Bầu không khí lắng xuống. Tôi đang nghĩ chuyện này tốt cuộc là thế nào,
liệu có phải là một cái bẫy hay không. Tôi nhìn Ôn Hân, cô ấy vẫn lẳng
lặng thưởng thức cà phê.
Thấy tôi nhìn qua, Ôn Hân cũng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào tôi. Ôn Hân mỉm cười, hai má lúm đồng
tiền thấp thoáng hai bên má.
Lòng tôi hơi bình tĩnh lại, nói:
“Được, nếu giám đốc Lý đã thắng thắn như vậy thì chúng tôi cung kính
không bằng tuân lệnh. Tôi có thể thay mặt cho tập đoàn Vọng Thiên chấp
nhận lời đề nghị của quý công ty, nhưng về các chi tiết cụ thể thì có lẽ vẫn cần phải xác nhận lại”.
Lý Hoài Minh cười ha ha: “Phương
Dương, à không, giám đốc Phương quả là thẳng thắn. Nếu anh đã thấy không có vấn đề gì, vậy thì giám đốc Triệu…”
Triệu Thư Hằng cũng định thần lại sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, vội vàng lắc đầu nói: “Tôi cũng không có ý kiến gì”.
Lý Hoài Minh đứng dậy, cầm lấy một tập tài liệu từ trong tay thư ký đưa
tới trước mặt chúng tôi, nói: “Đây là hợp đồng hợp tác thương mại, giám
đốc Phương xem thử đi, nếu các anh cảm thấy hài lòng thì ký hợp đồng.
Trêи đó là một số yêu cầu cơ bản của công ty chúng tôi về việc hợp tác
giữa hai bên, ví dụ như định mức cổ phần, giá cả và quyền lợi liên
quan”.
Tôi vội vàng nhận lấy. Hợp đồng này không dài lắm, chỉ có
hai mặt giấy, điều khoản cũng không nhiều, vừa nhìn là đã thấy gần như
không có vấn đề gì. Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hạnh phúc ập đến quá đột nhiên!
Tôi xác nhận lại các điều khoản trong hợp đồng hợp
tác rồi nói: “Không có vấn đề gì, vậy chúng ta cứ tiến hành hợp tác dựa
trêи hợp đồng này”.
Nói rồi tôi đứng dậy: “Giám đốc Lý, hợp tác vui vẻ”.
Lý Hoài Minh giơ tay ra với tôi, tôi cũng vội vàng bắt tay với anh ta: “Hợp tác vui vẻ”.
Sau đó Lý Hoài Minh bảo chúng tôi trở về để làm một số thủ tục cụ thể, nếu
có thể thì cố gắng làm càng nhanh càng tốt. Mà tất nhiên tôi vô cùng tán thành, chuyện này làm xong càng sớm càng tốt, làm xong rồi thì chúng
tôi không chỉ có thể sớm ngày trở về Yến Kinh mà còn có thể lợi dụng thế lực của tập đoàn Vọng Thiên và công ty National để tiến hành vây công
nhà họ Cung.
Tôi đoán giờ Cung Chính Vinh đã biết được một số tin tức thông qua mạng lưới của mình, nhưng giờ hắn vừa phản bội nhà họ
Bạch, có lẽ cũng không rảnh đâu để đi đối phó tôi.
Trước khi đi
ra khỏi cửa tôi còn đang nghĩ đến một số điều khoản trong hợp đồng, đột
nhiên có người kéo góc áo tôi. Tôi đang ngờ vực, quay đầu lại thì thấy
là Triệu Thư Hằng, anh ta đang lén lút chớp mắt liên hồi về một hướng.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Biết anh ta đang ám chỉ điều gì, tôi cũng nhìn theo hướng đó.
Tuy giờ đang là giờ làm việc buổi chiều nhưng tầng này chỉ có vài văn
phòng, khoảng cách giữa nhau cũng tương đối xa. Quan trọng hơn cả là có
lẽ trước khi đến Lý Hoài Minh đã thông báo chiều nay sẽ mở cuộc họp nên
không có ai phát hiện ra hành động quái lạ của chúng tôi.
Đi qua
ngã rẽ cầu thang, tôi vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy bên
cửa sổ hành lang phía trước có hai bóng người đang nói gì đó, tôi vội vã nấp ra đằng sau.
Triệu Thư Hằng cố gắng đè giọng xuống: “Phương Dương, đó là Ôn Hân và Lý Hoài Minh”.
Tôi nhíu mày: “Để xem đã”.
Nói rồi tôi hơi nghiêng người ra một xíu để góc nhìn lớn hơn một chút, mà
giọng nói của họ cũng lọt vào tai tôi câu được câu chăng.
Tuy tôi cảm thấy hơi có lỗi với Ôn Hân, nhưng tôi cảm thấy rất khó hiểu về quan hệ giữa cô ấy và Lý Hoài Minh.
Tôi cũng chợt nhớ tới công ty National tiến hành hợp tác với chúng tôi một
cách vô cùng thuận lợi, đa phần là có liên quan tới Ôn Hân.
Tôi thầm nghĩ, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn hai người đang nói chuyện.
Ôn Hân nói: “Giám đốc Lý, cuộc hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên lần này là
một cơ hội hiếm có với công ty National, anh phải cố mà nắm lấy”.
Lý Hoài Minh gật đầu: “Tất nhiên rồi, thị trường phía Nam cũng khá lớn,
chỉ cần lần hợp tác này tiến hành thuận lợi xong là chúng tôi có thể
đứng vững hơn nữa, quả thật là phải cảm ơn cô đã báo tin. Nói thật ra
thì trước khi tôi đến, tôi quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Nếu không
phải giám đốc Ôn nhắc nhở thì e là công ty chúng tôi đã thật sự bỏ lỡ
một cơ hội tốt rồi”.
“Ngoài ra thì tuyệt đối đừng nói ra quan hệ
giữa tôi với công ty National với đám Phương Dương. Tuy không phải là
chuyện lớn gì nhưng nếu để họ biết chuyện này thì dù sao vẫn không được
ổn cho lắm”.
Ôn Hân nhìn ra ngoài cửa sổ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lý Hoài Minh cười nói: “Giám đốc Ôn, tôi có thể hỏi về vấn đề riêng của cô không?”
“Tất nhiên là có thể, hai chúng ta cũng coi như là khá thân quen rồi. Anh hỏi đi”.
Ôn Hân nói, còn không buồn quay đầu lại.
“Sao giám đốc Ôn lại thích Phương Dương như vậy? Theo quan sát của tôi thì
anh chàng trẻ tuổi Phương Dương đó quả thật rất có tiềm năng nhưng cũng
không xuất sắc đến mức phải để một cô gái như cô ái mộ đến vậy”.
Giọng nói của Lý Hoài Minh tràn đầy sự cười nhạo, Ôn Hân thì lại không hề để
ý. Biểu cảm của cô ấy trầm tĩnh, như đã chìm sâu vào hồi ức.
“Tôi cũng không biết nữa, anh ấy có một sức hút rất kỳ lạ. Thời đại học
chúng tôi đã là bạn học của nhau rồi, chỉ là lúc đó anh ấy đã có bạn gái rồi, vì thế tôi đành từ bỏ. Hơn nữa, duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, ai có thể nói rõ ràng được đây?”
Lúc Ôn Hân nói, có cơn gió nhè nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ. Tóc cô ấy cũng nhẹ nhàng phất phơ theo, phiêu dật như tiên.
Lý Hoài Minh cười ha ha: “Được, quả nhiên là người phụ nữ có khí phách.
Giám đốc Ôn, cho dù nói thế nào thì lần này cũng phải cảm ơn cô. Nếu có
thời gian thì tôi cũng rất muốn tiếp tục bàn về hợp tác giữa quý công ty và công ty National. Ngoài ra, chúc giám đốc Ôn và Phương Dương sớm nên duyên”.
Ôn Hân phì một tiếng, mặt đỏ lựng: “Giám đốc Lý, anh
cũng không còn trẻ nữa, sao không nói chuyện đứng đắn một chút đi? Nói
chung là anh không cần quan tâm đến chuyện khác, lo mà đi lo liệu chuyện hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên đi”.
Nói rồi Ôn Hân liền quay
người vẫy tay, đi về hướng chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vội vàng nấp vào căn phòng bên cạnh, mãi đến mấy phút sau, khi chắc chắn Ôn Hân đã
đi xuống tầng rồi chúng tôi mới đi ra.
Triệu Thư Hằng nhìn quanh
quất, thấy không có ai thì nói: “Có lẽ họ đã đi xuống hết rồi, chúng ta
cũng mau đi đi, nếu không lát nữa bị phát hiện là xấu hổ lắm đấy. Đường
đường là một CEO của công ty bất động sản An Sơn như tôi mà lại làm cái
việc mất mặt như thế này ở đây, trở về rồi bố tôi nhất định sẽ tẩn chết
tôi”.
Tôi vừa lơ lãng trả lời anh ta vừa suy nghĩ về cuộc đối
thoại của hai người kia khi nãy. Vì thuận hướng gió nên lời hai người đó nói với nhau đều lọt vào tai tôi không sót chữ nào.
Mà nghe xong thì tôi đã hiểu, công ty National đồng ý hợp tác với chúng tôi dễ dàng
như vậy hóa ra không chỉ là do Ôn Hân đề nghị mà còn là do lần hợp tác
này đều có lợi cho cả chúng tôi và cho cả công ty National. Thậm chí là
chúng tôi có thể nhân cơ hội này để mở ra một thị trường rộng mở ở phía
Nam.Mà nếu Đồng An Chi đã bảo tôi tới đây để bàn chuyện hợp tác thì chắc hẳn ông ấy đã sớm ý thức được chuyện này, bản thân ông ấy cũng tự có
suy tính của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT