"Cút, ngươi cút cho ta! Cút khỏi cái nhà này!" Mọi chuyện bị vạch trần khiến Diệp Hi xấu hổ tới cực điểm.
Huệ phu nhân lộ vẻ khinh thường: "Cút? Không, ta không phải cút, ngài hiện tại không có tư cách bảo ta cút, tòa nhà này đã không còn là của Diệp Hi ngài, ta là đi, tự mình ra đi!" Dứt lời, Huệ phu nhân vung ống tay áo, lúc tới cửa, thân ảnh kia bỗng dừng lại, khẽ cười, "Đúng rồi, không nhọc Diệp Quốc Công viết hưu thư, ta tự xin ra đi, sau này không còn bất cứ quan hệ gì với Diệp gia nữa! Có điều... Phu thê một hồi, mẹ chồng nàng dâu một hồi, ta phải nhắc nhở hai ngươi một câu, còn nhớ những gì Mai phu nhân nói đêm đó không... Ha ha..."
Lời Mai phu nhân nói?
Trong đầu mọi người đều hiện lên cảnh tượng đêm đó, lúc nhìn ra cửa, Huệ phu nhân đã đi, nhưng câu cuối cùng bà ta để lại khiến cả căn phòng lần nữa rơi vào bầu không khí quỷ dị.
"An Cửu là ác ma, ả về để báo thù, ả sẽ đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ..."
Đám người Tô di nương và Triệu di nương theo bản năng nuốt nước bọt, nếu thật sự là thế, vậy việc hôm nay đều là hành động An Cửu quận chúa đoạt lại An Dương Vương phủ sao?
Nếu thế, tình cảnh của lão gia, tình cảnh của Diệp gia e rằng càng nguy hiểm.
Giờ phút này, mấy di nương đều hâm mộ Huệ phu nhân, bà ta rời đi lúc này là lựa chọn tốt nhất, nhưng, bọn họ nào có nhà mẹ đẻ như Huệ phu nhân?
Cho dù bọn họ rời khỏi Diệp Hi, ngày tháng sau này chỉ sợ cũng không tốt lắm!
Diệp H i nghĩ tới lời Mai phu nhân nói, lảo đảo một cái, ánh mắt không có hồn nhìn về phía An Cửu: "Ngươi còn muốn phủ nhận?"
"Phủ nhận? Phủ nhận cái gì?" An Cửu mỉm cười, "Diệp Quốc Công, ngài lại muốn ta thừa nhận cái gì? Thừa nhận tất cả việc này đều là ta an bài, là ta tính kế sao?"
"Không phải à?" Diệp Hi nhìn An Cửu, nữ nhân này quá nguy hiểm, ông ta sớm nên... Sớm nên giết nàng mới đúng, nhưng, ông ta rốt cuộc vẫn xem nhẹ năng lực của An Cửu!
"Đúng, là ta thì sao?" An Cửu đi đến bên cạnh Lẫm Phong, giật lấy khế nhà khế đất trong tay hắn, quơ quơ trước mặt Diệp Hi, "Nếu ngươi muốn biết, ta đây cũng không sợ nói ngươi biết. Vị công tử này là bằng hữu của ta, hắn được ta gửi gắm lấy thứ này, ha ha, ai bảo Diệp Hi ngươi có nhi tử không biết cố gắng như vậy? Ngươi có biết vì sao gã muốn trộm khế nhà khế đất không?"
Nói tới đây, An Cửu dừng lại, nhìn mẫu tử Diệp Hi không chớp mắt, nàng thật muốn xem cảm giác của mẫu tử Diệp Hi khi mất hết tất cả.
"Gã muốn lấy khế nhà khế đất để uy hiếp Diệp Hi ngươi. Sao hả? Đây là nhi tử của ngươi, có làm ngươi thất vọng không?"
Sắc mặt Diệp Hi trầm xuống, trừng mắt nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh kia sớm đã không còn sức lực, giờ phút này nằm xụi lơ dưới đất, gã hiểu, tất cả chuyện này... Người dụ dỗ gã trộm khế nhà khế đất là của An Cửu sao?
An Cửu, nàng sớm đã có mục đích có kế hoạch, gã lại bị nàng lợi dụng!
Diệp Hi hít sâu một hơi, cố gắng tiêu hóa hiện thực nãy. Lão phu nhân vừa nãy té ngã, không còn sức lực đứng dậy, cứ thế ngồi trên mặt đất.
"Bạc ở những sản nghiệp đó... Là chuyện thế nào?" Lão phu nhân nghiến răng, hai tay nắm chặt thành đấm.
"Ta cho rằng lão phu nhân là người thông minh, nhưng không ngờ, có một số việc ngươi cũng không nhìn thấu, một khi đã vậy, ta sẽ nói ngươi biết, ngươi tưởng Xích Minh năm đó đã giải tán sao?"
Xích Minh? An Cửu có ý gì?
Chẳng lẽ việc này còn liên quan tới Xích Minh?
Hai chữ Xích Minh này, đối với bà ta có liên hệ chặt chẽ với Thẩm Diên, nghe tới hai chữ này, tâm trạng của lão phu nhân càng khác thường.
An Cửu tiếp tục: "Năm đó An Dương vương phi giải tán Xích Minh là vì tiêu giảm hoài nghi của tiên đế, bà muốn có cuộc sống an ổn, muốn ở bên nam nhân mình yêu, nhưng An Dương vương phi là người đứng đầu một tổ chức, sao có thể nhìn người của Xích Minh sau khi giải tán không có đường để đi? Cho nên, bà ấy đã sắp xếp ít người Xích Minh làm việc dưới sản nghiệp của An Dương Vương phủ. Tuy rằng ngươi và nhi tử của ngươi đã rất cẩn thận, sau đi chiếm đoạt An Dương Vương phủ đã rửa sạch hoàn toàn, nhưng người của Xích Minh sao có thể dễ dàng để ngươi rửa sạch?"
Đúng vậy, Xích Minh lớn mạnh, cha truyền con nối...
"Ha ha, Thẩm Diên ơi Thẩm Diên, không ngờ đến cuối cùng ta vẫn thua trong tay ngươi!"
Xích Minh, còn cả ngoại tôn nữ của bà ấy...
Lão phu nhân ngước mắt nhìn An Cửu, gương mặt giống Thẩm Diên như đúc này, hận ý chỉ có tăng chứ không giảm.
"An Cửu! Ngươi đừng vội đắc ý quá sớm! Cho dù ngươi có được sản nghiệp của Diệp gia ta thì thế nào? Chỉ cần Hi Nhi của ta còn ở đây, Diệp gia ta vẫn có thể Đông Sơn tái khởi!"
Đông Sơn tái khởi?
"Lại tìm một An Dương Vương phủ bá chiếm à?" An Cửu cười châm chọc, "Ngươi có Đông Sơn tái khởi hay không, ta không quản được, cũng không muốn quản, nhưng nếu có chuyện gì chọc tới An Cửu ta, ngươi biết đấy, Diệp Quốc Công từng không nương tay với mẫu thân ta, không nương tay với An Dương Vương phủ, ta đây đương nhiên sẽ không nương tay với các ngươi!"
Mẫu thân của nàng?
Diệp Hi run rẩy, ánh mắt lập lòe.
"Diệp Quốc Công, ngươi nhìn ta, có từng nhớ tới thê tử bị ngươi hại chết không?"
Thê tử bị ngươi hại chết?"
Đám di nương trong phòng, thậm chí là Lẫm Phong cũng không khỏi ngẩn ra.
Ý của An Cửu chẳng lẽ là...
"Ta... Ngươi đừng nói bậy, ta không có!" Diệp Hi vội cãi lại.
"Không có? Diệp Quốc Công đúng là kẻ dám làm mà không dám nhận, có điều, trong đêm khuya tĩnh lặng, ngươi chưa bao giờ nghĩ những chuyện dơ bẩn ngươi làm bị người có linh trên trời nhìn thấy sao?
An Mạt... Nhớ lại chuyện năm đó, An Mạt không chết, Diệp Hi có thể được như ý nguyện có được tất cả thứ này sao?
Hơn nữa, trong lòng nữ nhân kia xưa nay chưa từng có ông ta, năm đó ở An Dương Vương phủ, ông ta chẳng qua là con rể tầm thường mà thôi, ông ta muốn mình nổi bật, mắt thấy An Dương vương gia đã chết, chỉ một An Mạt, đối với ông ta mà nói là chuyện quá đơn giản.
Nghĩ đến những chuyện mình làm, Diệp Hi nhíu mày: "Ngươi không có chứng cứ!"
Đúng, không có chứng cứ, An Cửu đừng hòng làm gì ông ta!
"Không có chứng cứ sao?" An Cửu nhướng mày.
Chuyện năm đó đã qua lâu, nàng quả thật không tìm được chứng cứ, có điều, có hay không có chứng cứ đều chẳng sao cả, không phải ư?
An Cửu nhìn Diệp Hi, cao giọng: "Hiện tại, tòa nhà này không phải của Diệp gia các ngươi nữa, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
Diệp Hi và lão phu nhân nghiến răng, nói không nên lời. Di nương mấy phòng cũng luống cuống, rời khỏi quốc công phủ, đi theo Diệp Hi, bọn họ phải sống sao đây?
"Đại tiểu thư, ta... Xin người giơ cao đánh khẽ, ta chưa từng có ý xấu với người, cũng không hề giúp Diệp Hi này làm gì với người cả, ta chỉ cầu xin người cho ta một chốn nương thân..." Triệu di nương là người đầu tiên lên tiếng. Huệ phu nhân đã tự ra đi, nếu bà ta còn không nghĩ cách dàn xếp cho chính mình, e rằng ngày tháng sau này đi theo Diệp Hi sẽ thảm hại hơn!
"Đúng vậy, ta cũng giống Triệu di nương, cầu xin Đại tiểu thư khai ân." Sở di nương nói.
"Ta..." Tô di nương mở miệng, nhưng đối diện với An Cửu, lòng lại lộp bộp, nữ nhi của bà ta Diệp Sương từng đối đãi với An Cửu như vậy, tuy rằng là bị Mai phu nhân xúi giục, nhưng chung quy Diệp Sương làm là sự thật, không phải sao?
An Cửu sao có thể thương tiếc bà ta?
An Cửu nhìn di nương các phòng, càng cảm thấy hứng thú.
"Các ngươi muốn xin một chốn yên thân?"
"Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn một chỗ yên thân thôi." Triệu di nương vội nói, đáy mắt tràn ngập mong đợi.
"Việc này không phải không được, có điều, ta có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì? Đại tiểu thư người cứ việc nói, chúng ta nhất định sẽ làm theo." Sở di nương vội hùa theo.
"Được, Hồng Linh, lấy kim châu ra đây." An Cửu cao giọng.
Hồng Linh lập tức nhận lệnh lui xuống, không bao lâu, trên khay trong tay có rất nhiều kim châu.
Mọi người nhìn số kim châu đó, đều là đồ Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, vô cùng trân quý!
An Cửu tùy tay cầm mấy viên, chậm rãi đi đến trước mặt di nương các phòng, không nhanh không chậm mà nói: "Số kim châu này đủ để các ngươi mua một tòa nhà không tồi, yên ổn sống tiếp, nếu các ngươi phân rõ giới hạn với Diệp Hi, bảo đảm không còn bất kỳ quan hệ gì với ông ta, ta đây có thể suy xét tặng số kim châu này cho các ngươi, tha các ngươi đi."
Muốn ở lại đây sao?
Nơi này là nhà của An Dương Vương phủ, không chứa chấp nổi người của Diệp gia.
Nàng có thể không màng sống chết của di nương mấy phòng này, nhưng nếu có thể lợi dụng họ lần nữa đả kích mẫu tử Diệp Hi, nàng cớ sao không làm?
Mẫu tử Diệp Hi này càng thê thảm, nàng mới thống khoái, không phải ư?
Trong lòng Diệp Hi này chỉ có ích lợi, bạc tình bạc nghĩa, nam nhân như vậy vì sao không cho nữ nhân cũng đối xử với ông ta như thế, để ông ta cảm nhận cảm giác bị người ta vứt bỏ rốt cuộc là thế nào?
An Cửu liếc nhìn Diệp Hi và lão phu nhân, chỉ thấy sắc mặt hai người càng khó coi.
"Ta..." Triệu di nương nhìn số kim châu này, hai mắt sáng ngời, đang muốn mở miệng, tiếng của Diệp Hi bỗng vang lên...
"Ngươi dám! Các ngươi dám! Nếu các ngươi dám nghe lời nó, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!" Diệp Hi kêu gào, giờ phút này ông ta như một con chó điên, mặt mày dữ tợn.
Sở di nương, Triệu di nương và Tô di nương nhìn nhau, Sở di nương hất cằm, lạnh lùng nói: "Diệp Quốc Công vẫn nên lo cho bản thân trước đi!"
Dứt lời, mấy di nương đồng loạt quỳ xuống: "Tạ An Cửu quận chúa ban thưởng, chúng ta bảo đảm sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Diệp Hi nữa."
"Ngươi... Các ngươi..." Diệp Hi ôm ngực, "Đám nữ nhân các ngươi... Đáng giận... Đáng giận... Ta không còn tòa nhà này, không còn bạc, nhưng những cửa hàng kia vẫn còn, ta vẫn còn hai biệt viện... Các ngươi... Diệp Hi ta không phải không còn nơi để về, ta vẫn sẽ Đông Sơn tái khởi, các ngươi vội vã phủi sạch quan hệ với ta như vậy, các ngươi sẽ hối hận!"
Diệp Hi kêu gào, gương mặt kia dữ tợn đến cực điểm, "Phụt" một tiếng, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, trông rất ghê người.
"Nhi tử, con... Con để bọn họ đi đi, chờ bọn họ hối hận!" Lão phu nhân lạnh giọng, "Mấy tiện nhân này..."
"Diệp Quốc Công, ngài chắc chắn mấy cửa hàng kia vẫn còn nằm trong sản nghiệp của ngài sao? Ha ha... Những sản nghiệp đó, những biệt viện đó cho tới nay đều không phải của Diệp Hi ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT