Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Công chúa đột nhiên mất tích khiến lòng người hoảng loạn.

Nhưng hiện tại, công chúa Tây Lương lại biết, nàng ta không phải biến mất trong hư không, mà là... Bị bắt cóc. Hiện tại, kẻ vừa rồi điểm huyệt nàng ta, khiêng nàng ta trên vai, ở nóc nhà trong thành tùy ý chạy vội.

"Ngươi là ai? Muốn làm gì? Có biết bắt cóc sứ thần ở Đông Sở Quốc là tội lớn không!" Công chúa Tây Lương bình tĩnh lại, lạnh giọng, giống như muốn qua đe dọa khiến kẻ này dẹp bỏ ý niệm.

Nhưng, nàng ta lại không thế người khiêng mình lại cười khinh thường: "Tội lớn sao? Ta không sợ. Còn về vấn đề ta là ai, ta muốn làm gì... Lát nữa công chúa sẽ biết!"

Dứt lời, hắn liền điểm á huyệt của nàng ta.

Chỉ một lát, người nọ dừng lại, đặt công chúa Tây Lương trên một con ngựa, đợi nàng ta thấy một nữ tử ngồi trên con ngựa khác, không khỏi ngẩn ra.

"Là ngươi!" Được giải huyệt đạo, công chúa Tây Lương nhìn ta, trầm giọng.

"Là ta!" Nhìn thấy ta, công chúa nên vui vẻ mới đúng, dù sao mới cách đây không lâu, ta đã giúp công chúa một chuyện lớn." Giọng nói của nữ tử ngồi trên tuấn mã truyền đến chính là An Cửu.

Công chúa Tây Lương giật mình, hoàn toàn không ngờ An Cửu sẽ bắt nàng ta tới đây.

Nhìn sắc mặt An Cửu lúc này, tuy rằng nàng đang cười, nhưng nụ cười cùng ánh mắt kia lại khiến người ta rét run.

"An Cửu quận chúa, ngươi làm gì vậy? Chỉ sợ đây không phải đạo tiếp khách đúng không?" Công chúa Tây Lương lập tức nâng cao cảnh giác.

An Cửu nghe xong, lại khẽ cười, một chút cũng không che giấu sự châm chọc của mình. Nàng cầm dây cương, cưỡi ngựa lại gần công chúa Tây Lương, tư thế oai hùng kia, ngay cả công chúa Tây Lương cũng không nhịn được mà bị thuyết phục.

Nàng ta không thể không thừa nhận, dung mạo của An Cửu không phải xuất sắc nhất, nhưng khí chất trên người nàng, dù là ở đâu đều khiến người ta chỉ nhìn một cái liền nhớ kỹ.

An Cửu đến gần công chúa Tây Lương, cười lạnh: "Khách? Công chúa Tây Lương là khách sao? Nữ tử thông minh như công chúa Tây Lương đương nhiên biết, nêu ngươi là khách, ta chắc chắn sẽ không mời ngươi tới như thế, mà ta nếu đã mời ngươi tới bằng cách này, vậy ngươi còn có thể là khách sao?"

Dứt lời, sắc mặt công chúa Tây Lương càng trầm xuống, An Cửu lúc này và nàng khi trước hoàn toàn là hai người khác nhau!

"An Cửu quận chúa, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi vậy?" Công chúa Tây Lương nhíu mày, thử hỏi.

"Thay đổi? Ta đúng là thay đổi, lúc trước đối đãi với ngươi như vậy là vì ngươi thích Bách Lý Vũ, làm bằng hữu, ta hi vọng hắn có thể gặp được nữ tử đáng để hắn yêu, hi vọng hắn hạnh phúc, mà ngươi... Công chúa Tây Lương, không phải ngươi cũng lợi dụng điểm này sao? Công chúa Tây Lương, ngươi thật biết diễn kịch!"

Công chúa Tây Lương giật mình, theo bản năng nói: "Ngươi nói gì thế hả? Lợi dụng cái gì? Diễn kịch gì, ta nghe không hiểu!"

Trong lòng công chúa Tây Lương không khỏi bất an, An Cửu này thế mà... Sao có thể?

Bản thân rốt cuộc đã để lộ sơ hở chỗ nào?

Nàng ta hóa thành thành nữ tử lớn mật theo đuổi tình yêu, cuồng nhiệt thích Bách Lý Vũ, thậm chí là ánh mắt, nàng ta cũng tinh tế nghiền ngẫm, nhưng nhanh như vậy... Công chúa Tây Lương không thể tin bản thân lại bị An Cửu nhìn ra.

"Nghe không hiểu? Công chúa Tây Lương khôn khéo như vậy, sao có thể nghe không hiểu?" An Cửu cười lạnh, "Ngươi muốn mượn miệng của ta, chọn người hòa thân là Bách Lý Vũ, mà ngươi cũng làm được rồi, hiện tại, ngươi không cần diễn kịch trước mặt ta, lúc này ngươi có thể nói ta biết rốt cuộc vì sao lại lợi dụng ta rồi đúng không? Ngươi vì sao lại muốn gả cho Bách Lý Vũ? Mục đích của ngươi là gì? Sao ngươi có thể khiến Bách Lý Vũ đột nhiên thay đổi quyết định? Trong tay ngươi có phải nắm được nhược điểm gì của hắn không?"

Mà hôm nay, sở dĩ Bách Lý Vũ trùng hợp vào cung như vậy, hiển nhiên không phải lý do hắn nói.

Có lẽ trong này không thiếu bị công chúa Tây Lương tính kế!

A, trước đây nàng đúng là đã coi thường công chúa Tây Lương!

Công chúa Tây Lương lần nữa khiếp sợ, vừa rồi biết An Cửu nhìn ra bản thân ngụy trang, lợi dụng nàng khiến nàng ta giật mình, hiện tại... Nhược điểm?

Sao cả việc này nữ nhân kia cũng đoán được?

Nàng ta quả thật đã xem nhẹ An Cửu!

Giờ phút này, công chúa Tây Lương không khỏi sợ hãi, nếu không phải nàng ta lợi dụng giao tình giữa An Cửu và Bách Lý Vũ, mà dùng cách khác, chỉ sợ, đừng nói là đạt được mục đích, e rằng vừa mở miệng đã bị An Cửu nhìn thấu.

An Cửu đối với Bách Lý Vũ... Quả thật không giống người thường!

Quan tâm quá sẽ loạn, huống chi, nàng ta ngụy trang tốt như thế.

Cuồng nhiệt yêu Bách Lý Vũ... Ai cũng sẽ chúc phúc một nữ tử như vậy!

"Ta phải gả cho Bách Lý Vũ là bởi vì ta thích chàng, ta muốn trở thành thê tử của chàng, cho chàng hạnh phúc, còn về nhược điểm mà ngươi nói... A, ta sao có thể có nhược điểm của Vũ vương gia?"

"Vậy sao?" An Cửu sao có thể tin lời nàng ta nói?

Phủ nhận sao? Nhưng nàng ta lại không biết, tự tin trong mắt nàng ta đã để lộ ít tin tức!

Nhược điểm... An Cửu càng khẳng định suy điểm của mình, nhược điểm, chắc chắn có nhược điểm!

Nhưng rốt cuộc đó là gì?

Hít sâu một hơi, An Cửu sớm đã đoán được, nếu nữ nhân này đã tính kế tất cả, cho dù bị nàng nhìn thấu, cũng không dễ khai ra.

Có điều, mục đích An Cửu bắt nàng ta tới đây không phải để tìm hiểu chân tướng.

Ánh mắt An Cửu dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt kia khiến người nhìn không nhịn được mà da đầu tê dại, thời điểm lần nữa nhìn công chúa Tây Lương công chúa, khóe miệng nàng đã cong lên ý cười nhàn nhạt.

Công chúa Tây Lương run rẩy, vô cớ cảm thấy bất an, An Cửu này, nàng muốn làm gì?

"Không phải công chúa đã nói, dù là liệt mã, ngươi cũng có thể thuần phục sao? Chỗ ta vừa vặn có con liệt mã, nếu công chúa đã là cao thủ thuần mã, vậy nhờ công chúa vất vả một chút, thuần phục con ngựa này, coi như là đáp lễ ta đã giúp ngươi hôm nay!"

Công chúa Tây Lương giật mình, nàng muốn trả thù?

Trả thù nàng ta lợi dụng nàng!

An Cửu dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, ánh mắt càng thâm trầm.

Trả thù, chính là trả thù, An Cửu nàng vốn không phải thiện nam tín nữ gì, có thù tất báo, mà công chúa Tây Lương này đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng, lợi dụng nàng tính kế bằng hữu của mình.

Nàng sẽ để nàng ta biết, cái giá phải trả khi lợi dụng An Cửu nàng, càng để nàng ta biết, An Cửu nàng không phải người nhân từ nương tay!

"Công chúa, không muốn xem con ngựa mình cần thuần phục sao?" An Cửu khẽ cười.

Công chúa Tây Lương nhíu mày, ngựa cần thuần phục?

Nàng ta không sợ con ngựa nào cả, nhưng nụ cười của An Cửu khiến nàng ta đột nhiên phát hiện, việc này sợ rằng không đơn giản như vậy.

Công chúa Tây Lương theo bản năng quay đầu, thấy trước mặt có khoảng mười con ngựa, trong mắt theo bản năng lộ vẻ khiếp sợ. Nàng ta nhìn ra, đây là đều là loại nhất đẳng, mà trên mỗi con ngựa đều có một nam nhân mặc hắc ý, mặt đeo mặt nạ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ đều có thân thể cường tráng.

Mà ánh mắt lộ ra bên ngoài... Mỗi người dường như đều tràn ngập sát khí, khiến công chúa Tây Lương không khỏi ảo giác giống như đang ở chiến trường, hai quân giằng co.

An Cửu muốn làm gì?

Mang theo nghi hoặc, công chúa Tây Lương nhìn về phía An Cửu, theo bản năng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

"Thế nào?" An Cửu nhướng mày, giục ngựa lại gần công chúa Tây Lương, ý cười trên mặt càng vân đạm phong khinh, "Ta chẳng qua là muốn nhìn xem, kỹ thuật thuần mã của công chúa Tây Lương rốt cuộc có bao nhiêu cao siêu. Những người này đều là người am hiểu ngự mã, bọn họ sẽ chơi với ngươi. Công chúa Tây Lương, tận tâm đi!" . ngôn tình sủng

Dứt lời, An Cửu cười ha ha, quay đầu ngựa chuẩn bị rời đi, đi được một đoạn, nàng như nhớ tới gì đó, dừng lại, ý cười trên khóe miệng càng tà ác, cao giọng: "Công chúa, quên nói ngươi biết, con ngựa ngươi đang ngồi rất hung, ngươi phải bảo trọng!"

Nói xong, tiếng cười nhàn nhạt kia quanh quẩn trong không khí, lọt vào tai công chúa Tây Lương hết sức chói tai.

Công chúa Tây Lương ngồi trên lưng ngựa, con ngựa này là liệt mã sao? Nhưng hiện giờ nó rất ngoan ngoãn...

Mới nghĩ như thế, bỗng vèo một tiếng, hình như có thứ gì đó xuyên qua không khí bay về hướng này, công chúa Tây Lương theo âm thanh quay đầu, lại thấy một vũ tiễn phóng qua đây, không sai không lệch cắm vào trên người ngựa.

Không xong rồi!

Công chúa Tây Lương kinh hãi, quả nhiên, trong khoảnh khắc, tuấn mã bên dưới hí vang, hoảng loạn nhảy dựng lên. Công chúa Tây Lương nắm chặt dây cương mới không bị té ngã, còn chưa hoàn hồn, con ngựa bên dưới liền lao thẳng vào trận ngựa trước mặt.

Một khắc đó, trận ngựa đối diện cũng có động tĩnh, khi công chúa Tây Lương giao phong với bên kia, nàng ta mới hiểu ý đồ của An Cửu.

An Cửu đáng chết! Đây là cố ý trêu cợt nàng ta, người ngồi trên tuấn mã đều cố ý va chạm, tập kích ngựa của nàng ta, khiến con ngựa càng kinh hoảng không yên.

Cách đó không xa, An Cửu ngồi trên lưng ngựa, nhìn công chúa Tây Lương trong mã trận như một trái cầu bị mười người tùy ý chơi đùa, rất nhiều lần, thiếu chút ngã xuống.

Nếu té ngựa, dưới mã trận đó, chắc chắn sẽ bị dẫm chết!

Cho nên, công chúa Tây Lương kia chỉ có thể nắm chặt dây cương, mảy may cũng không dám lơi lỏng, nhưng, thuần ngựa sao?

A, vậy nàng sẽ để những người này tới thuần phục nàng ta!

An Cửu nhìn tất cả trước mắt, nghe tiếng hét của nữ nhân kia, tức giận trong lòng mới tiêu tan một ít.

Nhưng, nghi hoặc trong đầu trước sau vẫn không vứt đi được.

Công chúa Tây Lương này rốt cuộc đã dùng cái gì uy hiếp Bách Lý Vũ?

An Cửu càng nghĩ, ánh mắt càng thâm trầm...

Vào đêm, Dự Thân Vương phủ.

Ánh trăng như hoa, Dự Thân Vương phủ rộng lớn như vậy trong bóng đêm càng phá lệ yên tĩnh, trong đình hóng gió, nam tử huyền y tự rót rượu cho mình, ngửa đầu một hơi uống cạn, tà khí trong mắt đã không còn nữa.

"Vũ vương gia có rượu uống, sao không phái người tới báo với ta một tiếng? Một mình độc hưởng có gì thú vị chứ?"

Một giọng nói của nữ tử vang lên, Bách Lý Vũ ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy An Cửu đứng bên ngoài đình hóng gió, ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng dường như khác với ngày xưa.

Bách Lý Vũ nhíu mày: "Ngươi còn thiếu rượu để uống sao? Ngươi muốn uống rượu, chỉ cần nói một câu thôi, Bắc thế tử sẽ đem tất cả rượu ngon trên đời đưa đến trước mặt ngươi, nào cần ta mời chứ?"

An Cửu nâng bước đi vào, ngồi xuống ghế đá, đoạt lấy bình rượu, tùy ý coi ly trà như chung rượu, đổ đầy một ly, một hơi uống cạn.

Bách Lý Vũ nhìn nàng, nhướng mày cười: "Uống đi, uống đi, cũng khó có được một người có thể uống rượu cùng ta."

"Việc hôm nay..."

"Việc hôm nay là chuyện tốt, Bách Lý Vũ ta làm người hòa thân, sau này, địa vị ở Đông Sở Quốc lại cao thêm vài phần." Bách Lý Vũ đột nhiên mở miệng, cắt ngang An Cửu.

"Ngài đang trách ta?"

"Trách ngươi? Trách ngươi cái gì? Ta vốn dĩ tiến cung chính là muốn xin Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn cho ta và công chúa Tây Lương, đúng rồi, ngươi cũng nhìn thấy dung nhan của nàng ấy dưới khăn che mặt rồi đấy, a, đẹp hơn ngươi rất nhiều! Dáng người lại càng thướt tha!" Bách Lý Vũ cười cười, trong sự bất cần đời có thêm vài phần cà lơ phất phơ.

An Cửu sao có thể không rõ tâm tư của Bách Lý Vũ?

Hắn nói như vậy, chẳng qua không muốn nàng tự trách mà thôi.

Hít sâu một hơi, nàng lại uống một ngụm rượu, trầm mặc.

Không bao lâu, Nam Minh xuất hiện bên ngoài đình hóng gió..

"Chủ tử, sự việc đều làm thỏa đáng."

An Cửu lạnh giọng: "Nói đi, tình hình thế nào?"

"Bọn thuộc hạ dựa theo phân phó của chủ tử, khiến công chúa Tây Lương mệt nhọc trong mã trận ba canh giờ, nàng ta rơi xuống ngựa tổng cộng mười lần, mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm, nên bị kinh hách không ít. Bọn thuộc hạ không tổn thương tới tính mạng của nàng ta, có điều... Trên cánh tay đã bị trầy da vài chỗ, một chân bị gãy, cuối cùng trước khi đưa nàng ta về hành quán, cả người nàng ta đã không còn sức lực, sắc mặt cũng trắng bệch. Thuộc hạ thấy, e rằng khoảng thời gian tới công chúa Tây Lương không thể ra khỏi cửa!"

Nam Minh miêu tả chi tiết.

Trong đình hóng gió, sắc mặt An Cửu như thường, tâm trạng vô cùng hài lòng, mà Bách Lý Vũ không nhịn được mà nhíu mày, nắm chặt chén rượu.

Công chúa Tây Lương?

"An Cửu, sao ngươi có thể... Thân phận công chúa Tây Lương đặc biệt, ngươi sao có thể làm thế? Nếu nàng ta cáo trạng trước mặt Hoàng Thượng, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?" Bách Lý Vũ đặt mạnh chung rượu xuống bàn, bang một tiếng, vang dội dị thường.

An Cửu này đúng là quá lớn mất!

An Cửu nhướng mày cười, nhìn Bách Lý Vũ: "Cáo trạng sao? Ta còn muốn nàng ta đi cáo trạng đấy!"

Nhưng nữ nhân kia khôn khéo, chỉ sợ sẽ không cáo trạng!

Có điều, cho dù không cáo trạng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến nàng ta phải khó chịu.

Bách Lý Vũ nhíu mày, nhìn An Cửu, dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, công chúa Tây Lương sẽ không cáo trạng, nếu nàng ta cáo trạng, còn không phải để Hoàng Thượng biết nàng ta và An Cửu không hợp, sợ rằng Hoàng Thượng sẽ thuận lý thành chương hủy bỏ việc chọn người hòa thân này.

Dù sao vẫn còn chưa hạ chỉ tứ hôn, công chúa Tây Lương bắt buộc phải nhẫn nhịn!

Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút thống khoái!

"Nói đi, nàng ta rốt cuộc dùng cái gì uy hiếp ngươi, bắt ngươi đồng ý làm người hòa thân?" An Cửu đột nhiên lên tiếng, trong bóng đêm như mạ thêm một tầng sương lạnh. Dứt lời, nàng quả nhiên thấy Bách Lý Vũ ngẩn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play