Đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang nói gì đó với cô gái kia, tôi bước lại gần thì nghe thấy anh ta nói: “Tôi là con một của chủ tịch công ty bất động sản An Sơn, cô là người ở đâu? Tối nay có rảnh không, cùng đi uống cà phê nhé?”

Triệu Thư Hằng vừa nói vừa bày ra một tư thế tự cho là rất đẹp trai, tôi thì thật không biết nói gì, cái tên Triệu Thư Hằng này đúng là luôn ra vẻ là người có tiền.

Có vẻ cô gái kia cũng đã gặp nhiều tình huống như thế này rồi, nên bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”.

Cô ấy nói xong thì định rời đi, Triệu Thư Hằng lập tức bước tới, cản đường con nhà người ta lại: “Ơ kìa, tôi có hỏi cô có bạn trai hay chưa đâu, đúng không? Chỉ là vừa nhìn thấy cô, tôi đã có cảm giác hai chúng ta rất có duyên, nên mới muốn hẹn cô tối nay vừa đi ăn vừa trò chuyện, cô cần gì phải từ chối chứ?”

“Khụ khụ!”

Tôi ho khan một tiếng, Triệu Thư Hằng sờ chóp mũi, thấy cô tiếp tân muốn bỏ đi, anh ta vừa định ngăn lại lần nữa, tôi vội nói: “Triệu Thư Hằng, tôi có chuyện tìm anh, anh đang làm gì ở đây đấy?”

Lúc này, Triệu Thư Hằng mới tỏ vẻ buồn bực quay lại, tôi nói: “Đúng là cô gái đó xinh thật, nhưng cũng đâu đến mức khiến anh thèm nhỏ dãi như thế? Anh nhìn lại mình đi, dọa người ta thành thế nào rồi”.

Nói xong, thấy anh ta bày vẻ mặt khinh thường, tôi lại bổ sung thêm: “Dáng vẻ vừa rồi của anh rất giống với cậu ấm thứ hai nhà họ Cung, Cung Chính Văn ấy”.

Triệu Thư Hằng thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng cảm thấy mình hơi vội vàng, nhưng không vội không được. Chuyện bên này chúng ta xử lý xong là phải về Yến Kinh ngay, đến lúc đó sao gặp lại cô ấy được nữa?”

Tôi khó hiểu hỏi: “Với thân phận của anh, kiểu con gái nào mà chưa từng gặp hả? Muốn có cô gái ấy đến vậy cơ à?”

“Không phải vấn đề gặp nhiều ít, mà trông cô gái này… rất giống bạn gái đầu tiên của tôi”.

Triệu Thư Hằng vuốt mặt nói.

Tôi chỉ đành im lặng, rồi cùng quay lại phòng tiếp khách với anh ta, chẳng bao lâu đã có người gõ cửa. Tôi cảm giác rõ ràng mắt của Triệu Thư Hằng sáng lên, đầy vẻ chờ mong.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Nhưng người đi vào không phải cô gái vừa rồi, mà là một người khác, dáng vẻ cũng động lòng người, song khác với người vừa rồi là dáng vóc của cô gái hiện tại thiên về kiểu nhỏ nhắn một chút, nên càng khiến người ta muốn bảo vệ hơn.

Phải công nhận là, mặc dù công ty National đã sắp giải thể, nhưng trình độ tuyển người phải nói là cực siêu. Có những mỹ nữ lễ tân thế này, không biết thu hút biết bao lượng khách và khách hàng đến mua sắm.

Cô gái đó đặt đồ xuống xong chuẩn bị ra ngoài, Triệu Thư Hằng hỏi: “Cô gái lúc nãy đâu rồi?”

“Vừa rồi, cô ấy thấy không khỏe nên tôi đem trà nước điểm tâm cho các vị thay cô ấy”.

Cô gái đó trả lời một cách lịch sự, sau đó cười với chúng tôi rồi rời khỏi phòng tiếp khách.

Ôn Hân nghiêm túc nói: “Triệu Thư Hằng, trước kia, anh như thế nào thì tôi không quan tâm. Nhưng hôm nay, chúng ta đang ở công ty National, hơn nữa còn vì chuyện hợp tác giữa hai bên các anh. Tôi cảm thấy anh cần phải tôn trọng nhân viên của người ta một chút, và tôn trọng thể diện của công ty mình. Nếu chuyện này để cấp trêи của National biết được, e rằng người của công ty các anh sẽ bị gắn mác tham lam háo sắc, sau này còn triển khai hợp tác thế nào được nữa?”

Triệu Thư Hằng há miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng đành thôi, chỉ khẽ gật đầu. Tôi liếc mắt về phía Ôn Hân, ra hiểu bảo cô ấy đừng nói nữa.

Ôn Hân nói xong thì ra ngoài gọi điện thoại, khi trở về thì bảo: “Phương Dương, tôi đã nói chuyện với giám đốc Lý của National rồi. Anh ta nói vốn các cậu hẹn vào buổi chiều, nhưng nếu các cậu đã đến sớm thì anh ta sẽ đến đây vào giờ cơm trưa ”.

Tôi nói: “Ôn Hân, cậu thật sự rất thân thuộc với người của National à? Lẽ nào cậu cũng định hợp tác thật sao?”

Ôn Hân cười đáp: “Yên tâm, những điều nên biết, cuối cùng các cậu cũng sẽ biết. Phương Dương, nếu Giám đốc Lý đã nói như vậy rồi, chúng ta cứ đợi ở đây, giám đốc Lý đã sắp xếp người đưa cơm trưa tới đây rồi”.

Tôi xem đồng hồ trêи tay, đã mười một giờ, bèn gật đầu: “Cũng sắp đến giờ rồi, vừa hay để tôi xem lại tài liệu thêm lần nữa, tránh cho đến lúc đó Giám đốc Lý hỏi, chúng ta lại không trả lời được, thế chẳng phải là hỏng bét sao?”

Nói xong, tôi mở balo lấy tài liệu tối qua mới ghi chép ra xem lại. Triệu Thư Hằng vẫn im lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, nhưng tôi cũng mặc kệ anh ta.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Chuyện anh ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng chỉ cần anh ta không làm ảnh hưởng đến cục diện, tôi cũng không cần phải bắt ép làm gì.

Vì trong phòng tiếp khách lúc này chỉ có ba người chúng tôi, Triệu Thư Hằng không nói chuyện, cũng không có cảm giác tồn tại, chẳng khác nào chỉ có hai người là tôi và Ôn Hân. Tôi xem xong tài liệu lại buồn chán hỏi: “Ôn Hân, sao bây giờ cậu có nhiều thời gian chạy khắp nơi thế? Không sợ bị sếp mắng à?”

Ôn Hân che miệng cười đáp: “Đương nhiên là không, hiện tại tôi là người được tin cậy ở công ty. Cho đến bây giờ, những hạng mục tôi phụ trách chưa bao giờ bị thua lỗ. Hơn nữa, năm nay tôi đã lấy cho công ty mấy đơn hàng lớn, các sếp giữ tôi còn không kịp ấy chứ, cớ gì trách mắng tôi? Vả lại, tôi không phải như nhân viên cấp dưới chuyện gì cũng phải làm, tôi chỉ cần vạch ra ý tưởng đầy đủ chắc chắn, tự nhiên sẽ có người đi sắp xếp, nếu chuyện gì cũng cần đến tôi thì tôi mệt chết mất”.

Tôi vẫn nhắc nhở: “Nói thật nha Ôn Hân, dù sao cậu cũng đã giúp chúng tôi hẹn với giám đốc Lý rồi, nếu công ty cậu còn có việc thì cậu cứ đi trước đi, chúng tôi ở đây không biết sẽ bàn bạc bao lâu nữa”.

Thế nhưng vừa nói xong, tôi đã biết câu nói này của mình hình như đã lỡ lời, vì vẻ mặt của Ôn Hân bỗng sa sầm, lồng ngực cũng phập phồng mãnh liệt.

Ôn Hân không vui nói: “Phương Dương, cậu xem thường tôi quá đấy. Nếu tôi đã nói thì sẽ làm được, hơn nữa đây là tôi tự nguyện đi theo các cậu, sao cậu lại coi lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ sói thế?”

Tôi lúng túng nói: “Vừa rồi tôi không cố ý đâu, chẳng qua là lo cậu bị ảnh hưởng thôi”.

Dường như Ôn Hân đã nguôi cơn giận được đôi chút, nói: “Không sao”.

Nói xong thì cô ấy quay đầu đi, không nhìn tôi nữa. Tôi cũng cảm thấy khó xử, định an ủi cô ấy, nhưng đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một cô bạn gái chính thức. Nếu bây giờ, tôi đi an ủi Ôn Hân, không phải là càng khiến cô ấy thấy khó chịu hơn sao?

Điều tôi vốn định làm là hi vọng thời gian có thể dần làm phai nhạt tình cảm của Ôn Hân, nếu tôi còn đi an ủi, cô ấy sẽ lại hiểu lầm thêm. Với tính cách của Ôn Hân, sau này có lẽ sẽ càng khó giải quyết.

Tôi chỉ có thể buộc mình hạ quyết tâm, tôi nói: “Ôn Hân, tóm lại bất kể lần này có thành công hay không, tôi cũng đại diện cho tập đoàn Vọng Thiên của chúng tôi cám ơn cậu. Vài ngày nữa, chúng tôi phải về Yến Kinh, nếu sau này cậu đến Yến Kinh, tôi nhất định sẽ lại mời cậu ăn cơm”.

Lời này của tôi thực sự là thật lòng, Ôn Hân quay đầu lại, nhướn mày nói: “Chỉ đại diện cho tập đoàn Vọng Thiên thôi sao? Cậu không cám ơn tôi hả?”

“Ha ha, tôi đương nhiên phải cảm ơn cậu. Hơn nữa, cậu đã giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi không tìm được từ nào khác để hình dung về lòng cảm kϊƈɦ và xúc động từ sâu trong thâm tâm của mình nữa rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play