Vốn cơm trưa là để lấp đầy bụng, giờ suýt nữa biến thành thăm dò lẫn nhau, may mà dường như quan hệ giữa Lý Hoài Minh và Ôn Hân khá tốt nên anh ta cũng không làm quá.

Nhưng điều khiến tôi cứ canh cánh mãi là Ôn Hân không hề nói cho tôi biết quan hệ giữa hai người họ.

Về tới công ty National, khác với buổi sáng, lần này chúng tôi được đưa lên văn phòng ở trêи tầng của Lý Hoài Minh. Văn phòng khá lớn, có một cái bàn làm việc, một cái ghế làm việc, một cái ghế tựa và một cái ghế sô pha dài, ngoài ra còn có một bồn cây cảnh và một bồn cá phong thủy.

Tôi có thêm ấn tượng về Lý Hoài Minh. Tôi nói: “Nếu đã cơm no rượu say rồi vậy thì giám đốc Lý, chúng ta bàn chi tiết về chuyện hợp tác nhé?”

Lý Hoài Minh cười nói: “Mời mọi người ngồi, chuyện hợp tác thì chúng ta không vội. Hôm nay có thời gian cả một buổi chiều, có thể từ từ bàn bạc”.

Nói rồi, anh ta bảo trợ lý rót cà phê cho chúng tôi. Tôi lại nhíu mày, nói thực ra thì chuyện bàn hợp đồng không bàn ở trong phòng hội nghị mà lại ở trong phòng làm việc riêng làm tôi cứ có cảm giác không được chính thức cho lắm.

Nhưng xem ra có vẻ Lý Hoài Minh hoàn toàn không có ý muốn vào chủ đề chính, thế này khá là khó chơi đây.

Khi trợ lý đưa cà phê lên, tôi nói bóng gió: “Giám đốc Lý, nghe nói sáng nay anh khá bận?”

Lý Hoài Minh cười ha ha, nói: “Đúng vậy, có một số việc, nói ra thì cũng xấu hổ, nhưng tôi cũng không sợ mọi người chê cười. Sáng nay người bên một công ty khác cũng muốn đến bàn hợp tác với chúng tôi, nhưng tôi mời họ uống vài tách trà rồi mời họ đi rồi”.

Nói rồi anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dang rộng hai tay ra: “Tuy công ty National chúng tôi không được huy hoàng như ngày xưa, nhưng cho dù là bây giờ cũng không phải là nơi mà hạng người gì cũng có tư cách đến bàn chuyện hợp tác”.

Tôi và Triệu Thư Hằng nhìn nhau, dường như trong này có vấn đề. Nếu công ty ban sáng đến không có bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào với chúng tôi thì Đồng An Chi hoàn toàn không cần phải nói như vậy với chúng tôi, thậm chí còn chủ động liên hệ trước.

Xem ra thì cho tới trước khi ký được hợp đồng, chúng tôi chỉ có thể coi lời của Lý Hoài Minh nửa thật nửa giả.

Thầm kết luận về anh ta xong, tôi đang định nói thì Lý Hoài Minh đã đi đến bên cạnh bể cá phong thủy: “Phương Dương, anh xem này, đây là cá phong thủy được phòng làm việc của tôi cất công nuôi dưỡng. Mấy năm trước, một thầy phong thủy ghé qua đã chỉ dạy cho chúng tôi, đặt một bể cá phong thủy trong phòng làm việc của tôi, mà nó có công lao cực lớn những thành công trong suốt mấy năm qua của tôi”.

Tôi cười nói: “Nếu giám đốc Lý thích thì tất nhiên là bồn cá phong thủy này có ích”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lý Hoài Minh cười ha ha: “Không hổ là nhân vật còn trẻ tuổi được ông Đồng phái đến làm người tiên phong, quả thực là kiến thức uyên thâm, nói chuyện đi thẳng vào lòng người”.

Ôn Hân vẫn luôn uống cà phê với dáng vẻ từ tốn từ đầu tới giờ, lúc này cũng nói: “Giám đốc Lý, chẳng giấu gì anh, lần này Phương Dương và Triệu Thư Hằng đến Thịnh Hải đã gặp phải khá nhiều chuyện, có thể trạng thái hiện giờ của họ không được tốt lắm, nhưng thời gian mà cấp trêи cho rất gắt gao, yêu cầu phải bàn xong trong ngày hôm nay. Nếu anh thấy được thì hay là…”

Ôn Hân cũng là người đã lăn lộn lâu trong ngành này, cô ấy có cách nói chuyện riêng của mình. Tôi nói: “Đúng vậy, giám đốc Lý, tuy hoàn cảnh rất tốt đẹp, nhưng ở những cương vị khác nhau thì suy tính những sách lược khác nhau. Chuyện mấy ngày trước quả thực là sơ suất của chúng tôi, khiến giám đốc Lý lãng phí mất mấy ngày để chờ đợi. Nhưng lần này khác rồi, chúng tôi đang rất có thành ý, thậm chí chúng tôi cũng đang mang bản kế hoạch đến đây rồi, lúc nào cũng có thể sẵn sàng đưa lên cho giám đốc Lý xem”.

Lý Hoài Minh quay đầu nhìn chúng tôi, im lặng một lúc rồi cười, nói: “Được, nếu mọi người đã sốt ruột như vậy thì chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính đi”.

Rồi anh ta nói “đi theo tôi”, sau đó dẫn mọi người đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi vào phòng họp, trêи bàn còn để mấy chai nước không hề có dấu vết bị mở, chỗ ngồi được sắp xếp rất chỉnh tề, nhìn không giống như có người dùng.

Lòng tôi chợt an tâm, thì ra công ty này quả nhiên không được công ty National đồng ý. Nhưng vì sao chứ?

Nghi hoặc này sinh, tôi không khỏi nhìn Ôn Hân. Lúc này cô ấy đang quan sát màn hình chiếu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt như một tên trộm của tôi ở phía sau.

Lý Hoài Minh ngồi ở ghế chủ, còn chúng tôi thì ngồi phía dưới. Sau đó thư ký của Lý Hoài Minh đi vào, lấy ra một tập tài liệu rồi cũng ngồi xuống đối diện chúng tôi.

Nhìn kiểu này hiển nhiên là cuộc đàm phán chính thức sắp bắt đầu rồi. Tuy đã chuẩn bị tâm lý xong từ trước nhưng lúc này tôi vẫn bị kϊƈɦ thích tới nỗi tim vẫn đập thình thịch bởi không khí nghiêm túc và quy cách này.

Trước mặt tôi là một hợp đồng có giá trị 1 tỷ tệ.

Nhưng trong điều kiện của tập đoàn Vọng Thiên thì cái mà hợp đồng một tỷ này muốn chỉ là 5% cổ phần của công ty National và quyền lợi được góp mặt trong hội đồng quản trị.

Về cổ phần thì Đồng An Chi từng nói với tôi, ông ấy đã điều tra, ở công ty National, phần lớn những người giữ cổ phần đều có tỷ lệ cổ phần rất thấp, tất nhiên quyền lực cũng bị phân tán nghiêm trọng, cổ đông lớn nhất là một công ty đầu tư, chiếm 15%, vượt xa những cổ đông khác.

Mà doanh nghiệp chiếm cổ phần thứ hai chỉ có 8%, đối với chúng tôi thì chỉ cần lấy được 5% cũng đồng nghĩa với việc có thể chính thức bắt đầu hợp tác.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Nếu mọi người đã có chuẩn bị từ trước thì tôi có lời cần nói thẳng”.

Lý Hoài Minh nhìn tôi, cười nói: “Công ty chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này. Xem xét trêи góc độ chiến lược thì có thể nối liền Nam Bắc, vừa hay phù hợp với sách lược của bên trêи. Mà xem xét trêи góc độ công ty thì công ty duy nhất có khả năng cứu vãn được sự sụp đổ của công ty chúng tôi, trừ các công ty đầu tư mạo hiểm khác thì chỉ còn quý công ty mà thôi”.

Nói rồi anh ta nhìn thư ký của mình, nói: “Đây cũng là nguyên do vì sao chúng tôi lại đồng ý đợi lâu như vậy”.

Thư ký của anh ta gật đầu: “Đúng vậy, đây là kế hoạch công ty chúng tôi vạch ra, đây là giới hạn thấp nhất, nếu quý công ty không đạt được yêu cầu thì tiếc quá, mong hãy bỏ quá cho công ty chúng tôi”.

Cô thư ký nữ rất gợi cảm, nhưng cũng rất sắc bén, trực tiếp đưa một tập tài liệu trêи tay cho tôi.

Tôi nuốt nước bọt, bất ngờ đập vào mắt tôi là mấy chữ to đùng, mà tôi thì bị chấn động bởi nó.

10% cổ phần, 1 tỷ rưỡi!

Nhìn thấy tài liệu này, mắt tôi gần như muốn rơi ra. Điều kiện hậu hĩnh như này, công ty trước chỉ có thực lực đôi chút thôi cũng không muốn bỏ qua mà Vọng Thiên có thể kiếm được giá hời như vậy sao?

Tôi hít sâu một hơi, vẫn không dám tin. Tôi đưa tài liệu cho Triệu Thư Hằng, nhưng khi anh ta nhìn thấy tài liệu này thì cũng kinh hãi như tôi: “Giám đốc Lý, xin hỏi kế hoạch này quý công ty nghiêm túc thật sao?”

Tôi cũng nhìn Lý Hoài Minh, ngay cả hơi thở cũng bất giác trở nên nặng nề. Nếu anh ta nói phải thì e là nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh lại mất.

Đây không phải miếng bánh ngọt từ trêи trời rơi xuống sao, đây hoàn toàn là món hời đập thẳng vào tập đoàn Vọng Thiên, đã được ship tận nơi còn được freeship!

Lý Hoài Minh cười nói: “Tất nhiên là thật, chẳng lẽ hai anh nghĩ rằng với một công ty lớn như chúng tôi mà giở trò đùa thấp kém như thế này sao? Điều kiện thấp nhất của chúng tôi chính là tập đoàn Vọng Thiên phải bỏ ra 1 tỷ rưỡi tiền vốn để đổi lấy 10% cổ phần công ty tôi. Nếu không làm được thì dù không đàm phán được, tình nghĩa vẫn còn”.

Tôi vừa định nói có thể thì lại nuốt vào trong cổ họng, nhíu chặt mày.

Ai cũng biết không có miếng bánh nào tự nhiên từ trêи trời rơi xuống, đây rốt cuộc là sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play