôn nhi... Ông ấy muốn đánh chết tôn nhi..."
Đánh chết? Đáng bị đánh chết!
Ngay cả lão phu nhân vừa rồi còn cực lực che chở Diệp Thanh lúc này cũng trở nên vô tình, lúc trước bà ta muốn mượn việc giữ gìn Diệp Thanh để xử trí An Cửu, hiện tại, mọi việc đều đã khai ra, bà ta dù không có lý do cũng muốn giết An Cửu ngay Thanh Ninh Tiểu Trúc này!
Còn về Diệp Thanh... Hừ, đúng là đồ vô tích sự, chết đi cũng không tiếc!
Thấy lão phu nhân không làm gì, Diệp Thanh càng luống cuống, Diệp Hi vẫn chưa dừng lại, bỗng nhiên nghe rắc một tiếng, giống như có thứ gì đứt gãy, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thanh.
"Gãy rồi, chân của ta..." Diệp Thanh hét lớn.
Phu nhân di nương mấy phòng đều theo bản năng dời mắt đi, lão gia thật sự định đánh nhi tử này gần chết mới thôi!
An Cửu vuốt ve rơi trong tay, không ngờ Diệp Hi này đúng là không chút lưu tình, trong mắt ông ta, đứa con trai này không đáng năm vạn lượng sao?
A, đúng là kẻ máu lạnh vô tình!
Nghĩ đến gì đó, An Cửu nhíu mày, lạnh giọng: "Diệp Quốc Công, ngài còn đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Đúng vậy, đúng, sẽ xảy ra án mạng... Tha mạng... Tha mạng..." Diệp Thanh đau đến mồ hôi chảy ròng, trộn lẫn máu tươi dính đầy người.
Lão phu nhân và Diệp Hi giật mình, nhiều người ở đây như còn chưa mở miệng, An Cửu lại cầu tình cho Diệp Thanh sao?
Diệp Hi càng tức giận, trừng mắt nhìn An Cửu: "Nghiệt tử này đáng bị đánh chết!"
"Ha ha, Diệp Quốc Công, muốn đánh chết cũng đừng đánh chết ở Thanh Ninh Tiểu Trúc, ô uế chỗ ngồi của ta, đen đủi!"
Chỗ ngồi của nàng? Nhớ lại An Cửu vừa tuyên cáo sẽ lấy lại An Dương Vương phủ, Diệp Hi nắm gậy gỗ trong, theo bản năng siết chặt.
"Hừ, Thanh Ninh Tiểu Trúc này là của Diệp gia ta, chưa bao giờ là đồ của An Cửu ngươi!" Diệp Hi gầm lên, tay cầm côn bổng đánh về phía An Cửu.
Mọi người nhìn theo côn bổng kia hướng thẳng về đỉnh đầu nàng.
Tất cả khiếp sợ chứng kiến tất cả, bầu không khí dường như dừng lại, nếu côn bổng này đánh xuống, chỉ sợ An Cửu sẽ mất mạng, lão gia đối với An Cửu thật sự đã động sát tâm rồi!
Lão phu nhân nhếch mép cười, đối với bà ta mà nói, từ từ tra tấn An Cửu so với lập tức giết chết nàng đương nhiên khiến bà ta cảm thấy thống khoái hơn. Năm đó, bà ta không tận mắt nhìn Thẩm Diên chết, trước mắt, đứa cháu ngoại của Thẩm Diên này giống bà ấy như đúc, nhục nhã tra tấn nàng cũng như tra tấn Thẩm Diên, cũng có thể giải một ít mối hận đọng lại trong nhiều năm nay.
Nhưng An Cửu lại quá nguy hiểm, giống như Thẩm Diên, bà không thể vì tra tấn nàng mà khiến nàng có bất kỳ cơ hội sống sót bỏ trốn.
Giết nàng, Diệp gia sẽ không còn uy hiếp.
Lão phu nhân nghĩ thế, nhìn côn bổng trong tay ngày càng gần đỉnh đầu An Cửu, An Cửu kia lại không hề có ý định tránh né, nhất thời, bà ta vô cùng kích động, giống như năm đó thời điểm nghe tin Thẩm Diên chết.
Giết nàng, chính là hiện tại!
Nhưng cảm nhận khí thế sắc bén đánh úp, An Cửu lại khẽ cười.
Nàng sẽ không bị Diệp Hi thưởng tổn, có người sẽ không cho phép!
Quả nhiên, ngay khi côn bổng sắp chạm tới liền bị một dải lụa trắng cuốn lấy, Diệp Hi tiếp tục dùng sức, nhưng lại không thể mảy may lay động dải lụa trắng kia.
Diệp Hi nhìn An Cửu ở ngay dưới côn bổng, thấy nàng khẽ cười giống như đang khinh thường ông ta: Xem đi, ngay cả khiến ta bị thương cũng làm không được, sao có thể cản ta đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ!
Diệp Hi lập tức đỏ mắt, tiếp tục dùng sức.
Ý cười trên khóe miệng An Cửu càng sâu: "Nam Minh, ngươi khi dễ Diệp Quốc Công như vậy thật không tốt, sức lực của ông ta nào địch nổi ngươi?"
Nam Minh? Nam nhân ở bên cạnh bảo vệ An Cửu sao?
An Cửu vừa dứt lời, có lẽ Nam Minh dùng thêm sức khiến Diệp Hi phải buông tay, nháy mắt tiếp theo, côn bổng theo dải lụa kia rơi xuống đất. Từ đầu đến cuối, nó không hề chạm vào được nàng.
Cùng lúc đó, mọi người chỉ thấy một bóng hình lóe lên, tiếp theo, có một nam nhân xuất hiện bên cạnh An Cửu.
"Chủ tử, thuộc hạ khi dễ ông ta lúc nào, là ông ta vô dụng!" Nam Minh khinh thường liếc nhìn Diệp Hi.
Mọi người đều đã thấy rõ nam nhân kia, đúng, là hắn, nam nhân này không biết có thân phận gì, xuất quỷ nhập thần, giống như đang bảo vệ An Cửu, nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng hắn, cứ như u minh.
Chủ tử? Hắn gọi An Cửu là chủ tử?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lão phu nhân nhìn nam nhân này, hỏi. Bà ta suy đoán, đây chắc là hộ vệ Bắc Sách phái tới bảo vệ An Cửu, nhưng trực giác lại nói với bà ta, hình như không phải đơn giản như vậy.
"Ta là ai sao?" Nam Minh cười lạnh, nhìn thoáng qua An Cửu, trưng cầu ý kiến của nàng có nên tiết lộ thân phận của mình không.
An Cửu cười như không cười: "Không phải lão phu nhân hận ngoại tổ mẫu của ta sao? Chắc là rất hiểu bà ấy mới đúng!"
Thẩm Diên? Bà ta đương nhiên hiểu Thẩm Diên! Người này có liên quan tới Thẩm Diên sao?
"Có điều, ngươi già rồi, có lé khả năng quên mất vài việc, để ta nhắc ngươi nhớ. Năm đó, trong Xích Minh của An Dương vương phi có một đội ẩn vệ, tên là U Minh Vệ, Nam Minh, chính là hậu nhân của thủ lĩnh U Minh Vệ năm đó!" An Cửu chậm rãi nói, quan sát lão phu nhân, không muốn bỏ lỡ bất cứ thần sắc nào trên mặt bà ta.
Xích Minh? U Minh Vệ... Lão phu nhân lảo đảo một cái, lại lui về sau mấy bước.
Trong đôi mắt lão luyện lập lòe quá nhiều cảm xúc, khiếp sợ, không thể tin được, thậm chí là... Sợ hãi.
"Sao có thể?" Lão phu nhân lẩm bẩm.
"Nương, U Minh Vệ là gì?" Diệp Hi hỏi, phản ứng của lão phu nhân khiến ông ta cảm thấy bất an.
Nhóm phu nhân di nương ở đây cũng nghi hoặc, bọn họ từng nghe nói đến Xích Minh, nhưng Xích Minh kia như một thần thoại, bọn họ chỉ từ trong lời đồn nghe nói Xích Minh rất lợi hại, năm đó tiên đế thành lập Đông Sở Quốc, Xích Minh có công hỗ trợ rất lớn.
Người thống linh Xích Minh kia là một truyền kỳ, nhưng truyền kỳ dù cho tốt đẹp, ở đời sau cũng dần biến mất, Xích Minh đối với người đời mà nói chỉ là một thế lực lợi hại, bọn họ đương nhiên càng không biết cái gì là U Minh Vệ!
"Ha ha... Tại sao lại như vậy? Xích Minh năm đó không phải giải tán rồi sao? Mà U Minh Vệ... U Minh Vệ cũng nên giải tán rồi mới đúng!" Lão phu nhân không rảnh bận tâm nghi hoặc của Diệp Hi, trong miệng như lầm bầm lầu bầu, lại như chất vấn An Cửu.
Nam nhân này nếu là hậu nhân của U Minh Vệ, U Minh Vệ thậm chí theo quy củ của Xích Minh, đều là phụ truyền tử, tử truyền tôn, đời đời truyền xuống, vậy giờ phút này hắn gọi An Cửu là chủ tử, điều đó có ý nghĩa gì.
"Không sai, đã giải tán, nhưng thế thì sao?" An Cửu nhìn lão phu nhân, "Lão phu nhân không phải rất thông minh sao? Ngươi hẳn có thể đoán được một ít."
"Ngươi... Xích Minh... Xích Minh xây dựng lại..."
Xích Minh xây dựng lại đại biểu cho điều gì?
Nam Minh này gọi An Cửu là chủ tử, vậy An Cửu đã kế thừa Thẩm Diên, trở thành minh chủ của Xích Minh rồi sao?
Không, Xích Minh trong mắt người đời chỉ là truyền thuyết, người gặp qua Xích Minh e rằng đều đã chết, nhưng bà ta biết, Xích Minh so với lời đồn còn lớn mạnh hơn nhiều!
Nếu An Cửu trở thành truyền nhân của Xích Minh, vậy đoạt lại An Dương Vương phủ có gì khó?
Đó chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!
"Không giữ được... Không giữ được..."
"Nương, cái gì không giữ được, người nói cho rõ ràng đi!" Diệp Hi càng nóng vội, ông ta rất ít khi thấy mẫu thân như vậy, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Sợ Xích Minh sao?
Xích Minh kia sớm đã giải tán, có gì đáng sợ?
"Giết ả... An Cửu, không giữ được!" Lão phu nhân đột nhiên bắt lấy tay Diệp Hi. Nhân lúc An Cửu còn chưa đủ lông đủ cánh, phải giết nàng, bằng không, chờ đến khi người này lớn mạnh, toàn bộ Diệp gia chỉ sợ sẽ hóa thành bột mịn trong tay nàng.
Diệp Hi hiểu ý của lão phu nhân, giết An Cửu vốn là chính là quyết tâm hôm nay ông ta đã hạ, không phải sao?
Chỉ là có thêm Nam Minh này, e rằng có chút khó đối phó!
Lời lão phu nhân nói An Cửu cũng nghe thấy, khẽ cười, không giữ được sao? Nàng thật muốn nhìn xem, hôm nay, ai giữ lại được, ai không giữ lại được!
"Người đâu..." Diệp Hi cao giọng. Tất cả gia đinh xông lên, cho dù khó đối phó, ông ta cũng phải thử một lần, hôm nay mẫu thân sợ hãi quá khác thường, mà An Cửu này... Cũng khiến ông ta cảm thấy bất an chưa từng có.
Nhưng ông ta vừa kêu lên, còn chưa kịp phân phó, một giọng nói hùng hậu khác mang theo vài phần uy dị đột nhiên vang lên, chen ngang Diệp Hi.
"A, ta còn đang thắc mắc trong đại sảnh không có ai, thì ra đều ở đây. Nơi này... Đúng là náo nhiệt!"
Mọi người lập tức nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nam nhân áo đen ung dung hoa quý mang theo hồ khí của giang hồ khoanh tay đứng đó, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó nâng bước đi về phía này.
Người nọ là ai?
Phu nhân di nương các phòng đều nghi hoặc, nhưng chú ý tới người này, đúng thật vô cùng tuấn tú.
Lão phu nhân cau mày, Diệp Hi nhanh chóng đánh giá người nọ, giống như đã gặp ở đâu. Hắn không phải quan viên trong triều, nhưng...
"Ngươi... Là ngươi!" Diệp Hi nhận ra người này, không khỏi cả kinh. Ông ta vẫn còn nhớ trong cung yến trung thu, người này cũng có mặt, chỉ là không biết vì sao trong trường hợp như vậy người này lại được mời tới, càng không biết thân phận của hắn.
"Ha ha, làm khó Diệp Quốc Công còn nhận ra ta!" Lẫm Phong bật cười, nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, nhíu mày lại, "A, mọi người đang làm gì vậy? Chà chà, đây... Đây là ai vậy, thế mà biến thành bộ dáng như vậy, đáng thương, đúng là đáng thương! Nói đi, ngươi bị ai đánh! Nói ra, không chừng ta có thể giúp ngươi giáo huấn kẻ đó!"
Lúc nói chuyện, giọng điệu của Lẫm Phong mang theo vài phần hài hước, cảm nhận được ánh mắt của An Cửu, Lẫm Phong bớt khoa trương lại: "Có điều, nếu ngươi chọc vào người ta cũng không dám chọc vào, vậy ngươi cũng chỉ có thể tự chịu khổ."
Diệp Hi nhíu mày, dù sao đây cũng là chuyện của Diệp gia ông ta, hơn nữa, đây là Tấn Quốc Công, trời còn chưa sáng, người này vào đây bằng cách nào?
Diệp Hi cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi công tử tới Tấn Quốc Công phủ của ta là vì chuyện gì?
"Vì chuyện gì? Đúng rồi, ta quên mất việc chính, theo lý, ta nên chờ tới hừng đông rồi đến, có điều, ta vốn là kẻ nóng vội, nghĩ tới chuyện có thể khiến ta hưng phấn liền không ngủ được, cho nên liền tới sớm."
Không chỉ Diệp Hi và lão phu nhân, ngay cả An Cửu cũng không khỏi giật mình, Lẫm Phong này đúng là biến diễn!
"Rốt cuộc công tử vì chuyện gì mà vội vàng tới quốc công phủ của ta thế?" Diệp Hi nhìn Lẫm Phong, không biết vì sao, ông ta lại cảm thấy bất an.
"Diệp Thanh đâu? Đại thiếu gia Diệp Thanh của các ngươi đâu?" Lẫm Phong không trả lời, mà hỏi lại, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như lại không tìm được người mình muốn tìm.
"Người nằm dưới đất còn không phải Đại thiếu gia sao?" Giọng của An Cửu nhàn nhạt vang lên.
Lẫm Phong nhìn thoáng qua An Cửu, cười như không cười, ngay sau đó nhìn người nằm dưới đất, thái độ lập tức chuyển sang kinh ngạc: "A, đây là Diệp Thanh sao? Chà chà, không ngờ Diệp Thanh lại bị đánh thành như vậy, nhìn xem, ngay cả ta cũng không nhận ra. Là ai, là kẻ nào ra tay tàn nhẫn thế? Bộ dáng này của người thì lấy đâu ra bạc?"
Bạc? Người ở đây vừa nghe đều cả kinh, ngay cả Diệp Thanh cũng sửng sốt? Bạc? Hiện giờ gã là con nợ của sòng bạc Như Ý, có bạc mới có thể chuộc lại khế đất khế nhà, người này... Nghĩ tới kẻ đeo mặt nạ trong mật thất, Diệp Thanh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nam nhân này, hắn là người của sòng bạc Như Ý!
Diệp Hi và lão phu nhân cũng lập tức rõ ràng.
"Công tử, khuyển tử nợ ngài năm vạn lượng bạc?" Diệp Hi tiến lên, cau mày, lòng càng tức giận.
Dự cảm bất an kia quả nhiên linh nghiệm, chủ nợ tới cửa đòi nợ, mặt mũi của ông ta chỉ sợ sẽ mất hết!
"Năm vạn lượng bạc?" Lẫm phong nhíu mày, liếc nhìn Diệp Thanh nằm dưới đất, "Đại thiếu gia quỷ phú nói là năm vạn lượng bạc sao? Ha ha..."
Tiếng cười của Lẫm Phong vang vọng khắp phòng càng trở nên quỷ dị.
Diệp Thanh thầm kêu không tốt, chỉ sợ, bí mật gã muốn giấu giếm không thể tiếp tục giấu được nữa, làm sao bây giờ? Nên làm sao đây?
Diệp Thanh càng vội vàng tìm cách nhưng càng không nghĩ được gì, vừa rồi cha đánh gã một trận, rõ ràng là muốn đánh chết gã, mạng của gã trong mắt ông ta sợ rằng chẳng đáng giá gì, nếu ông ta biết gã không chỉ thiếu bạc, ngay cả khế nhà khế đất cũng mất, vậy cái mạng nhỏ này e rằng sẽ không còn.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh càng sợ hãi.
Diệp Hi nhíu mày càng chặt: "Chẳng lẽ không phải năm vạn lượng? Tên bất hiếu này rốt cuộc thiếu bao nhiêu?"
"Ha ha, Diệp Quốc Công, không vội, không vội, hà tất phải nóng giận như vậy?" Lẫm Phong tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, "Thiếu bao nhiêu? Xem ra, Đại thiếu gia của quý phủ không nói rõ sự việc với các ngươi. Diệp Thanh, việc này ngươi không đúng rồi, có điều, cũng không sao, ngươi nói xem, là ngươi tự mình nói, hay là để ta giúp ngươi!"
Diệp Thanh ngẩn ra: "Ta... Ta... Ta nói!"
Tự nói, tóm lại vẫn tốt hơn một chút, có lẽ, còn có thể... Còn có thể có hi vọng thì sao?
Diệp Thanh cắn răng, cho dù hết hi vọng, gã cũng muốn thử một lần!
Diệp Thanh hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn qua Diệp Hi "Cha, con... Con... Thua cả khế nhà và khế đất, có điều..."
Mới nói tới đây, sắc mặt Diệp Hi và lão phu nhân liền trắng bệch, ngay cả phu nhân di nương mấy phòng ở bên chứng kiến cũng sửng sốt, giống như không thể tin được lời Diệp Thanh nói.
"Ngươi nói cái gì?" Huệ phu nhân là người đầu tiên lên tiếng.
"Ta... Ta thua khế nhà và khế đất, có điều... Có điều chỉ là thế chấp, nếu đủ bạc, chúng ta vẫn có thể chuộc khế nhà và khế đất về." Diệp Thanh vội nói, ánh mắt nhìn Diệp Hi chằm chằm, nếu cha có thể bỏ ra số bạc kia..."
"Hỗn trướng... Hỗn trướng..." Diệp Hi gầm lên, "Ngươi nói khế nhà khế đất nào?"
Nếu là biệt viện An Cửu từng ở, vậy còn được, nhưng nếu là...
"Còn có thể là cái nào? Chỉ có tòa nhà quốc công phủ này mới có chút giá trị." Lẫm Phong xen vào, dường như không sợ thiên hạ đại loạn.
Dứt lời, Diệp Hi rét run, không để ý tới sắc mặt Lẫm Phong, hỏi thẳng: "Diệp Thanh, ngươi nói cho rõ ràng, sao ngươi có được khế nhà và khế đất kia?"
Thứ quan trọng như vậy, ông ta rõ ràng đã cất rất kỹ, Diệp Thanh này lại...
"Con... Trộm..." Diệp Thanh run rẩy đáp.
Trộm? Diệp Thanh này đúng là quá to gan, cái gì không trộm, lại trộm khế nhà và khế đất!
Lão phu nhân không chịu nổi, trực tiếp ngất đi.
"Nương, nương..." Diệp hi thấy lão phu nhân như vậy, càng nóng nảy, ngay lập tức cầm côn bổng lên đánh Diệp Thanh, "Bại gia tử nhà ngươi, lão tử phải đánh chết ngươi!"
"Cha... A... Cha, ngài đừng vội đánh nhi tử, nhi tử cũng không ngờ sẽ thua, hiện tại khế đất và khế nhà ở trong tay vị công tử này, nếu chúng ta có thể lấy ra bạc chuộc lại, tòa nhà này vẫn là của chúng ta, hiện tại việc cấp bách chính là chuộc khế đất và khế nhà về!"
"Ngươi..."
Huệ phu nhân vội giữ chặt Diệp Hi: "Lão gia, Diệp Thanh nói không sai, việc cấp bách bây giờ là chuộc khế đất và khế nhà về, bằng không..."
Lúc nói chuyện, Huệ phu nhân liếc nhìn Lẫm Phong ngồi bên cạnh, nghĩ tới lời nam nhân này vừa nói, chỉ sợ thời hạn chuộc lại không còn nhiều.
Diệp Hi nhíu mày, bình tĩnh lại một chút, trừng mắt nhìn Diệp Thanh, lạnh lùng quát lớt: "Lát nữa lại xử lý ngươi!"
Dứt lời, ông ta ném côn bổn trong tay lên người Diệp Thanh.
Diệp Hi ổn định tâm trạng, xoay người nhìn Lẫm Phong ngồi trên ghế: "Công tử, khuyển tử ngu dốt hồ đồ, khế đất và khế nhà nó thế chấp ta muốn chuộc lại, mong công tử tạo thuận lợi."
Người của sòng bạc Như Ý chỉ sợ có chút bối cảnh, cho dù là ông ta, giờ phút này cũng không thể ỷ lại vào thân phận quốc công.
"Ngài muốn chuộc lại sao?" Lẫm Phong nhướng mày, lặng lẽ nhìn thoáng qua An Cửu, chỉ thấy nàng vẫn thản nhiên quan sát tất cả, chỉ cái chớp mắt, Lẫm Phong lần nữa nhìn Diệp Hi, nói, "Thật ra cũng không phải không thể!"
Diệp Hi cao hứng, trong lòng Diệp Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể chuộc về, vậy dù phụ thân trách phạt gã cũng sẽ nhẹ một chút, nếu không chuộc được, e rằng mạng của gã phụ thân cũng lấy!
"Vậy được, xin hỏi công tử cần bao nhiêu bạc, năm vạn lượng sao? Ta lập tức sai người đi lấy, công tử chờ một chút." Diệp Hi không nói nên lời tư vị trong lòng lúc này, năm vạn lượng bạc không phải con số nhỏ, Diệp Thanh này nợ bạc, lại để ông ta phải trả, đúng là đáng giận!
Đợi việc này kết thúc, ông ta phải đánh gãy hai tay Diệp Thanh, xem gã sau này còn cờ bạc thế nào!
Diệp Hi tính toán trong lòng như thế, nhưng Lẫm Phong lại nhíu mày, nói: "Có điều..."
Trong phòng, lão phu nhân cũng dần tỉnh lại, chứng kiến tất cả trong phòng, đầu óc trống rỗng. Mọi người vừa nghe Lẫm Phong nói một tiếng "Có điều" đều tỉnh táo trở lại, cẩn thận lắng nghe.
"Công tử, còn gì không ổn sao?" Diệp Hi thăm dò.
"Không ổn thì không có, ta chỉ là muốn nói với Diệp Quốc Công, thời hạn ta và Đại thiếu gia quỷ phủ ước định là hai ngày, tới hừng đông, khế nhà và khế đất không có cách nào chuộc lại. Đến lúc đó, nếu Diệp Quốc Công muốn tòa nhà này, vậy chỉ có thể mua từ tại hạ." Lẫm Phong bật cười.
Mua từ hắn?
Nam nhân này rõ ràng đang trả giá!
Năm vạn lượng bạc đã không phải con số nhỏ, ông ta không muốn phải trả nhiều hơn. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Diệp Hi càng nóng vội, không để ý tới Lẫm Phong, trực tiếp phân phó quản gia: "Lưu Đạo, lập tức kiểm kê sản nghiệp, lấy năm vạn lượng mang đến đây, mau lên!"
Lưu Đạo nhận lệnh lui xuống, lúc này sắc trời còn sớm, những quản sự đó đều đang ngủ, cho dù kéo bọn họ từ trên giường dậy, muốn trước hừng đông kiểm kê năm vạn lượng, chỉ sợ cũng không kịp.
Diệp Hi cũng hiểu điểm này, nhưng ông ta không thể không liều mạng thử.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng trầm mặc tới quỷ dị, Diệp Thanh ngay cả hít thở cũng không dám ra tiếng, người bên cạnh không ai ngờ được đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu khế đất và khế nhà tòa nhà này thật sự không chuộc về được, điều đó có ý nghĩa gì?
Chỉ sợ trời vừa sáng, bọn họ liền bị đuổi khỏi đây!
Chỉ nghĩ thôi, đám phu nhân di nương lập tức hoảng loạn, Huệ phu nhân càng không kiềm chế được, thấy lão phu nhân đã tỉnh lại, liền nói: "Lão phu nhân, người là chủ của phủ đệ này, nếu không lấy được khế đất và khế nhà vậy, người nói chúng ta phải làm sao đây?"
Dứt lời, ánh mắt sắc bén của lão phu nhân liếc qua đây. Huệ phu nhân cả kinh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đã là tình huống nguy cấp thế này, bà ta nào còn lo bị lão phu nhân trách phạt?
"Sợ cái gì? Lưu Đạo đã đi lấy bạc, còn sợ không chuộc về được sao? Ngươi đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ!" Lão phu nhân lạnh giọng quát.
"Vạn nhất thì sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Không có tòa nhà này, cả nhà chúng ta phải ở đâu đây?" Lần đầu tiên Huệ phu nhân chống đối lão phu nhân như vậy.
"Huệ tỷ tỷ, không có tòa nhà này, chúng ta lại mua tòa viện khác không phải được rồi à?" Triệu di nương tiến lên kéo xiêm y của Huệ phu nhân, trong lòng cũng bất an, có điều, lúc này chọc giận lão phu nhân không phải hành động sáng suốt!
Cảm nhận được sự nhắc nhở của Triệu di nương, Huệ phu nhân mới không nói nữa.
Có điều, lời Huệ phu nhân và Triệu di nương nói lại khiến trong lòng lão phu nhân và Diệp Hi nổi lên gợn sóng.
Đúng vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tòa nhà này thật sự không lấy lại được, vậy... Ông ta đường đường là Diệp Quốc Công, cứ như vậy mà để mất tổ trạch sao?
Cho dù mua tòa nhà khác, vậy mặt mũi của ông ta cũng không còn!
Nếu việc này truyền ra ngoài, mặt mũi của ông ta phải để vào đâu đây?
Nghĩ đến đây, Diệp Hi trừng mắt liếc nhìn Diệp Thanh, ánh mắt đó hận không thể bâm thây gã thành vạn đoạn.
An Cửu thấy vậy, ý cười trên khóe miệng càng sâu: "Ta vừa nói gì vậy? Khi nãy lão phu nhân còn nói tất cả gia nghiệp của Diệp gia đều sẽ do Diệp Thanh kế thừa, lời này mới qua bao lâu, tòa nhà này liền sắp không còn, đúng là quá trùng hợp, không phải sao?"
Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống: "An Cửu, ngươi đừng vội châm chọc, tòa nhà này ta chắc chắn sẽ chuộc lại! Đồ của Diệp gia sao có thể dễ dàng mất đi!"
An Cửu khẽ cười một tiếng: "Lão phu nhân đúng là tự tin, tòa nhà này thật sự chuộc về được sao? Ngươi xem, trời sắp sáng rồi, thời gian của Lưu quản gia không còn nhiều lắm!"
Diệp Hi và lão phu nhân nhìn thoáng ra ngoài cửa, thấy trời dần sáng, sắc mặt càng khó coi.
"Thì sao hả? Chỉ cần vẫn kịp là được!" Lão phu nhân không muốn chịu thua, "Còn ngươi, chúng ta nên nhân khoảng thời gian này giải quyết chuyện vừa rồi."
Chuyện vừa rồi?
An Cửu nhướng mày, hóa ra lão phu nhân thật sự coi nàng là cái gai trong mắt, đã đến lúc này bà ta còn nhớ thương việc xử lý mình sao?
An Cửu châm chọc: "Được rồi, chúng ta giải quyết."
Lúc nói chuyện, An Cửu ở trước mặt mọi người chậm rãi đi về phía lão phu nhân, hành động như vậy ngay cả lão phu nhân cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh, bà ta bình tĩnh trở lại, nâng cằm, đối diện với An Cửu, không chút e ngại.
An Cửu nhìn, chẳng qua là con hổ giấy mà thôi!
Nhưng cho dù là hổ giấy, nàng hôm nay cũng phải xé rách con hổ giấy này!
Nghĩ đến cái gì đó, An Cửu dừng lại, cười như không cười mà nói: "Lão phu nhân định giải quyết thế nào?" Nói tới đây, An Cửu bỗng kề sát tai lão phu nhân, giọng nói bỗng trở nên quỷ dị, "Lão phu nhân muốn giết ta sao?"
Lão phu nhân ngẩn ra.
Giết nàng? Đúng, bà ta muốn giết nàng!
"Ta đây phải nhắc nhở lão phu nhân, giết ta, không đơn giản như vậy!" An Cửu cười ha ha, "Lão phu nhân bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, sau này muốn giết ta, sợ rằng càng không có cơ hội! Trước mắt, lão phu nhân vẫn nên quan tâm tòa nhà này thì hơn!"
Lão phu nhân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng đắc ý quá sớm, năm vạn lượng bạc, tuy rằng không phải số lượng nhỏ nhưng Diệp gia ta vẫn trả được, cho dù trước hừng đông không lấy ra đủ năm vạn lượng bạc, cùng lắm thì Diệp gia ta lại dùng thêm chút bạc mua lại tòa nhà này. Đồ của Diệp gia vĩnh viễn là của Diệp gia ta, ta cho dù có liều mạng cũng phải bảo vệ bằng được!"
Liều mạng cũng phải bảo vệ bằng được?
Bảo vệ đồ chiếm được của người khác sao?
Lão phu nhân này đúng là không biết xấu hổ!
Có điều... An Cửu híp mắt: "Thế ư? Cái mạng già này của lão phu nhân vất vả rồi! Có điều... Nói cho ngươi một bí mật, ngươi quên rồi sao? Vừa rồi ta đã nói, ta muốn lấy lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ.... Ha ha, ta chỉ nói với một mình ngươi, sao hả? Không uổng công chúng ta là tổ tôn một hồi!"
An Cửu nhìn lão phu nhân, quả nhiên nàng vừa dứt lời, trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta để lộ quá nhiều cảm xúc, kinh ngạc, không muốn tin, cuối cùng là phẫn nộ.
"Là ngươi..." Lão phu nhân trừng mắt nhìn An Cửu, bà ta nói mà, sao có thể trùng hợp như vậy, công tử của sòng bạc Như Ý kia là người của An Cửu sao?
Điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu rõ ràng đã có chuẩn bị, vậy... Vậy nàng làm sao cho phép bọn họ chuộc lại khế nhà và khế đất?
Không, không đâu, An Cửu là muốn cướp đoạt tòa nhà của Diệp gia!
Ánh mắt của lão phu nhân lập lòe tràn đầy bất an, bà ta không ngờ hành động của An Cửu lại nhanh như vậy, khiến bà ta trở tay không kịp.
Làm sao đây? Tòa nhà này...
Lão phu nhân luống cuống nhìn Diệp Hi, Diệp Hi thấy vậy, lập tức tiến lên một bước: "An Cửu, ngươi nói với bà ấy gì đó?"
An Cửu nhún vai, cười ha ha: "Ngươi hỏi nương của ngươi, chẳng phải sẽ biết sao?"
Diệp Hi nhìn lão phu nhân: "Nương, ả nói gì vậy?"
Ánh mắt lão phu nhân lập lòe, nếu bà ta nói với Diệp Hi, chỉ càng khiến ông ta hoảng loạn, lúc này, Diệp Hi cần bình tĩnh xử lý tất cả. Lão phu nhân nắm chặt cổ tay Diệp Hi, cắn răng, gằn từng câu từng chữ: "Diệp Hi, nhất định phải lấy tòa nhà này về, cho dù..."
Lão phu nhân nói tới đây, còn chưa hết lời, ngoài cửa, Lưu Đạo vội vã chạy vào. Mẫu tử Diệp Hi và mấy phu nhân di nương thấy Lưu Đạo tới, trên mặt đều lộ vẻ cao hứng.
"Lưu quản gia, ngươi rốt cuộc cũng quay lại, bạc chuẩn bị đến đâu rồi?" Diệp Hi đón nhận niềm vui trước, nhìn sắc trời, Lưu Đạo trở về trước hừng đông, đó chính là hi vọng. Diệp Hi khó nén hưng phấn, không đợi Lưu Đạo trả lời, lập tức thúc giục: "Mau, mau sai người mang bạc tới đây, gia ngay cho vị công tử này, chuyện của chúng ta coi như xong!"
Xong? Sao có thể xong?
Diệp Hi này chỉ sợ cao hứng quá sớm!
An Cửu lặng lẽ liếc nhìn lão phu nhân, chỉ thấy bà ta nắm chặt Phật châu, tay dường như vẫn còn run rẩy.
A, An Cửu nhướng mày, như đang chờ đợi điều sắp đến. Ngay sau đó, tiếng của Lưu Đạo bất chợt vang dội.
"Lão gia, bạc... Bạc... Không còn nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT