Giải thích tiêu đề chương: Chỉ chưởng – chỉ vào lòng bàn tay, muốn nói việc dễ dàng trong lòng bàn tay.)

Khúc Trầm Chu từ bậc thang leo xuống, rốt cuộc đem bó củi đã được bổ nhỏ đặt xuống, mới lau mặt đầy mồ hôi, một lần nữa đem tấm màn che mặt mang lên.

Nơi này sẽ không nuôi người lười biếng, hắn trước đây có thể thỉnh thoảng mang đến rất nhiều tiền cho chủ nhân, lại thêm tuổi quá nhỏ làm không được cái gì, còn có thể được nhàn hạ. Hiện giờ đã rất ít người lật thẻ bài bói toán của hắn, hắn liền ở hậu viện ra sức làm việc.

Kỳ Thịnh Lâu mỗi ngày khách nhân lui tới rất nhiều, cho nên củi gỗ liền phải chuẩn bị rất nhiều.

Hiện tại cách thời điểm có thể nghỉ ngơi còn lâu lắm, bên giếng nước sớm có hai sọt rau lớn cần rửa sạch sẽ.

Thương thế của hắn mới vừa khép lại đã có thể xuống giường đi lại, liền không thể không bắt đầu làm việc, lại bổ củi nguyên một buổi sáng, sức lực có chút tiêu hao quá mức, liền ở bên giếng nước ngồi thở dốc một lát.

"Cái kẻ kia! Có phải đang lười biếng hay không!"

Một tiếng hét ở cách đó không xa vang lên, Khúc Trầm Chu quay đầu lại nhìn thấy người nọ mặc quần áo quản sự, vội vàng đứng dậy quỳ xuống.

"Ngươi là bên kia......" Người nọ nói đến một nửa, đột nhiên nắm cằm hắn, làm hắn ngẩng đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, ta biết, ta nghe nói qua ngươi!"

Khúc Trầm Chu trầm mặc nhìn người đối diện.

Tuy rằng đã qua rất lâu, hắn vẫn còn nhận ra được người này, đây là thân thích bên nhà tân thiếu nãi nãi mới vừa qua cửa, ở Kỳ Thịnh Lâu lăn lộn làm quản sự.

Nếu đơn giản như vậy cũng thế, chỉ là Ngô quản sự chẳng những chơi bời lêu lổng, còn là kẻ nam nữ đều ăn, tới không bao lâu liền đem những kẻ có thể tới tay đều đụng chạm một lần.

Cái gọi là có thể tới tay, trừ bỏ nhưng kẻ muốn hướng Ngô quản sự bò lên trên, còn có những người đối Ngô quản sự không hề có sức phản kháng.

Tỷ như người giống như bọn họ vậy.

Đời trước, hắn cùng Ngô quản sự cũng gặp qua mặt, khi đó hắn nơm nớp lo sợ thậm chí không dám có một chút phản kháng, nếu không phải Triệu thẩm phòng bếp cứu hắn một mạng, chỉ sợ cũng khó có thể tránh được ma trảo. (Móng vuốt ma quỷ.)

Sau lại không đợi Ngô quản sự có cơ hội một lần nữa nổi lên tâm tư, Kỳ Thịnh Lâu như băng tuyết suy bại đi xuống,.

"Ngươi tên Khúc Trầm Chu có phải hay không," Ngô quản sự nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sáng lên: "Đứa nhỏ này bộ dáng lớn lên làm sao lại đẹp như vậy"

"Tạ quản sự khích lệ." Khúc Trầm Chu bị Ngô quản sự nhéo cằm, bình tĩnh mà trả lời.

Đời trước sau khi vào cung, Khúc Trầm Chu cũng không hỏi thăm tình huống những người khác trong Kỳ Thịnh Lâu, nhưng trước khi vào cung, hắn liền nghe nói qua, Ngô quản sự ôm hận Triệu thẩm phá đám chuyện của hắn, đối với khuê nữ chưa xuất giá của Triệu thẩm, làm ra chuyện thiên lý bất dung.

Nghe nói vào lúc trời tối, cô nương kia liền bị ném xuống giếng, cuối cùng không cứu được, Triệu thẩm khóc đến nước mắt khô cạn, đến khi tỉnh lại, người đã hốt hoảng giống như là người ngốc.

Đó là món nợ của hắn, nhưng hắn đã hai tay dính đầy máu tanh, nào có tư cách đi trả nợ?

Một đời này nếu không có xảy ra sai sót gì, sẽ không lại liên lụy người khác, hắn cũng không muốn sinh nhiều thị phi.

"Trời nóng quá, ngươi mang cái thứ gì?" Ngô quản sự kéo xuống màng che mặt hắn, lập tức chán ghét buông lỏng tay, một tay đem hắn đẩy ra.

Lúc chỉ nhìn đôi mắt kia một cách đơn thuần thì thật câu hồn nhiếp phách, nhưng dưới màng che mặt lại là quá nhiều vết sẹo như sâu cắn vào trên da, làm người nhìn chỉ cảm thấy muốn nôn mửa.

"Dọa chết người! Còn không mau chóng mang lên!"

Khúc Trầm Chu bị đẩy đến lảo đảo ngưỡng mặt ngã ngửa, lại chậm rãi bò dậy, thuận theo nhặt màng che mặt trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ hai cái, mang ở trên mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Quản sự nếu không có chuyện khác phân phó, ta muốn chuẩn bị rửa rau."

"Đi thôi."

Ngô quản sự vốn dĩ không có việc gì, qua loa lên tiếng, cũng không vội tránh ra, từ phía sau nhìn bộ dáng hắn múc nước, ngồi xổm bên giếng rửa rau.

Lúc hắn cuối đầu, từ cổ áo rộng thùng thình lộ ra cái gáy, vết thương bị roi đánh từ sau lưng tràn lên trên, vết thương trên cái gáy tinh tế bên trong áo lót càng thêm tàn khốc, cũng làm cho cái gáy kia trở nên mềm mại thanh mảnh.

Diễm lệ lại yếu ớt, làm người vô cớ sinh ra một loại cảm tưởng xúc động muốn ở nơi đó bạo ngược chà đạp.

Thời tiết nóng lên, ống tay áo đều bị vén tới trên khuỷu tay, ánh mặt trời chiếu trên cánh tay mang theo mồ hôi nằm trên những sợ lông tơ, phiếm ra mông lung như ánh sáng trong mộng.

Theo mỗi một lần duỗi tay dùng sức, cơ bắp dưới làn da ở trên cánh tay hiện rõ nét mảnh mai chỉ duy nhất có ở thiếu niên.

Theo cánh tay cùng vai một đường nhìn xuống dưới, bị đai lưng thắt chặt vòng eo nhỏ như là một bàn tay có thể ôm hết, trong lúc lên lúc xuống mang theo dụ hoặc khôn kể.

Ngô quản sự nhìn chằm chằm Khúc Trầm Chu sau một lúc lâu, đi đến một bên giếng nước ngồi xuống, cúi đầu nhìn màu mắt trong sáng như ẩn như hiện bị che lấp dưới hàng lông mi nhỏ dài, từ từ lộ ra một chút ý vị tươi cười không rõ.

Khúc Trầm Chu biết đối phương đang nhìn mình, nghiêng mặt qua một bên, lại không ngẩng đầu, tay chân lanh lẹ mà đem rau đã rửa sạch ở trong sọt tre run run, liền phải vội vàng đưa qua phòng bếp.

"Trầm Chu a, có mệt hay không?" Ngô quản sự bắt được cổ tay của hắn, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn.

Có màn che mặt che khuất nữa khuôn mặt mang những vết sẹo đáng sợ, ngược lại càng làm đôi mắt toát lên vẻ linh động bức người, thậm chí chỉ đơn giản ngẩng đầu nhìn qua cũng giống như câu dẫn người bên cạnh.

"Trời rất nóng, cũng đừng quá vất vả, nhìn ngươi gầy." Ngô quản sự đoạt được sọt tre trong tay hắn, muốn đem hắn kéo tới: "Đi, cùng ta đi qua một bên nghỉ ngơi một chút, ngươi muốn ăn chút gì không? Thích ăn cái gì?"

Giọng điệu nghe có vẻ hiền lành này tràn ngập không có ý tốt, Khúc Trầm Chu rụt tay lại nhưng lại không có thể rút ra, do dự một chút.

Nếu là trước đây, hắn cũng cùng người khác giống nhau, đối chính mình trời sinh quái dị trong lòng sợ hãi, nhưng dưới sự chỉ điểm của Trọng Minh, hắn đã có thể hoàn toàn thản nhiên đối mặt chính mình, càng là minh bạch những quy tắc cùng con đường của bản thân.

Quy tắc này không chỉ là trời sinh ràng buộc chính mình —— hắn không đơn thuần chỉ có thể làm người bói toán.

Tuy rằng không thể nhìn được số phận của chính mình, nhưng tương lai khó nắm bắt của người khác, lại có khả năng bởi vì hắn nhúng tay mà thay đổi.

Hiện giờ hắn thân phận thấp kém, tự nhiên không có khả năng giống như trước đây khuấy động vận mệnh vô số người, nhưng trước mắt kẻ hèn Ngô quản sự, hắn lại đang nắm trong lòng bàn tay.

Khúc Trầm Chu rũ mắt nhìn Ngô quản sự giữ chặt tay mình, lại chậm rãi thả lỏng căng thẳng cánh tay.

Hắn cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, gặp phải thị phi, một khi người có tâm chú ý tới lời hắn nói, tương lai chờ đợi hắn, khả năng lại là một hồi đại họa.

Sống chết đã không đặt ở trong lòng, chuyện khác càng không sao cả. Nếu có thể nói, hắn chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh mà sống quãng đời còn lại.

Thấy hắn từ bỏ giãy giụa, Ngô quản sự mặt mày hớn hở, giang hai cánh tay ôm lấy vòng eo hắn, một phen ôm vào trong ngực, đang muốn dẫn người rời đi, nghe được tiếng hét phẫn nộ của một nữ nhân, rống lại là Khúc Trầm Chu.

"Tiểu Khúc ca! Đồ ăn đã rửa sạch chưa!"

Triệu thẩm mập mạp một đường đi vội vàng, lúc sắp đến đưa hai tay kéo lên cánh tay đang ôm thắc lưng mắng người: "Cọ tới cọ lui, tay chân chậm như vậy! Có phải hay không lại muốn bị đánh!"

Khúc Trầm Chu trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hắn từ lúc ở trước mặt Phan Hách mở to mắt một lần nữa, vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đều bởi vì chính mình sống lại mà bất đồng với trước đây, lại trăm triệu không nghĩ tới có một số việc vẫn cứ không có thay đổi.

Triệu thẩm cư nhiên lại tới giải vây cho hắn.

Ai cũng không chú ý tới hắn hơi hơi cuộn lên ngón tay, Triệu thẩm kéo lấy một cái tay khác của hắn, nổi giận đùng đùng liền phải kéo trở về.

"Chết lười cái nô tài, phòng bếp còn đang chờ đồ ăn để nấu, ngươi còn lôi kéo Ngô quản sự không bỏ, muốn hay không lộ mặt! Cũng không nhìn xem ngươi cái đức hạnh gì, nhân gia Ngô quản sự nếu có thể coi trọng ngươi, còn không làm người cười đến rụng răng."

Ngô quản sự sắc mặt có chút khó coi, cảm giác được cánh tay mảnh khảnh từ trong tay bị kéo đi, không chút nghĩ ngợi, một phen nắm chặt, cười ngâm ngâm mà đem người túm kéo trở về.

"Triệu thẩm, lời này của ngươi thật khắc nghiệt, hắn mới bao lớn, đúng là thời điểm thân thể phát triển, phải làm loại việc nặng nhọc này, đáng tiếc."

"Ngô quản sự cất nhắc hắn," Triệu thẩm đôi tay nhanh nhẹn mà liền kéo vài cái, chính là đem Khúc Trầm Chu kéo trở lại, ở trên người đánh mấy cái: "Một thân lười gân, trừ bỏ dốc sức lực, còn có thể làm gì! Còn không nhanh đưa đồ ăn mang tới phòng bếp."

Khúc Trầm Chu bị nàng đẩy đến chạy vài bước, lúc này trong tiếng quở trách quen thuộc hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Hắn hiện tại có thể được Triệu thẩm che chở chạy trốn nhất thời, nhưng sau đó phải trả giá rất lớn chính là dùng mạng người đổi lấy.

"Đứng làm gì, còn không đi?!" Triệu thẩm thấy hắn đứng bất động, gấp đến độ lại muốn đi đẩy hắn, lại bị hắn tránh ra.

"Ngô quản sự......" Hắn cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, thanh âm nho nhỏ: "Sau bếp sống mệt mỏi quá."

Ngô quản sự vốn dĩ trầm mặt trừng mắt nhìn Triệu thẩm trở nên sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ lời này, rạng rỡ tươi cười đi qua nắm tay hắn: "Cảm thấy mệt a? Đi, đi tới chỗ ta, sẽ không khiến người phải mệt, muốn ăn cái gì có cái đó!"

Triệu thẩm giận tím mặt: "Trầm Chu! Ngươi đang nói cái gì? Lại đây cho ta!"

Khúc Trầm Chu hơi hơi giương mắt, lại giống như là không có dũng khí cùng nàng đối diện: "Triệu thẩm......"

Ngô quản sự thấy hắn như vậy, ngược lại cảm thấy phiền nhiễu không vui: "Triệu thẩm, ngươi không phải vội vã dùng đồ ăn sao, còn không nhanh kêu mấy tiểu tử lại đây đem đồ ăn bê đi."

Triệu thẩm khó thở, ỷ vào dáng người chắc nịch, vài lần duỗi tay lại đoạt người, lại bị Khúc Trầm Chu tự mình tránh thoát đi, chửi ầm lên: "Tiểu súc sinh không biết tốt xấu! Ăn một bữa cơm sạch sẽ có thể mệt chết ngươi?"

"Con mụ già, ngươi đừng xen vào việc người khác!"

Triệu thẩm không kéo được người, tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, đơn giản phủi tay rời đi.

Ngô quản sự mắng hai tiếng, quay đầu lại nhìn đôi mắt hổ phách đang phát sáng từ trên mặt y dời đi ánh mắt, vui vô cùng: "Đi thôi, đi qua chỗ ta, ta quay lại cùng chưởng quầy nói một tiếng, đem ngươi rời khỏi đây, miễn cho ở chỗ này làm việc cật lực chịu khổ."

Khúc Trầm Chu bị Ngô quản sự kéo đi vài bước, nghe y nhắc tới chưởng quầy, lại khó xử mà đứng lại, nhẹ giọng nói: "Ngô quản sự, chủ nhân nghiêm lệnh, ta không được rời khỏi sân này, bằng không sẽ bị phạt nặng."

Ngô quản sự nghe nói qua chuyện này, đứa nhỏ này chạy trốn vô số lần, bị quản rất nghiêm.

"Không có việc gì, ngươi ở chỗ này chờ, ta hiện tại đi tìm chưởng quầy nói, một lát liền trở về đón ngươi."

Dù sao Ngô quản sự cũng không sợ hắn trốn, trốn cũng trốn không thoát được.

"Ân," Khúc Trầm Chu bị buông tay ra, lại theo ở phía sau ngập ngừng một câu: "Ngô quản sự, ta muốn ăn bánh mì hạt vừng......"

Ngô quản sự quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn như là có chút bất an mà nắm chặt ngón tay, lại lặp lại một tiếng: "Ta đã rất lâu không được ăn bánh mì hạt vừng."

"Ha ha ha," Ngô quản sự cất tiếng cười to, hắn liền thích hài tử có kiến thức hạn hẹp: "Ngươi chờ ta trở lại, mang cho ngươi bánh mì hạt vừng."

"Ân."

Khúc Trầm Chu nghe tiếng bước chân vội vàng rời đi, cũng không nhìn theo bóng dáng Ngô quản sự, liền trở lại bên cạnh giếng, dùng sức mà nhấc lên sọt tre, đi về phía sau bếp.

Không có người nào so với hắn rõ ràng hơn, Ngô quản sự không bao giờ có khả năng trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play