"Nhị ca! Nhị ca!"
Không cần ngẩng đầu, nghe thấy thanh âm này Liễu Trọng Minh liền biết là ai tới.
Người nọ không nghe được hồi âm, một bước vượt qua cửa thư phòng, lại la hét ầm ĩ: "Nhị ca, ngươi ở đây a, như thế nào không đáp ta một tiếng?"
Một người đi theo phía sau hắn cười nói tiếp: "Ngươi la hét ầm ỉ không ngừng, giọng lớn như vậy, Trọng Minh muốn trả lời ngươi ngay cả ngươi cũng không nghe được."
Bạch Thạch Lỗi đặt mông ngồi trên ghế, ngạnh cổ không thèm nhìn mặt y: "Ta không thèm nghe ngươi nói, ta gọi nhị ca."
"Cái tên hỗn tiểu tử, ta mới là thân ca ngươi a!" Bạch Thạch Nham giận tím mặt.
Liễu Trọng Minh không khỏi mỉm cười, cũng chỉ có lúc hai người kia lại đây, thư phòng của hắn mới có thể trở nên náo nhiệt như vậy.
"Hai người các ngươi hôm nay không có việc gì làm?"
Bạch Thạch Nham cũng tìm cái vị trí ngay cửa sổ ngồi dựa vào: "Ta hôm nay hưu mộc, hắn kia thì có việc gì, chỉ là cha ta sợ hắn nhàn rỗi sinh sự, cho nên tùy tiện nhét hắn vào quân đội ngốc."
"Ta mỗi ngày đều có chính sự để làm! Mới không phải tùy tiện!" Bạch Thạch Lỗi kháng nghị.
"Tiểu hài tử đánh rắm lớn, có cái gì chính sự, mau mau đi rót cho ca ca chén nước."
"Đương nhiên là chính sự," Bạch Thạch Lỗi mới không cho ca ca sai khiến: "Ta đều có thể mang binh đi ra ngoài, đâu giống ngươi, mỗi ngày đi bộ dạo quanh kinh thành."
"Ô ngươi nói thêm câu nữa!".
Ngôn Tình SủngThấy ca ca làm bộ muốn đánh người, Bạch Thạch Lỗi lách đến sau lưng Liễu Trọng Minh: "Nhị ca, ta nói đúng không?"
Liễu Trọng Minh bị lôi kéo quần áo, thuận thế tựa lưng vào ghế ngồi, ở trên trán hắn búng một cái.
"Nóng, đi rót chén nước."
"Là nóng thật."
Bạch Thạch Nham lau một chút mồ hôi trên trán, còn chưa có vào hè, thời tiết đã nóng như vậy rồi, tới mùa hè sợ là càng khó chịu hơn.
Chậu thau đồng đựng nước đá ở một bên, hắn tiếp nhận chén nước đệ đệ đưa, đưa mắt nhìn án thư một chút, vẻ mặt ghét bỏ: "Trọng Minh, mỗi ngày xem mấy thứ này, ngươi cũng không thấy nhàm chán?"
"Như thế nào sẽ nhàm chán?" Liễu Trọng Minh không nhanh không chậm mà lật: "Đều là bạc trắng, ta thích."
"Ngươi nhìn ngươi xem, đâu giống một thế tử Hầu phủ, quả thực chính là một gian thương."
Liễu Trọng Minh không ngại: "Ta vốn dĩ chính là như vậy, trên dưới kinh thành này có ai nói ta không phải?"
"Nhìn bộ dáng này của ngươi," Bạch Thạch Nham xa xa chỉ chỉ hắn: "Tích cóp nhiều tiền như vậy, tính toán cưới thứ quý giá gì?"
Liễu Trọng Minh cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Quý giá hay không quý giá không nói, ở trong kinh thành này, còn không có thứ ta có thể để vào trong mắt."
"Ai! Lời nói cũng không thể nói dứt khoát như vậy, có câu nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngươi không biết, là bởi vì ngươi còn chưa có chạm vào đâu."
"Đúng!" Bạch Thạch Lỗi tận dụng mọi thứ, cũng phụ họa một câu: "Ngươi xem cha ta, còn không phải bị ta nương quản đến gắt gao."
Bạch Thạch Nham uống một ngụm, thoải mái đến thở dài: "Ta hôm nay lại đây là muốn hỏi ngươi, ngươi có nhận được thiệp của Tề Vương, có đi hay không?"
"Y vất vả một chuyến, rất vất vả mới hồi kinh, tụ tập một chút cũng tốt." Không đợi người ta nói cái gì, Liễu Trọng Minh lại nói: "Hơn nữa có cơ hội ăn không uống không, vì cái gì không đi? Không riêng gì hắn, thiệp của Ninh Vương, Hoài Vương ta đều xem giống như nhau."
Bạch Thạch Nham bật cười.
Trọng Minh này bát phong bất động, bộ dáng lão luyện thành thục, hắn nhọc lòng có vẻ có chút dư thừa.
*Bát phong bất động: Tám ngọn gió thổi cũng không lay động.Hiện giờ trong triều phong vài vị Vương gia, đối với bên ngoài những Vương gia này tuổi đều không lớn, Hoàng Thượng cũng muốn bọn họ ở thêm bên người mấy năm, không có bắt bọn họ đi tới đất phong.
Nhưng rất nhiều người đều minh bạch trong lòng, Hoàng Thượng kỳ thật còn chưa có hạ quyết tâm sẽ đem vị nào đẩy lên cao.
Tiểu thư Liễu gia tuy phong Quý Phi, Ở trong hậu cung địa vị chỉ đứng dưới Hoàng Hậu, được ân sủng mấy năm lại chưa có con dưới gối.
Cứ như vậy, gia tộc Liễu gia nhiều thế hệ là rường cột trong triều liền ở vào cái hoàn cảnh vô cùng khó xử.
Nếu là Liễu Quý Phi trước sau không con, Định An Hầu Liễu gia tự nhiên là được vài vị Vương gia cật lực mượn sức, nhưng một khi Liễu Quý Phi hoài thai hoàng tử, Liễu gia liền trong một đêm biến thành địch nhân của nhóm Vương gia.
Huống chi Liễu gia không chỉ có An Định Hầu phủ, còn có rất nhiều nhánh dòng họ phân chia nhậm chức trong triều, còn có nhiều thế hệ Bạch gia cùng Liễu gia có quan hệ thông gia.
Xa Kỵ tướng quân Bạch Thế Ninh là cái tên có khả năng làm yên lòng dân nhất ở trên lãnh thổ Đại Ngu, giống như chỉ cần nghe thấy tên này ở đây, những quan ngoại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi cũng không dám có nữa phần mơ ước.
Bạch Liễu hai nhà thân thiết không thể tách rời, xưa nay không có ai dám khinh thường thế lực, đã làm người ngo ngoe rục rịch, lại có chút kiêng kị.
Nhưng sau lưng cũng có nhiều người suy đoán, liễu Quý Phi thịnh sủng nhưng không con, nếu không phải thể nhược vô phúc, liền rất có khả năng là vị nào bày mưu tính kế.
Này đều chỉ là suy đoán mà thôi.
Trong triều tuy rằng có người bởi vì có quan hệ trong tối ngoài sáng, đứng ở trong đội ngũ chư Vương, nhưng càng nhiều người giống như Liễu gia cùng Bạch gia, vẫn duy trì thái độ trung lập đứng ngoài quan sát.
Trước khi mọi chuyện hết thảy trần ai lạc định*, không có người dám đưa ra kết luận.
*Trần ai lạc định: Bụi trần rơi xuống, mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.Bạch Thạch Lỗi so với hai người đều nhỏ hơn, mỗi lần cùng tới đây xem náo nhiệt, đều không nắm bắt được đề tài, chắp tay đi lại hai vòng, bắt đầu cảm thấy không thú vị: "Nhị ca, Thanh Trì đâu? Hắn ngày thường không theo ngươi tới nơi này hay sao?"
Con trai thứ ba của Liễu gia Liễu Thanh trì, vừa lúc cùng Bạch Thạch Lỗi tuổi tác không sai biệt lắm.
"Thanh Trì sao? Bận rộn đọc sách, thỉnh thoảng tới, số lần không nhiều lắm." Liễu Trọng Minh bắt đầu thu thập công văn.
"Ta thấy cũng không phải là như vậy," Bạch Thạch Nham cười hắn: "Ngươi nên nói, Thanh Trì tâm tư cao khiết, chướng mắt ngươi ở trong mắt chỉ biết có tiền mới đúng."
"Ngươi nói đúng." Liễu Trọng Minh nâng nâng cằm, ý bảo hai người chờ ở nơi này.
"Đúng rồi, Trọng Minh," Hắn còn chưa có ra cửa, Bạch Thạch Nham nhân tiện hỏi một câu: "Gần đây không nhìn thấy Phương Vô Dạng, ta tìm y có việc."
"Hôm qua ta mới vừa đem y từ Nhuyễn Hồng Phường vớt ra, ném vào ở chỗ ta, ngươi tự mình đi tìm đi."
"Hoan ý lâu?" Bạch Thạch Nham tấm tắc nói: "Chồn vào ổ gà a."
Hắn bỗng nhiên nghiêng mắt cười xấu xa: "Ta nói ngươi a, có cái bằng hữu như Phương Vô Dạng, lại đem thủ ổ gà, như thế không phải là một con chồn hay sao?"
Liễu Trọng Minh nghe hiểu ý hắn nói, nghiêng mắt liếc một cái, phất tay áo chưởng đi ngang qua.
"Chỉ đùa một chút!"
Bạch Thạch Nham kịp thời cảnh giác mà nhảy lên, đã nghe được tiếng ghế dựa dưới chân phát tiếng gãy, quay đầu lại nhìn lên, người đã ra cửa.
"Làm sao vậy?" Bạch Thạch Lỗi cúi người xem xét: "Ngươi nói cái gì? Nhị ca như thế nào sinh khí?"
Bạch Thạch Nham cười đến đau bụng, lại xua xua tay: "Không có gì, tiểu hài tử đừng hỏi."
Điểm này Trọng Minh chính là không thể trêu chọc, ngay cả dưới danh nghĩa của hắn mở những nơi chơi đùa kỹ viện, cố tình còn ngây thơ như vậy, không dính phong nguyệt, cũng chỉ có hắn mới có thể bị đem ra làm trò tiêu khiển một chút.
Không bao lâu, Liễu Trọng Minh thay đổi quần áo, tiếp đón hai người: "Đi thôi, hai người các ngươi vội vàng thời điểm cơm trưa lại đây, rõ ràng là muốn ở chỗ này cọ cơm? Xem ra là không sợ nơi này của ta dùng tiền nhiễm bẩn."
Lúc hắn bước qua ngạch cửa, có thứ gì phát ra một tiếng vang nhỏ thanh, làm Bạch Thạch Lỗi đi theo hỏi: "Nhị ca, trên người của ngươi là có tiếng gì vang?"
Liễu Trọng Minh xoay người, cho y xem một ngọc bội nhỏ ở bên hông, ngọc bội kia ở một bên góc còn treo một quả ngọc châu nhỏ, lúc đụng tới ngọc bội liền sẽ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Bạch Thạch Nham đối thứ này không xa lạ, đây là hắn bồi Liễu Trọng Minh cùng đi nam lộ thiền viện xin được, chỉ là lúc chủ trì cho Trọng Minh cái này bên người như bùa hộ mệnh, hắn không được cho phép cùng đi theo vào trong phòng.
"Trọng Minh," hắn đem đệ đệ đuổi tới phía trước, cùng Liễu Trọng Minh sóng vai đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó có tốt hơn hay không?"
Hắn hỏi tự nhiên là cái cảnh cổ quái trong mơ, trước đó mấy năm đều lặp lại một giấc mơ, hiện giờ cư nhiên còn có kế tiếp, liền có điểm dọa người.
"Ân," Liễu Trọng Minh gật đầu, hàm hồ trả lời: "Không cần lo lắng."
Hắn chậm rãi bước ra ngạch cửa, nghe bên hông thỉnh thoảng phát ra tiếng giòn vang, có vài lời rốt cuộc không có nói cho Bạch Thạch Nham.
*****
Ở trong mộng, hắn cũng nghe thấy tiếng vang này.
Tấn tây thư viện dây dưa nhiều năm đã không còn thấy, hắn đứng ở trên thềm đá trong cung, thanh âm này rất nhỏ từ xa đi tới gần.
Người nọ mang theo ngọc bội bước đi không nhanh không chậm, phong tư ưu nhã đoan chính, rất có tiết tấu, từng bước bước về phía trước, ngọc châu liền cùng eo bội đánh vào cùng nhau, phát ra đinh một tiếng.
Hắn nhận ra được, ngọc bội kia đúng là ngọc bội trên người mình.
Bước chân kia từng bước bước về phía hắn, nhiệt huyết của hắn liền nhiều thêm một phân, tuy rằng trong mộng mông lung không thấy rõ gương mặt, nhưng người nọ chính là như vậy vô hình mà câu dẫn hắn.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được, mặc dù bên dưới quần áo kia là một bộ xương khô, cũng giống như câu hồn nhiếp phách.
Người nọ ở cách đó không xa đứng lại, không biết có phải hay không đợi hắn bước qua đón, còn không chờ hắn hướng về phía trước đi vài bước, lúc giương mắt nhìn, người đã đi xa, trước mặt không biết từ khi nào nổi lên một tòa lâu chưa từng thấy qua.
Hắn nhìn xung quanh, xác nhận là ở trong cung, lại chưa từng thấy qua nơi này, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên một cái bảng hiệu có một cái tự " Các", liền nhìn thấy một người từ chỗ rẽ đi ra, đó là Vu công công, đại thái giám trước sau hầu hạ ở bên người Hoàng Thượng.
Ở bên người công công còn có một người khác, từ góc độ này của hắn, không ngẩng đầu nói, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo người nọ, trên vạt áo không có ngọc bội —— không phải người mới vừa rồi, đó là một thân thường phục.
Chỉ là vạt áo này, hắn liền có thể đoán ra thân phận người này.
Hoàng Thượng hết lòng tin theo thần linh, những việc quan trọng đều bói một quẻ, các triều đại trước đây chức Tư Thiên Quan được thiết lập trong cung vốn dĩ chỉ là chức quan nhàn tản, hiện giờ lại được nâng lên cao lệnh người quỳ lạy.
Vị trí này đạt được thành tựu có không ít người ôm giấc mộng một bước lên trời, đã là một sân khấu kịch đa dạng của bọn giang hồ bịp bợm, cũng là nơi các thế lực trong triều nghĩ mọi cách sắp xếp nhân thủ vào.
Nhưng trên đời nào có chuyện tiên tri như vậy. Cho tới nay, ở được trên vị trí này đắc ý thời gian lâu nhất bất quá cũng chỉ ngây người được một năm.
Tần suất thay đổi quá nhanh, Liễu Trọng Minh chỉ thấy được cái vạt áo này, cũng không biết người này đến tột cùng là ai.
Vu công công hướng người nọ không biết nói gì đó, hai người lại cùng nhau đi về hướng người đeo ngọc bội mới vừa rời đi, trước khi đi, người nọ tựa hồ nghiêng đi thân, hướng hắn bên này nhìn nhìn.
Liễu Trọng Minh trước sau không có thể nhìn thấy gương mặt vị Tư Thiên Quan kia, lại cảm thấy vòng eo nhỏ gầy tinh tế kia giống như vô cùng quen thuộc, giống như đã từng chạm qua vô số lần.
Giấc mộng hồ đồ không đầu không đuôi như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Nhớ lại lời nói của trụ trì khi đem ngọc bội này đưa cho hắn —— mọi việc từ tâm, chớ lại hối hận, hắn nhịn không được sờ sờ ngọc bội.
Đột nhiên nổi lên cái ý tưởng thực hoang đường.
Không biết ngọc bội có phải là hắn tặng cho người nọ hay không, hay là hắn hiện giờ đang mang chính là ngọc bội của người nọ.
Vô luận như thế nào, quan hệ của bọn họ thân mật hoàn toàn khác với nhừng người khác, thậm chí so với hắn cùng huynh đệ Bạch gia còn quen thuộc hơn, nhưng vì cái gì hắn nửa điểm cũng nghĩ không ra, người này đến tột cùng là ai.