An Cửu nhíu mày, phản ứng của hắn... Thật sự là bị công chúa Tây Lương kia uy hiếp sao?

Nghĩ đến đây, An Cửu không nhịn được mà thấm mắng một tiếng, giáo huấn vừa rồi chỉ đánh gãy một chân của nàng ta, dường như vẫn còn quá tiện nghi!

Bách Lý Vũ giấu đi vẻ kinh ngạc, thậm chí là hoảng loạn vừa rồi, nhướng mày nhìn An Cửu, cười ha ha: "Sao hôm nay ngươi nói chuyện lại khó hiểu như vậy? Uy hiếp gì hả? Bách Lý Vũ ta mà bị người ta uy hiếp sao? Bổn vương thật sự thích công chúa Tây Lương kia?"

"Thật không? Cách Vũ vương gia thích một người đúng là kỳ lạ, nghe nói người ta bị giáo huấn, ngài thế mà không quan tâm nàng ta, ngược lại hỏi xem liệu ta có bị nàng ta cáo trạng hay không!" An Cửu không chút lưu tình chỉ ra sơ hở.

Bách Lý Vũ muốn gạt nàng sao? Không có cửa đâu!

Bách Lý Vũ cười khổ, An Cửu này đúng là quá khôn khéo, hắn không ngờ nhanh như vậy nàng đã có thể nhìn ra manh mối.

Như vậy, nàng giáo huấn công chúa Tây Lương có phần vì hả giận thay hắn sao?

Xem ra, nàng vẫn quan tâm hắn!

Phát hiện này khiến tâm tình Bách Lý Vũ nhảy nhót, nhưng rất nhanh, khi hắn nghĩ tới cái gọi là uy hiếp, trong lòng Bách Lý Vũ lại không khỏi chua xót.

Bí mật đó, hắn sao có thể nói với An Cửu?

Nếu nói, nàng sẽ nhìn bản thân hắn thế nào?

Bách Lý Vũ chăm chú nhìn An Cửu, nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ha ha, nếu đã bị ngươi phát hiện, vậy ta không che giấu nữa. Không sai, ta không thích công chúa Tây Lương kia, nhưng ngươi cũng biết, ta đã đến tuổi lấy vợ rồi, ngươi cũng thấy Dự Thân Vương phủ này lớn như vậy, năm đó khi phụ vương ta qua đời, ông ấy đã căn dặn ta phải cưới vợ sinh con, ta du hí nhân gian ngần ấy năm, cũng nến cưới một tức phụ, nối dõi tông đường rồi."

An Cửu nhíu mày, sao có thể tin lời hắn nói?

"Cưới vợ? Đông Sở Quốc này nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, ngài tùy ý chọn một người là được, vì sao cố tình lại là công chúa Tây Lương?" An Cửu nhìn Bách Lý Vũ, gằn từng chữ một, ánh mắt sắc bén kia dường như không chịu buông tha chút biểu cảm của hắn.

Bách Lý Vũ giật mình, nhưng chỉ một lát, ánh mắt kia lại tràn ngập tà khí, hắn rót đầy ly rượu cho nàng, rồi ngửa đầu uống ngụm rượu: "Ta chọn nàng..."

Tay An Cửu run lên, đối diện với ánh mắt kia, nàng bỗng nhiên không thể phân biệt lời này là thật hay giả.

"Ha ha..." Bách Lý Vũ bỗng phá lên cười, "Nhìn ngươi sợ chưa kìa, bổn vương sao có thể chọn ngươi? Hơn nữa, ta thích nữ nhân kiều diễm đầy đặn, mà ngươi..." Lúc nói chuyện, con ngươi tà mị của Bách Lý Vũ nhìn lướt qua trước ngực nàng, "Ha ha, rõ ràng không đủ để ta nắm lấy, Bắc Sách thật đáng thương!"

An Cửu không nhịn được mà trừng mắt, lúc này Bách Lý Vũ càng nhẹ nhàng, nàng càng phải cảnh giác, hắn muốn thay đổi chủ đề sao?

An Cửu khẽ cười: "Đa tạ ngài không chọn ta, nhưng Đông Sở Quốc này không còn nữ nhân khác sao?"

"Nữ nhân khác? Vậy bổn vương càng chướng mắt!" Bách Lý Vũ lại uống một ngụm rượu, "Những thiên kim tiểu thư đó sao? Đều là bình hoa dáng vẻ kệch cỡm mà thôi, không chút lạc thú..."

Mà người duy nhất thú vị...

Bách Lý Vũ nhìn thoáng qua An Cửu, ngay sau đó dời mắt đi, dừng một chút, mới tiếp tục: "Công chúa Tây Lương kia cũng không tồi, nhìn dịu dàng, nhưng trong xương cốt lại to gan, đặc biệt là môi lưỡi kia... Chậc chậc..." Bách Lý Vũ híp mắt, giống như ngại biểu hiện của mình không đủ khiến An Cửu chán ghét, lại nói, "Nữ nhân như vậy ở trên giường chắc chắn càng có tư vị."

Sắc mặt An Cửu trầm xuống, xem ra, Bách Lý Vũ đã hạ quyết tâm không thẳng thắn.

An Cửu ngửa đầu uống ngụm rượu, đặt ly rượu xuống bàn thật mạnh, giống như trút hết tức giận trong lòng ra. Hôm nay, nàng thật sự sơ ý, nếu không phải không chút phòng bị với công chúa Tây Lương kia, vậy sẽ không...

Sẽ không sao?

An Cửu biết, cho dù không có mình, công chúa Tây Lương kia cũng sẽ nghĩ mọi cách thúc đẩy hôn sự của nàng ta và Bách Lý Vũ.

Nàng ta rốt cuộc có mục đích gì?

An Cửu nghĩ không ra, đơn giản đoạt lấy bình rượu, cứ như vậy rót vào miệng. Hành động như vậy khiến Bách Lý Vũ sửng sốt.

Đáy lòng càng giận chó đánh mèo với công chúa Tây Lương kia.

"Ngài có coi ta là bằng hữu không?" Trong đình hóng gió, trầm mặc hồi lâu, giọng của An Cửu vang lên.

"Có, đương nhiên có, ngươi đúng là may mắn, thế mà có Bách Lý Vũ ta là bằng hữu. Bổn vương nói ngươi nghe, trên đời này, muốn trở thành bằng hữu của bổn vương rất khó!"

"Vậy sao? Ta đây đúng là may mắn, vậy ngươi nói ta biết, ngài đã quyết định rồi sao?"

Quyết định? Quyết định cái gì, cho dù An Cửu không nói rõ, Bách Lý Vũ cũng hiểu.

"Quyết định." Bách Lý Vũ kiên định đáp.

"Được, ta hiểu rồi!" An Cửu ngửa đầu uống ngụm rượu, "Nếu ngài muốn chia sẻ, có chuyện gì cần ta hỗ trợ, ta chắc chắn đạo nghĩa không chối từ!"

Hôm ấy ở bên ngoài Chu Tước Môn, hắn trượng nghĩa tương trợ, phần ân tình này, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Dứt lời, An Cửu buông bình rượu xuống, đứng dậy, rời khỏi đình hóng gió. Nếu đã không nói, vậy hắn có đạo lý của mình, nàng còn tiếp tục cưỡng cầu thì có ý nghĩa gì chứ?

Hơn nữa, Bách Lý Vũ này cũng không phải kẻ ăn chay, cho dù có bí mật gì bị công chúa Tây Lương kia nắm giữ, hắn cũng có cách ứng phó.

Bách Lý Vũ khẽ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo thân ảnh của An Cửu, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trầm giọng nói: "Đừng tiếp tục điều tra."

Hắn che giấu bị mật này đã mười năm rồi, từ lúc bắt đầu biết, hắn vẫn luôn trốn tránh, cho dù có một ngày bị vạch trần, hắn cũng không hi vọng An Cửu biết quá sớm.

An Cửu dừng lại, quay đầu, trừng mắt nhìn hắn: "Ngài thật sự cho rằng ta tò mò chuyện của ngài như vậy sao? An Cửu ta, xưa nay không phải ngươi thích lo chuyện bao đồng?"

Điều tra? Tra thế nào?

Nàng hoài nghi, cho nên chủ động tới hỏi, nhưng không hề có ý định điều tra, bởi vì, nếu hắn không muốn nói, sự việc chắc chắn rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến không thể để bất kỳ ai biết được, như vậy, nàng điều tra, sẽ càng khiến hắn gặp nguy hiểm.

Hiện giờ nàng ở Đông Sở Quốc, không chỉ bị mẫu tử của Tấn Quốc Công phủ kia nhìn chằm chằm, còn vị Bắc Sách, bị Khanh vương phi, thậm chí là Ngọc Hoàng Hậu nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động của nàng, nếu khiến những kẻ đó nghi ngờ, vậy hậu quả, thật không dám tưởng tượng.

"Cảm tạ!" Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, cầm lấy bình rượu An Cửu vừa uống, tiếp tục uống rượu, không nhìn nàng nữa.

Cảm giác người bên ngoài đình hóng gió đã rời đi, ánh mắt Bách Lý Vũ mới trở nên âm trầm, không biết qua bao lâu, trên gương mặt an tuấn đó trồi lên một tia tàn khốc, tay nắm bình rượu không ngừng buộc chặt, giống như đang cố gắng ẩn nhận.

Rốt cuộc, khi cảm giác đạt tới giới hạn, hắn giơ tay, ném mạnh bình rượu xuống đất, âm thanh kia trong đêm tối quỷ dị dị thường.

Ông trời đang trêu chọc hắn sao?

Hắn cho rằng bản thân sẽ mang theo bí mật đó vào quan tài, cho dù hận, hắn cũng nhịn, nhưng hoàn toàn không ngờ, tất cả đều không đơn giản như vậy!

Công chúa Tây Lương... Trong lòng trồi lên một tia sát ý, nháy mắt tiếp theo, hắn lại nghĩ tới lời công chúa Tây Lương nói...

'Giết ta sao? Giết ta, bí mật của ngài chỉ sợ sẽ bại lộ càng nhanh, đến khi đó, Đông Sở Quốc này thật sự sẽ không có chỗ cho ngài dung thân.'

"Đáng chết!" Bách Lý Vũ quát lên một tiếng, phóng người nhảy xuống hồ nước bên ngoài đình hóng gió, ánh trăng như hoa, bọt nước bắn lên dữ dội càng khiến màn đêm trở nên quỷ dị.

Trên mặt hồ, người kia dần bình tĩnh lại, giống như chìm vào một thế giới khác...

Sau đêm đó, đã lâu An Cửu không nhìn thấy Bách Lý Vũ. Qua mấy ngày, Tĩnh Phong Đế hạ chỉ ban hôn, nghe nói khi ý chỉ tới hành quán, công chúa Tây Lương cáo ốm, để sứ thần đại nhân tiếp chỉ thay.

Sau khi Tĩnh Phong Đế chọn người hòa thân, sứ thần Tây Lương liền tiến cung, thương nghị ngày hòa thân với hoàng đế, sau mấy lần thương thảo, liền quyết định ngày hai nước liên hôn vào Tết Âm Lịch.

Hiện giờ đã là cuối thu, cách tết Âm Lịch chẳng qua chỉ còn ba tháng, ba tháng này, cũng đủ để hai nước chuẩn bị hôn sự này.

Mấy ngày nay, dù là Tấn Quốc Công phủ hay Bắc Vương phủ đều vô cùng bình tĩnh, nhưng An Cửu biết, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh này cất giấu sóng ngầm mãnh liệt, chỉ chờ thời khắc nổi lên.

Giữa tháng mười, hoàng cung truyền tới tin, Tĩnh Phong Đế hạ chỉ sắc phong Hạ Hầu Âm làm Dung Phi, Bắc vương gia vì thế mà quỳ bên ngoài Thừa Huy Điện, đồng thời liên hợp với quan viên trong triều khiển trách hoàng đế hoang dâm.

Nhưng Tĩnh Phong Đế lại giáng chức những quan viên kia, nhất thời, quan viên trong triều tuy khinh thường cách làm chiếm đoạt thê thất của hoàng đế, nhưng đều không dám nhiều lời.

Bắc vương gia quỳ bên ngoài Thừa Huy Điện mười ngày, nghe nói trong mười ngày này, mỗi ngày Hạ Hầu Âm đều đưa đồ ăn cho Bắc vương gia, ngày ngày khuyên bảo, nhưng một chút cũng không khuyên được. Hạ Hầu Âm bất lực, ngay cả trong tiến đàn cũng tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi thương.

Đến ngày thứ mười một, thân thể Bắc vương gia cuối cùng cũng không chống đỡ được, ngất đi, rất lâu vẫn chưa tỉnh. Nhàn Phi nghe vậy, lúc này mới sai người đưa Bắc vương gia về Bắc Vương phủ.

An Cửu tới Bắc Vương phủ mấy lần, chỉ nghe nói Bắc vương gia bệnh nặng không dậy nổi, sức khỏe không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Đầu tháng mười một, tuyết rơi, thời tiết càng lạnh.

An Cửu không có việc gì, cũng hiếm khi ra ngoài, chỉ ở Thanh Ninh Tiểu Trúc, ngày tháng cũng khá tự do tự tại.

"Gần đây lão gia không biết có được bảo vật gì, lúc nào cũng cười đắc ý." Hồng Linh thay lò sưởi tay cho An Cửu, thêm vào lò than ít lửa, cả căn phòng lập tức càng thêm ấm áp.

Ngẫm lại những mùa đông trước, nàng và tiểu thư ở biệt viện nào có được căn phòng ấm áp thế này?

Sưởi ấm cơ bản đều dựa vào xoa tay, còn cả biệt viện thối nát kia, ngay cả gió cũng không che được.

Bây giờ thật tốt, căn phòng này ấm áp như xuân thu, còn có kim than, đều là than tốt nhất Bắc thế tử sai người đưa tới, cho dù trong cung cũng chỉ có chủ tử có địa vị mới dùng được, vô cùng trân quý.

"Ông ta đương nhiên có được bảo bối, mà bảo bối đó là còn rất quý giá!" An Cửu khẽ cười, ngày đó ở ngoại ô, Khanh vương phi không giết chết Diệp Hi, Diệp Hi tham lam, đương nhiên sẽ ôm hi vọng.

Đắc ý sao?

A, Khanh vương phi đã có tâm tư giết người, Diệp Hi này còn có thể đắc ý bao lâu?

Có điều... Ông ta vẫn chưa thể chết được!

Nếu chết, quá tiện nghi cho ông ta, cũng quá tiện nghi cho Khanh vương phi!

"Bảo bối gì chứ?" Hồng Linh tò mò, gần đây hạ nhân trong phủ đều đàm luận chuyện này, nhìn bộ dáng của tiểu thư, chẳng lẽ biết cái gì sao?

An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn nàng ấy: "Từ khi nào mà lòng hiếu kỳ của ngươi nặng như vậy? Lòng hiếu kỳ hại chết người đấy, ngươi cẩn thận một chút, coi chừng ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn."

Hồng Linh bẹp miệng, ngượng ngùng tránh đi.

An Cửu nhìn quyển sách trong tay, qua khoảng thời gian nửa nén hương, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Hồng Linh ra xem, thấy người tới, hai mắt liền sáng lên: "Lẫm thiếu chủ, ngài..."

Hồng Linh đang muốn nói gì đó, Lẫm Phong đã cầm quạt xếp trong tay gõ nhẹ trán nàng ấy: "Nha đầu này, mới không gặp mấy ngày, dường như lại xinh đẹp hơn nhiều.

Hồng Linh đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu: "Lẫm thiếu chủ nói gì vậy?"

An Cửu liếc nhìn ra cửa, không nhịn được mà trừng mắt, trầm giọng: "Hồng Linh, ngươi đưa ít kim than qua chỗ Lam Nguyệt đi."

Hồng Linh hoàn hồn, vội gật đầu: "Vâng, tiểu thư."

Hồng Linh ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại An Cửu và Lẫm Phong.

Lẫm Phong nhìn An Cửu, nhíu mày: "Nha đầu đáng yêu như vậy, ngươi đuổi nàng ấy đi làm gì?"

"Nha đầu đáng yêu như vậy, Lẫm thiếu chủ có ý muốn cưới về làm chính thất sao? Hay là sủng thiếp?" An Cửu nhàn nhạt hỏi, một chút cũng không có ý cho vị thiếu chủ này mặt mũi.

Lẫm Phong ngẩn ra, tìm một chỗ ngồi xuống: "Cần gì nghiêm túc thế?"

"Đó là nha hoàn của An Cửu ta, nếu ngươi không có tâm tư đó, thì bớt dùng ánh mắt đào hoa của ngươi câu dẫn người ta đi!"

Lẫm Phong ho một tiếng, cười cười: "Ngươi cũng biết, chuyện thành thân ta không có tính toán, ha ha, cùng lắm thì sau này ta bớt chọc nàng ấy là được."

An Cửu trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Chuyện kia, ngươi làm thế nào rồi?"

"A, còn có thể thế nào, mọi người đều bận, còn phải xem sắc mặt của người ta..." Lẫm Phong nhướng mày, uể oải nói, nhưng nháy mắt tiếp theo, thấy An Cửu không vui nhíu mày, hắn lập tức thay đổi thái độ, "Ha ha, chuyện người căn dặn, ta đương nhiên làm tốt, cho nên hôm nay ta mới đặc biệt tự mình tới cửa một chuyến hội báo tình hình."

An Cửu buông cuốn sách trong tay xuống, nhìn Lẫm Phong, tỏ vẻ hứng thú: "Sao rồi?"

"Xích Minh làm việc, đương nhiên không có gì không thành công, hơn nữa, năm đó sau khi Xích Minh giải tán, minh chủ đã an bài vài người làm việc trong sản nghiệp mang danh nghĩa của An Dương Vương phủ, tuy rằng thế hệ trước đã già, cũng có người chết, nhưng quy củ của Xích Minh chúng ta là truyền cho thế hệ sau, chỉ cần có mệnh lệnh, những người đó tự nhiên sẽ đi theo Xích Minh, nghe lệnh Xích Minh." Lẫm Phong đắc ý kể.

An Cửu nhíu mày, không nói gì.

Lẫm Phong kia dừng một chút, tiếp tục: "Năm đó Diệp Hi chiếm lấy gia sản của An Dương Vương phủ, từng rửa sạch bốn phía một lần, có điều, cho dù rửa sạch, ông ta cũng không làm nổ, hậu nhân còn lại của Xích Minh cũng đủ khiến thế giới của Diệp Hi long trời lở đất."

Đủ khiến thế giới của Diệp Hi long trời lở đất?

Hay, hay lắm!

"Ý của ngươi là, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại sản nghiệp thuộc về An Dương Vương phủ?"

"Lời này nói thế không sai, có điều... Nhóm lão nhân muốn ta hỏi quận chúa một tiếng, vị trí minh chủ của Xích Minh... Khi nào An Cửu quận chúa nhân được?"

Minh chủ của Xích Minh?

"Ý ngươi là, chúng ta đang làm giao dịch?"

"Không, không, không, sao có thể là giao dịch? Ngươi chung quy vẫn là chủ tử của chúng ta, ngươi giao việc cho chúng ta, chúng ta sao dám không nghe lời? Chẳng qua đám lão nhân đó tạo áp lực cho ta, ta mới không thể không..." Lẫm Phong vội giải thích.

An Cửu rơi vào trầm mặc.

"Quận chúa? Ý của ngươi..." Lẫm Phong cảm nhận được sự căng thẳng ở nơi này, trong lòng không nhịn được mà mắng, An Cửu so với lần đầu gặp mặt càng thêm khí thế, mấy lần tiếp xúc với nàng, hắn thế mà đều phải cẩn thận.

"Ý của ta, ngươi còn không rõ sao? Vị trí minh chủ của Xích Minh, không cần bàn nữa, còn về Diệp Hi... Lẫm thiếu chủ ngươi có hỗ trợ hay không thì phải xem bản thân ngươi, nếu không giúp, tự ta cũng có cách, đừng quên, lúc trước là chính ngươi từ chỗ Nam Minh biết được tâm tư của ta, chủ động xin ra trận làm việc này! Không phải Lẫm thiếu chủ muốn lập công sao? Nếu bỏ dở giữa chừng thì chính là tác phong của Xích Minh, vậy vị trí minh chủ này ta cần để làm gì?"

An Cửu nhàn nhạt nói, bên trong mang theo chút châm chọc.

Sắc mặt Lẫm Phong trắng bệch, đành phải nói: "Thôi được, ở chỗ đám lão nhân đó, để ta giải quyết, còn về việc này, Lẫm Phong ta không có thói quen bỏ dở giữa chừng."

Dứt lời, khóe miệng An Cửu cong lên.

"An Cửu quận chúa, khi nào muốn lấy lại sản nghiệp, điên đảo Quốc Công phủ này, ngươi chỉ cần nói một câu." Lẫm Phong gấp quạt xếp lại, cao giọng.

"Được, Lẫm thiếu chủ đúng là sảng khoái, có điều... Khi nào lấy lại sản nghiệp..." An Cửu lẩm bẩm, "Vẫn chưa đến thời cơ, mà người có thể tạo cơ hội cho chúng ta... Ha ha, lúc này, chúng ta cần một người hỗ trợ!"

Lẫm Phong nhíu mày nhìn ý cười trên mặt An Cửu, da đầu không nhịn được mà tê dại, trong lòng biết rõ, kẻ nào rơi vào tính toán của nữ nhân này, chỉ sợ... Sẽ rất thảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play