Đám đông chen chúc, hết sức náo nhiệt, đây là sòng bạc lớn nhất kinh thành, cũng là nơi tụ tập của dân cờ bạc thâm niên nhất ở đây, mỗi ngày đều diễn tiết mục mấy nhà vui mấy nhà sầu. Mà lúc này, ở cửa sau sòng bạc Như Ý, một trận ầm ĩ, một nam nhân bị ném ra ngoài, nhìn kỹ, trên người gã chỉ còn mặc một chiếc quần cộc, trong mùa đông này, cả người run bần bật.
"Thằng khôn, hôm nay đúng là xui xẻo, sòng bạc Như Ý mà một chút cũng không như ý, các ngươi chờ đó cho ta, lão tử về lấy tiền rồi quay lại, thắng hết tiền của các ngươi!" Nam nhân kia chửi bậy, có lẽ do quá lạnh, gã dùng sức cọ xát thân thể, "Cũng không xem tiểu gia ta là ai, Tấn Quốc Công phủ ta mà thiếu chút bạc này của ngươi hả?"
Người nọ lảo đảo qua mấy con phố, cuối cùng từ cửa sau của Diệp Quốc Công phủ đi vào, vốn định lặng lẽ về phòng thay xiêm y, nhưng vừa vào cửa, trước mặt sáng trưng, chiếu sáng người đứng ở giữa. Gã nhìn người tới, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng gọi: "Phụ... Phụ thân."
"Đồ bất hiếu, ngươi hay lắm, dám trộm đồ trong nhà ra ngoài đánh bạc, ngươi xem ngươi đây, bộ dáng bây giờ trông như thế nào hả?" Diệp Hi tức giận quát, nếu không phải có người lén báo với ông ta, nhà này bị bán đi nói không chừng ông ta cũng không biết.
Diệp Thanh sửng sốt, phụ thân phát hiện rồi?
Nên làm sao đây?
Diệp Thanh hoàn hồn: "Phụ thân, oan uổng quá, Thanh Nhi không làm gì cả, là ai vu oan cho con? Ai? Ngươi đứng ra đây cho ta!"
Diệp Thanh kêu gào, bộ dáng kia càng khiến Diệp Hi phẫn nộ đến cực điểm: "Oan uổng? Ngươi còn không biết xấu hổ kêu oan! Mẫu thân đoản mệnh kia của ngươi sao có thể dạy ra nghiệt tử như ngươi hả, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Cút đi?
Diệp Thanh luống cuống: "Phụ thân, nhi tử sai rồi, nhi tử không dám nữa..."
Dứt lời, gã lập tức quỳ xuống, đầu gối chạm đất, càng lạnh thấu xương.
Ánh mắt Diệp Hi vẫn âm trầm, lạnh giọng: "Đứng đó làm gì, ném tên bất hiếu này ra ngoài cho ta, không cho nó vào cửa!"
Hạ nhân vội lĩnh mệnh: "Vâng."
Lập tức có hai gia đinh tiến lên kéo Diệp Thanh dậy, Diệp Thanh thấy phụ thân không chút lưu tình, càng nóng vội: "Không, phụ thân, nhi tử sẽ sửa, con là nhi tử của ngài, việc này... Một đêm như vậy sẽ lạnh chết, tổ mẫu... Tổ mẫu, người cứu tôn nhi..."
Diệp Thanh kêu to, vẫn bị ném ra ngoài, cửa đóng lại, ngăn cách gã với bên trong.
Trong mắt Diệp Hi xẹt qua một tia lạnh lẽo, xoay người, liền thấy lão phu nhân đứng ngay phía sau, cả kinh: "Nương, Thanh Nhi nó..."
"Để nó chịu giáo huấn cũng tốt!" Lão phu nhân nói.
Diệp Hi vốn tưởng lão phu nhân thương tiếc tôn nhi này, sẽ trách tội ông ta, nhưng ánh mắt lão phu nhân rõ ràng lạnh như băng.
Diệp Hi giật mình, thử nỏi: "Nó không mặc đồ... Chỉ sợ một đêm này..."
"Lạnh sao? Dù sao chỉ là một kẻ mệnh ti tiện, con còn lo mình không còn nhi tử à?" Giọng của lão phu nhân lạnh hơn vài phần, ánh mắt đạm mạc kia hoàn toàn khác với thời điểm nghe tin Diệp Thanh bị An Cửu đánh, giống như lúc này đối mặt chỉ là một con chó.
Diệp Hi giật mình: "Nương..."
"Mau về phòng đi, trời lạnh như vậy, con vừa mới khỏe lại, đừng để cảm nhiễm phong hàn." Lão phu nhân quan tâm nói, thái độ hoàn toàn trái ngược với Diệp Thanh khi nãy.
Diệp Hi nhíu mày, rốt cuộc cũng an tâm. Ông ta biết, mẫu thân cũng giống như ông ta đối với Diệp Thanh không phải thật sự sủng ái, thân phận con vợ lẽ của gã, dù thế nào cũng không thể sáng rọi, chỉ vì niệm tình thân phận trưởng tử nên mới chiếu cố vài phần.
Hiện tại đã có Bắc Mục, ha ha, Diệp Thanh này ngay cả trưởng tử cũng không phải, một con vợ lẽ, tương lai không thể kế thừa gia nghiệp của Diệp gia, chết thì cứ chết thôi, không có gì ghê gớm.
Diệp Hi nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, bên kia vẫn còn truyền tới tiếng đập cửa dồn dập cùng xin tha, nhưng ông ta lại giống như không nghe thấy, cùng lão phu nhân trở về viện của mình.
Mà giờ phút này, bên ngoài cửa sau Tấn Quốc Công phủ, Diệp Thanh gõ cửa đã lâu, một chút cũng không thấy động tĩnh, gió lạnh tiêu điều, lạnh đến khiến Diệp Thanh run bần bật.
"Đáng chết, lão già này thật sự định để lão tử lạnh chết sao!" Diệp Thanh càng tức giận, không ngờ, phụ thân này của gã thế mà vô tình như vậy.
Giáo huấn gì chứ? Đây rõ ràng là muốn đẩy gã vào chỗ chết!
Nhưng hiện tại gã nên làm gì đây? Lão nhân không cho, cho dù gã có kêu nát yết hầu, gõ hỏng cửa cũng không làm nên chuyện.
"Mẹ nó, lạnh chết lão tử, lão tử thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!" Diệp Thanh lạnh giọng quát. Từ sau khi mẫu thân chết trong nhà giam của Đại Lý Tự, gã ở Tấn Quốc Công phủ càng không có địa vị.
"Tuổi còn trẻ, nếu chết như vậy thì thật đáng tiếc."
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một giọng nói dọa Diệp Thanh nhảy dựng. Diệp Thanh nhìn về phía người kia, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy người nọ mặc một bộ đạo bào, râu dài trắng xóa, tiên phòng đạo cốt.
Diệp Thanh ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, thấy công tử bị đuổi khỏi nhà, ha ha, cảm thấy phụ thân kia của ngươi có chút nhẫn tâm vô tình." Đạo sĩ kia nhàn nhạt nói.
Nhưng lời này truyền vào tai Diệp Thanh, vừa vặn khơi dậy phẫn nộ vốn có trong lòng gã.
"Còn không phải sao? Lão nhân kia gần đây không biết trúng tà gì, cứ như vừa nhặt được bảo bối, thậm chí tiền tiêu vặt cũng không cho ta.
"Ha ha, nhìn dáng vẻ này, ngươi là bị thất sủng rồi!" Đạo sĩ kia cười ha ha, không chút kiêng dè.
"Thất sủng?" Hai chữ này Diệp Thanh rất không thích nghe, "Ta là trưởng tử của Diệp gia, sau này gia nghiệp của Diệp gia sẽ do ta kế thừa, cho dù thất sủng, lão tử cũng có ngày xoay người."
"Vậy sao? Ngươi chắc chắn?" Đạo sĩ kia nhường mày cười, bấm tay tính toán, đột nhiên ánh mắt tinh nhuệ có hơi nao nao, nhìn Diệp Thanh, ý cười càng đậm, "Công tử, sợ rằng ngươi không có cơ hội rồi."
Không có cơ hội? Sắc mặt Diệp Thanh lập tức trầm xuống.
"Ngươi có ý gì?" Diệp Thanh như quên đi cái lạnh, tiến lên vài bước, càng gần đạo sĩ kia.
"Ngươi vừa mới thua bạc, không đơn giản là bị người ta lột xiêm y, còn nợ một khoản rất lớn, ngươi cảm thấy, lão bản của sòng bạc có thể tha cho ngươi sao? Ngày mai ngươi không chết lạnh ở đây, chỉ sợ cũng chết dưới gây của đám người kia!"
Dứt lời, sắc mặt Diệp Thanh đột nhiên trở nên trắng bệch, ánh mắt lập lòe: "Ngươi..."
Làm sao ông ta biết? Ông ta thật sự tính ra sao?
Diệp Thanh đánh giá đạo sĩ trước mặt, trầm ngâm một lát, mới hỏi: "Vậy ta nên làm sao đây?"
Nếu không phải do tính ra, làm sao ông ta biết chuyện gã còn nợ sòng bạc một khoản lớn?
Diệp Thanh đột nhiên bắt lấy tay đạo sĩ, gã không muốn chết, nếu ông ta có thể tính ra, vậy có lẽ ông ta cũng biết cách giải quyết. Diệp Thanh vội vàng hỏi: "Ta có phải cần một tờ phù chú đuổi tai trừ tà không?"
"Một tờ phù chú sao? Công tử nghĩ quá đơn giản rồi." Đạo sĩ cười lạnh một tiếng, "Mạng sống của ngươi bị người khác nắm giữ, tai họa này không do ngài khống chế, dù ngươi có rất nhiều phù chú cũng chưa chắc sống yên được."
Diệp Thanh nhíu mày, mạng sống bị người khác nắm giữ?
Đúng vậy, gã mới lấy vài thứ trong nhà bán đi lấy tiền đã bị phụ thân đuổi ra khỏi phủ, ngày tháng sau này còn có thể thế nào?
Không, gã không muốn bị quản chế như vậy! Diệp Thanh nhìn đạo sĩ: "Đạo sĩ có cách nào giải quyết không?"
"Cách giải quyết sao..." Đạo sĩ vuốt râu, "Không phải không có, có điều, hơi khó khăn mà thôi!"
"Có thể khó thế nào? Khó bằng cuộc sống hiện tại của Diệp Thanh ta sao!"
"Ha ha ha, có được quyền to đương gia, ngươi nói xem có khó không?" Đạo sĩ khẽ cười, liếc nhìn Diệp Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Quả nhiên, Diệp Thanh lập tức kích động, có được quyền to đương gia? Quả thật khó hơn lên trời!
Hiện tại, tổ mẫu quản gia, dù gã muốn kế thừa gia nghiệp của Diệp gia thì cũng phải chờ phụ thân chết, nhưng lão nhân kia hiện giờ đang ở tuổi cường tráng, cho dù muốn chết, sợ rằng cũng phải mười mấy năm sau, không, nếu ông ta còn sống lâu thêm một chút, vậy bản thân chẳng phải sẽ phải chịu áp bức mấy chục năm sao?
Mấy chục năm? Chỉ nghĩ tới con số cũng đủ khiến Diệp Thanh sợ hãi cùng bài xích.
Không, không được, gã không chờ lâu được như vậy, Tấn Quốc Công phủ này sớm muộn cũng thuộc về Diệp Thanh gã, gã sao không lấy sớm mà dùng?
Có điều, nên làm sao đây?
Diệp Thanh nhíu mày, lòng thầm tính toán.
Đạo sĩ kia khẽ cười: "Công tử, vận mệnh là phải nắm giữ trong lòng bàn tay, ngài muốn phú quý hay nghèo túng như bây giờ đều xem bản thân ngươi quyết định, không ai có thể ngăn cản."
Không ai có thể ngăn cản sao?
Những lời này như liều thuốc kích thích Diệp Thanh, ngay cả máu cũng sôi trào.
Đúng, không ai có thể cản được gã, gã lựa chọn phú quý, Diệp Thanh gã muốn đại phú đại quý, một chút cũng không muốn chịu nghẹn khuất này.
"Công tử, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại." Dứt lời, đạo sĩ xoay người muốn đi.
Diệp Thanh đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt đạo sĩ kia: "Ngươi chờ đã, ngươi vẫn chưa thể đi, ngươi còn chưa nói ta biết làm thế nào để có được quyền to..."
Đạo sĩ liếc nhìn Diệp Thanh, nhíu mày, nhưng nóng bỏng trong mắt gã khiến ông ta rất vừa lòng: "Ta vì sao phải nó cho ngươi biết?"
Diệp Thanh vỗ ngực: "Nếu ngươi giúp ta phát đạt, ta nhất định trả ơn cho ngươi."
"Ha ha, người chết vì tiền, vừa lúc, ta cũng là người yêu tiền!" Đạo sĩ cười nói, sau đó rơi vào trầm tư, đột nhiên, ông ta ngước mắt, thời điểm đối diện với Diệp Thanh, khóe miệng cong lên ý cười quỷ quyệt, "Công tử có biết cái gì quan trọng nhất đối với Tấn Quốc Công phủ này không?"
Diệp Thanh sửng sốt: "Là cái gì?"
Đạo sĩ nhíu mày, không kiên nhẫn mà nói: "Là khế đất của tòa nhà này!"
Diệp Thanh bừng tỉnh: "Ý ngươi là..."
"Có khế đất khế nhà trong tay, ngươi chuyển tòa nhà này sang danh nghĩa của ngươi, vậy những người đó, cho dù ở trong phủ của Diệp Thanh ngươi, ngươi nói xem, phụ thân ngươi còn dám làm gì? Ngươi mới là chủ nhân của tòa nhà này!" Đạo sĩ kia vuốt râu.
Diệp Thanh cau mày, chuyển sang danh nghĩa của gã?
Đúng, đây là biện pháp không tồi, chỉ cần tòa nhà này chuyển sang danh nghĩa của gã, vậy nó chính là của gã, đến lúc đó, gã lại lên kế hoạch ép phụ thân giao ra sản nghiệp Diệp gia, vậy Diệp gia liền thuận lý thành chương thuộc về Diệp Thanh gã.
Diệp Thanh thầm tính toán, suy nghĩ này thật sự không tồi!
"Có điều, nếu công tử muốn có được khế nhà và khế đất thì phải tốn chút tâm tư." Đạo sĩ nhíu mày nhìn thoáng qua Diệp Thanh, lắc đầu.
Diệp Thanh ngẩn ra, lập tức nổi giận, đạo sĩ này là đang khinh thường năng lực của gã sao?
"Hừ, ngươi cứ chờ coi, khế đất và khế nhà kia với ta mà nói chẳng qua là chuyện đơn giản!" Diệp Thanh nâng cằm, nghĩ đến việc sau khi có được Diệp gia, ngay cả lão nhân cũng phải nhìn sắc mặt gã, trong lòng gã liền thống khoái dị thường.
Đến lúc đó, gã muốn bán bao nhiêu của cải để lấy tiền mặt, còn cần hỏi tới lão nhân kia sao?
Càng nghĩ, ánh mắt Diệp Thanh càng nóng lên.
Đạo sĩ nhướng mày cười.
An Cửu nói Diệp Thanh là kẻ đầu óc ngu xuẩn, quả nhiên không sai!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh rốt cuộc cũng được vào cửa, vừa về đến phòng liền sai hạ nhân chuẩn bị chậu than, cáo ốm với bên ngoài, bộ dáng nghiêm trọng giống như không thể xuống giường được.
An Cửu nghe Hồng Linh kể việc này, chỉ khẽ cười, ánh mắt lại trở nên âm trầm.
Không xuống giường được?
Chỉ sợ, đây là sương khói đạn mà thôi!
Nếu nàng đoán không sai, chỉ sợ đêm nay gã sẽ không kiềm chế được mà ra tay. Nghĩ đến chuyện gì đó, An Cửu không khỏi nhíu mày.
"Nam Minh."
An Cửu vừa dứt lời, Nam Minh liền xuất hiện trước mặt nàng.
"Chủ tử có gì phân phó?" Nam Minh chắp tay cung kính."
"Đêm nay ngươi chú ý trong phủ chúng ta, có động tĩnh gì, ngươi cứ ra tay hỗ trợ, đừng để phát hiện."
Nam Minh đương nhiên hiểu ý của chủ tử, lập tức nhận lệnh: "Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm mọi việc tiến hành thuận lợi."
"Ừ." An Cửu nhàn nhạt đáp.
Trong phòng rơi vào trầm mặc, không bao lâu, Hồng Linh vui vẻ vào cửa, trong tay cầm theo một chiếc áo lông cừu, vừa đi vừa kích động nói: "Tiểu thư, Xích Phong công tử tự mình đưa tới, nhìn áo choàng này đẹp như vậy, sợ rằng thế tử lại tốn không ít tâm tư! Thế tử đối với tiểu thư thật sự quá tốt!"
An Cửu liếc nhìn đồ trong tay Hồng Linh, nghĩ tới Bắc Sách, trên mặt lộ ra ý cười.
Bắc Sách này, ngày nào cũng đưa thứ gì đó tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của nàng.
Nghĩ lại, cũng lâu rồi không gặp Bắc Sách, chỉ sợ, Bắc vương phủ hiện giờ còn căng thẳng hơn Tấn Quốc Công phủ bên này.
An Cửu trầm tư một hồi, nói: "Chuẩn bị đi, tới Bắc Vương phủ!"
Hồng Linh sửng sốt: "Tiểu thư... Muốn qua Bắc Vương phủ sao?"
Đã lâu rồi tiểu thư không đi Bắc Vương phủ!
Mỗi ngày thế tử đều tặng đồ tới Thanh Ninh Tiểu Trúc, nàng còn tưởng có phải hai người cãi nhau, thế tử đang dỗ tiểu thư không!
Xem ra, đều là nàng nghĩ nhiều!
Hồng Linh hoàn hồn: "Vâng vâng vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị, tiểu thư khoác cái áo này ra ngoài đi!"
Hồng Linh hưng phấn bận rộn, lúc ra ngoài đã là thời gian một nén hương sau, An Cửu đi qua hoa viên, lúc ngang qua hoa viên, trùng hợp thấy lão phu nhân và phu nhân di nương mấy phòng đều ở đây.
Đối với lão phu nhân này, An Cửu xưa nay không hề nể nang, vì vậy làm như không thấy, cứ thế ra ngoài.
"A, An Cửu quận chúa đúng là mệnh tốt, bị Thái Tử lui hôn, xoay người lại đính hôn cùng Bắc thế tử, cứ như vinh hoa phú quý trên đời này đều dính lên người này ấy vậy!" Huệ phu nhân ghen tị nói.
"Còn không phải sao? An Cửu quận chúa, ngay cả lão phu nhân cũng không xem vào mắt!" Tô di nương nhấp ngụm trà, đối với An Cửu này, tuy rằng bà ta sợ hãi, nhưng việc của Diệp Sương trước sau vẫn là cái gai trong lòng bà ta, từ sau khi Diệp Sương bị đưa vào Đại Lý Tự, đã lâu rồi không có tin tức.
Sắc mặt lão phu nhân vốn dĩ không vui, hiện tại lại càng khó chịu.
Không xem vào mắt sao?
Nghĩ đến gì đó, ánh mắt lão phu nhân lập lòe, An Cửu này, ngày lành chỉ sợ không còn lâu đâu!
Liếc nhìn đám phu nhân di nương, lão phu nhân cao giọng: "Một đám các ngươi chỉ biết khua môi múa mép, trà với điểm tâm này không đủ bịt miệng các ngươi à?"
Nhất thời, sắc mặt của phu nhân di nương trong đại sảnh đều thay đổi, bọn họ lo uống trà, ăn điểm tâm, không dám nói gì nữa...
Mà giờ phút này, An Cửu ra khỏi quốc công phủ, xe ngựa chạy thẳng tới Bắc Vương phủ, không bao lâu liền dừng lại ngoài cửa Bắc Vương phủ. Thủ vệ thấy là xe ngựa của nàng, liền thân thiện mời nàng vào trong.
Đây là thế tử phi tương lai, nói không chừng còn là đương giả chủ mẫu Bắc Vương phủ tương lai, bọn họ đương nhiên không dám chậm trễ!
"Quận chúa, thế tử đang ở cờ xá..." Sắp tới hoa viên, gia đinh dẫn đường nhiệt tình tiếp đãi.
Nhưng còn chưa nói xong, giọng của một nam nhân đột nhiên vang lên cắt ngang gia đinh.
"An Cửu quận chúa, thật trùng hợp!"
An Cửu nghe tiếng nhìn lại, đối diện với đôi mắt hung ác nham hiểm. Thái Tử?
An Cửu nhíu mày, trong khoảng thời gian này, Thái Tử dường như đã ngừng nghỉ, cũng lâu rồi không nhìn thấy gã.
"Trùng hợp sao?"
Nàng thì cảm thấy xui xẻo, sao lại gặp được nam nhân này!
An Cửu cười lạnh, thấy Bách Lý Khiên đi về phía mình, lòng càng chán ghét.
"Tìm Bắc Sách sao?" Bách Lý Khiên dừng lại trước mặt An Cửu, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt nàng.
"Thái Tử tân hôn yến nhĩ, mấy chuyện vặt vãnh này không nên quản!" An Cửu nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bách Lý Khiên, không nhịn được mà thốt lên một câu, "Chó ngoan không cản đường!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT