Tôi lại tiếp tục tâng bốc, chỉ kém nước mang hoa ra tặng, Ôn Hân cuối cũng cũng buông tha tôi, cười nói: “Được rồi, cậu quả thật là không thay đổi gì cả, lúc trước đã như thế rồi, chưa bao giờ suy nghĩ cho bản thân. Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà cậu vẫn như vậy”.

Nói rồi Ôn Hân thở dài, khẽ nói: “Đáng tiếc tôi không gặp được cậu sớm hơn”.

Giọng cô ấy không lớn, nhưng tôi chắc chắn trong phòng tiếp khách yên lặng này, Triệu Thư Hằng nhất định có thể nghe thấy câu này. May là khi tôi kinh ngạc quay người lại, Triệu Thư Hằng vẫn đang ngơ ngác nhìn trần nhà.

Tôi không còn lời gì để nói, chỉ có thể im lặng.

Không lâu sau có người gõ cửa, chúng tôi nghĩ là người đưa bữa trưa tới nên cũng không để ý, không ngờ thứ đập vào mắt đầu tiên lại là một đôi giày da đen bóng loáng, sau đó là một bộ vest, tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt của người đó trong ảnh.

Tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng đứng lên. Tôi đi qua bắt tay với người đó: “Xin chào giám đốc Lý, tôi là Phương Dương. Đây là Triệu Thư Hằng, đây là Ôn Hân, có lẽ anh đã biết, vậy tôi không cần giới thiệu nữa”.

Lý Hoài Minh nhiệt tình bắt tay với tôi: “Tất nhiên là biết, đâu cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Ôn”.

Lý Hoài Minh lại bắt tay với Triệu Thư Hằng, mà Triệu Thư Hằng thấy đã vào việc chính thì cũng trở về với trạng thái lúc trước, tôi thầm thở phào.

Ôn Hân nói: “Giám đốc Lý, hai người này là đại diện của tập đoàn Vọng Thiên ở Yến Kinh. Vừa lúc tôi đang rảnh nên đến xem”.

Lý Hoài Minh cười, gật đầu nói: “Tôi hiểu mà”.

“Giám đốc Lý, lần này do chúng tôi có chút việc riêng nên mới chậm trễ mấy mấy ngày, mong giám đốc Lý đừng trách”.

“Ha ha ha, tất nhiên là không rồi, cơm ngon không sợ ăn muộn mà”.

Lý Hoài Minh lại nói: “Nói đến cơm thì mọi người có lẽ chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay, tôi đã đặt phòng bao ở nhà hàng Vọng Giang bên cạnh rồi, chúng ta cùng đi nhé?”

Tuy là câu hỏi khách sáo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tâm tư kín kẽ của Lý Hoài Minh. Giờ đã sắp mười hai giờ, tôi đang cảm thấy kỳ lạ khi mãi vẫn không có ai mang cơm đến, hóa ra là Lý Hoài Minh đã sắp xếp xong từ lâu.

Tất nhiên là chúng tôi đồng ý, Triệu Thư Hằng nói: “Đã nghe danh giám đốc Lý từ lâu, đối đãi chân thật, chu đáo săn sóc, rất cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, hôm nay tôi đã được chứng kiến tận mắt rồi”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lý Hoài Minh lại nói khách sáo với Triệu Thư Hằng vài câu nữa rồi mọi người mới ra ngoài. Vừa đi ra thì có xe đến đón, nhưng Ôn Hân có xe, chúng tôi liền ngồi xe của Ôn Hân.

Chúng tôi lên xe rồi thắt dây an toàn xong, Ôn Hân nói: “Phương Dương, Triệu Thư Hằng, lát nữa khi đàm phán hai người phải cẩn thận. Lý Hoài Minh quả thật đối đãi chân thật với người khác, nhưng giống Triệu Thư Hằng nói vậy, anh ta quả thật rất cẩn trọng trong công việc, nhất định sẽ tranh đoạt lợi ích về cho công ty National. Nếu các anh muốn đàm phán thành công thì phải xem bản lĩnh của các anh rồi”.

Tôi gật đầu tỏ ý đã biết, Triệu Thư Hằng thì hỏi với vẻ hứng thú: “Cái này thì không chắc đâu. Đại mỹ nữ Ôn Hân, có thể nói cho chúng tôi biết cô có quan hệ gì với công ty National không?”

Nghe Triệu Thư Hằng hỏi vậy, tôi cũng cảm thấy hứng thú. Quan hệ giữa Ôn Hân và Lý Hoài Minh, hoặc là giữa công ty National không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể thấy được điều đó từ thái độ của Lý Hoài Minh.

Lần này chúng tôi từ tận Yến Kinh tới đây là để chủ động yêu cầu hợp tác, lại còn lỡ hẹn với người ta. Nếu mà là ở một công ty bình thường thì đã mặc kệ không làm từ lâu rồi, huống hồ là một công ty lớn nhất nhì phía Nam như National.

Cho dù là ông Đồng đã liên hệ trước thì thái độ của Lý Hoài Minh tuyệt đối sẽ không thể tốt như bây giờ, hơn nữa còn chủ động mời chúng tôi đi ăn cơm, đây quả thật là đãi ngộ mà chúng tôi không thể nào tưởng tượng được.

Ôn Hân vừa khởi động xe vừa nói: “Mọi người thực sự muốn biết?”

“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ là đại mỹ nữ Ôn Hân cô và anh ta…”

Triệu Thư Hằng đang nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhíu mày lại rồi đột nhiên nhìn tôi: “Vậy Phương Dương là gì?”

Tôi sững sờ, không hiểu ý anh ta, Ôn Hân cũng không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó trong đầu chúng tôi đều bật ra cùng một từ.

Ôn Hân hô lên, hoàn toàn không màng hình tượng: “Triệu Thư Hằng, có tin bà đây giết anh không!”

Cổ Triệu Thư Hằng rụt người lại, biết mình đã nói sai nên chỉ đành sờ mũi cười ngượng.

Tôi nói: “Sao cả ngày anh toàn đoán mò linh tinh thôi vậy? Ôn Hân còn chưa kết hôn, nếu câu này của anh mà bị người khác nghe thấy thì không phải là hủy hoại thanh danh của cô ấy sao?”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Đại mỹ nữ Ôn Hân, tôi trịnh trọng xin lỗi với cô, để xin sự tha thứ của cô, tôi quyết định hôm nay tôi sẽ bày tiệc ở khách sạn, mời cô và Phương Dương tham dự, thế nào?”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Triệu Thư Hằng vội vàng cười bồi, còn chúng tôi nghe xong thì sự tức giận cũng biết mất gần hết. Triệu Thư Hằng tuy là một tên công tử nhà giàu hàng thật sự, nhưng cũng có mấy năm kinh nghiệm kinh doanh, ít nhiều cũng có một số cách đưa đẩy khéo léo. Anh ta vừa nói như vậy là chúng tôi quả thực không thể tức giận được nữa.

Còn về việc mời cơm tối nay ở khách sạn, tôi nói: “Xin lỗi thì tôi nhận thay Ôn Hân, còn bày tiệc thì không cần đâu, vừa đắt vừa chẳng ngon lành gì”.

Ôn Hân nói: “Đúng vậy, ăn ở khách sạn thì chẳng thà tôi về nhà tự nấu còn hơn”.

Triệu Thư Hằng cười hì hì.

Vừa mới ở phòng tiếp khách của công ty National, Lý Hoài Minh nói nhà hàng Vọng Giang ngay bên cạnh, nhưng chúng tôi theo sau xe của anh ta gần mười phút mới dừng lại. Nhưng nhìn kỹ thì quả thực không xa lắm.

Nhà hàng Vọng Giang ngay bên cạnh tòa nhà National, mà khi chúng tôi vừa theo anh ta vào đã có một phục vụ đẹp trai đi đến.

Nghe phục vụ nói chuyện với Lý Hoài Minh, hình như Lý Hoài Minh là khách quen ở đây. Thậm chí tôi còn hoài nghi, có khi nào là công ty National với tư cách là công ty bất động sản hàng đầu Thịnh Hải đã khai thác mảnh đất này rồi sau đó bán cho nhà hàng Vọng Giang?

Nhưng thời gian không cho phép tôi nghĩ nhiều. Tuy tôi gần như chưa bao giờ vào khách sạn cao cấp như thế này nhưng ít nhất không thể vụng về được, giả vờ cũng phải giả vờ cho giống.

Nhưng Triệu Thư Hằng và Ôn Hân thì thường ra vào những nơi thế này, dường như không hề có chút câu nệ nào. Tôi thở dài, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Đến phòng bao, tất nhiên là vô cùng hoa lệ hào nhoáng, chúng tôi tự tìm chỗ ngồi xuống, Lý Hoài Minh nói: “Mọi người muốn ăn gì?”

Nói rồi đưa menu cho tôi, tôi cười cầm lấy, kết quả là vừa nhìn menu, dày bằng một quyển sách, hoàn toàn không thể xem hết được, chỉ đành chọn đại hai món.

Lý Hoài Minh hỏi chúng tôi có uống rượu không, tất nhiên là chúng tôi từ chối, uống rượu làm hỏng chuyện, đây là đạo lý mà tôi đã hiểu ra từ trong tù.

Có lẽ là vì Lý Hoài Minh nên đồ ăn của chúng tôi lên rất nhanh, nhưng chúng tôi không chú ý đến đồ ăn, trừ Triệu Thư Hằng vẫn luôn không hề để ý đến hình tượng. Chúng tôi đôi khi nhấm nháp vài miếng, dùng phần lớn thời gian để nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ôn Hân ăn tiệc, lúc ăn hải sản động tác của cô ấy vô cùng trang nhã, lại rất thành thục. Lúc trước động tác của cô ấy thanh lịch mà vô cùng đơn giản đã có thể bỏ đi các thứ như vỏ hải sản.

Mà giờ thì tôi cảm giác cô ấy đang thể hiện ra một thứ nghệ thuật, một thứ nghệ thuật hút hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play