“Bây giờ, chúng ta nhất định phải gọi cho cục trưởng Lâm trước, nếu
không một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người của cục phó Trương lơ là, thả Đỗ Minh Hào đi. Vậy thì những ngày tháng tiếp theo, chắc chúng
ta sẽ ngủ không ngon giấc đâu”.
Tôi giải thích một câu, Tề Vũ
Manh suy nghĩ một lúc, dường như thấy cũng cần thiết, nên không chậm
trễ, lập tức đi sang một bên gọi điện thoại.
Còn Triệu Thư Hằng thì hỏi tôi: “Phương Dương, anh chắc chắn người bên trong là Đỗ Minh Hào à?”
Tôi đáp: “Nếu cảnh sát Tề không cho tôi xem bức ảnh đó, chắc chắn tôi sẽ
không nghĩ đến gã. Nhưng bức ảnh mà cảnh sát Tề cho tôi xem, tôi vừa
nhìn đã có thể nhận ra ngay. Dẫu sao hồi còn ở Xiêng La, suýt nữa gã đã
lấy được mạng của tôi rồi”.
Nói rồi, trong đầu tôi chợt hiện lên
cảnh tượng lúc còn ở Xiêng La. Chúng tôi đã năm lần bảy lượt chiến đấu
với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung, cuối cùng đã cứu được hai đứa con
của Đỗ Minh Cường. Đây cũng có thể coi là một vụ cá cược thành công, nếu không thì lành dữ ra sao cũng khó đoán.
Chẳng mấy chốc, Tề Vũ
Manh đã quay lại: “Xong rồi, cục trưởng Lâm nói chú ấy sẽ sắp xếp xong
xuôi trong vòng năm phút nữa, chúng ta cứ chờ thôi. Vả lại, ba người
chúng ta cũng phải xem bản đồ gần đây trước, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Đỗ Minh Hào chạy thoát mất”.
Chúng tôi leo lên một tòa
nhà cạnh đó, vì trước đó đã thông báo cho các chủ hộ gần đây không được
ra ngoài, vì thế chúng tôi có thể dễ dàng leo lên nóc nhà và tìm được
một vị trí thích hợp. Dù đây chỉ là một dãy nhà ngang, nhưng vì không có nhiều tầng, nên phạm vi tầm nhìn về phía trung tâm vòng vây khá tốt.
Tề Vũ Manh dùng ngón tay chỉ cho chúng tôi biết vị trí của lực lượng cảnh
sát của vòng vây gần đó, sau khi xem xong, chúng tôi không khỏi thấy khá kinh ngạc. Chỉ để bắt một mình Đỗ Minh Cường, lần này, lực lượng công
an của phe cục trưởng Lâm từ cục công an thành phố Thịnh Hải đã cử đi
gần ba mươi người.
Nghe nói, trong các tòa nhà xung quanh đây còn có tay súng bắn tỉa. Nhưng đây là chuyện cơ mật, nên Tề Vũ Manh không
thể nói cho chúng tôi biết.
Và trong lực lượng cảnh sát này, kể
cả cảnh sát vũ trang thâm nhập sâu và gần Đỗ Minh Hào nhất đều mặc áo
chống đạn. Tiếp theo đó là một vòng vây chặt chẽ, vòng ngoài cùng còn có một tốp cảnh sát mang súng vác vai đang núp ở trong ngôi nhà nhỏ cạnh
cổng ra vào chính của khu nhà.
Bày binh bố trận như vậy có thể coi là thiên la địa võng, đến một con muỗi, e cũng khó thoát thân.
Tôi thở phào một hơi, thầm nghĩ Đỗ Minh Hào cũng có thể coi là một đấng nam nhi. Đáng tiếc cuối cùng vẫn phải chịu trừng trị của pháp luật. Nếu tôi có thể khiến Đỗ Minh Hào chịu chút khổ cực khi ở Hoa Hạ, vậy cũng có
thể coi như gián tiếp giúp Đỗ Minh Cường.
Trong đầu tôi chợt lướt qua một cuộc nói chuyện điện thoại với Cung Chính Vinh khi trước. Hắn
nói với tôi, mục đích thật sự của hắn là muốn nắm trong tay nhà họ Cung, còn Cung Chính Văn có được thả ra hay không, chẳng có ý nghĩa gì với
hắn cả.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hai anh em nhà họ Cung sao mà giống hai anh em nhà họ Đỗ thế? Đúng là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau.
“Đến rồi!”
Lúc này, Tề Vũ Manh nhìn điện thoại, đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía tòa nhà ở giữa.
Tôi cũng vội vàng nhìn qua, chỉ thấy có một người đang chầm chậm đi từ
trong cửa tòa nhà đang bị vây kín ra. Gã đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác gió to đùng, dường như che kín toàn thân, hơn nữa còn đeo khẩu trang.
Tề Vũ Manh nói: “Chắc là gã đấy”.
Tôi cũng thầm
gật đầu. Dù không nhìn rõ mặt ngang mũi dọc của gã, nhưng nhìn vóc dáng
thì rất giống. Hơn nữa, lúc này mà còn ăn vận như vậy, dù đây không phải là Đỗ Minh Hào thì cũng là người có liên quan mật thiết đến gã.
Thấy tôi không nói gì, không biết Tề Vũ Manh lôi đâu ra một cái bộ đàm, nói: “Xác định mục tiêu, thu lưới!”
Dứt lời, Tề Vũ Manh cất bộ đàm đi, nói: “Chúng ta đi xuống trước đã, chuẩn bị phối hợp tác chiến”.
Nói xong, cô ấy lại ngẩng đầu lên quan sát kỹ vị trí của Đỗ Minh Hào, rồi quay người xung phong chạy xuống dưới trước.
Tôi và Triệu Thư Hằng cũng chạy ngay theo sau. Chúng tôi vừa đi xuống dưới, đã trông thấy tất cả cảnh sát đang núp xung quanh xông ra, chạy về phía Đỗ Minh Hào. Khoảng cách không xa, ở ngay phía sau tòa nhà đằng trước.
Lúc này, chợt có một tiếng hét từ xa vọng tới: “Mau! Bắt lấy gã! Đừng để gã chạy thoát!”
Cùng lúc đó, cả thể xác và tinh thần của chúng tôi đều căng lên như dây đàn. Mà lúc này, cuối cùng chúng tôi cũng đã nhìn thấy Đỗ Minh Hào đang vội
vã chạy từ phía trước lại. Trông thấy chúng tôi, dường như gã rất tuyệt
vọng. Gã chửi thề một câu, rồi bị cảnh sát ở phía trước và sau bao vây,
còng tay liền một mạch.
Tề Vũ Manh bước tới, lật mũ và tháo khẩu
trang của người đó xuống. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó, tôi chợt
ngẩn người, ngay sau đó hoàn toàn hiểu ra, chửi bới: “Mẹ kiếp! Người này không phải Đỗ Minh Hào! Đỗ Minh Hào đã lặng lẽ chuồn mất rồi! Mọi người mau đuổi theo!”
“Cái gì?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Các cảnh sát có mặt tại đây
cũng đều ngẩn ngơ, Tề Vũ Manh không hổ là người làm đội trưởng. Lúc này, cô ấy là người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức cũng hiểu ra vấn đề,
lạnh giọng nói: “Giữ hai người ở lại trông chừng người này, còn những
người khác đi theo tôi”.
Nói rồi, cô ấy chạy về phía sau tòa nhà nhỏ.
Tôi vừa chạy vừa nói: “Sau các dãy nhà ngang này đều có thể thả dây từ trêи cửa sổ xuống. Khả năng cao là Đỗ Minh Hào đã phát hiện ra kế hoạch của
chúng ta, nên đã chuẩn bị một người có vóc dáng giống gã từ trước. Người đó đeo khẩu trang, đội mũ rồi mặc áo khoác gió rộng, đến tôi còn không
nhận ra”.
Nói đến đây, thậm chí tôi còn thấy hối hận đến mức muốn tự vả mình hai phát, sớm biết thế này đã chờ để xác định thêm một lúc
nữa rồi.
Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, anh đừng áy náy. Lúc đó
thời gian gấp gáp, vả lại bất kể là ai, vừa nhìn đều sẽ cho rằng người
ấy là Đỗ Minh Hào. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là nhanh chóng
bắt gã! Không được để gã chạy thoát!”
Nhưng chúng tôi vừa chạy
tới sau tòa nhà, đã nhìn thấy trêи ban công tầng năm của tòa nhà có một
sợi dây thừng thả xuống. Chúng tôi di chuyển tầm nhìn theo sợi dây thừng đó thì thấy ở đầu con hẻm phía bên phải có một người đang điên cuồng
chạy loạn xạ.
Đôi đồng tử của tôi co lại, tôi gào lên: “Chính là gã!”
Lần này, chắc chắn tôi không nhìn nhầm. Vì người đó vừa chạy còn vừa ngoái
đầu nhìn lại. Ánh mắt và gương mặt nham hiểm độc ác đó, tôi chắc chắn là Đỗ Minh Hào.
Dù tôi vừa nhận sai người, nhưng các cảnh sát ở đây không vì thế mà oán trách tôi. Bây giờ thấy tôi hét lên, họ vội vàng
chạy đuổi về phía người đó rời đi.
Tề Vũ Manh cũng vừa chạy vừa
rút bộ đàm ở hông ra, gọi tay súng bắn tỉa đang núp trêи tòa nhà bốn
tầng xung quanh. Cô ấy nói nếu phát hiện Đỗ Minh Hào thì có thể nổ súng, nhưng không được bắn chết, để gã mất khả năng di chuyển là được.
Tề Vũ Manh nói xong, trong bộ đàm vọng lại mấy tiếng nói “đã biết”. Tôi
lại càng cảm thấy hoài nghi với địa vị của Tề Vũ Manh ở cục công an
thành phố Thịnh Hải hơn. Rõ ràng cô ấy chỉ là đại đội trưởng đội hình
cảnh của Yến Kinh, nhưng lại có thể chỉ huy cả người của Thịnh Hải.
Chúng tôi chạy thẳng một mạch, nếu thể lực yếu một chút sẽ bị tụt lại phía
sau ngay. Nhưng chúng tôi vừa chạy đến con hẻm, tôi và Tề Vũ Manh còn có Triệu Thư Hằng đã là người chạy ở vị trí đầu tiên.
Chúng tôi nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai, trong lòng tôi thấy vừa ảo não vừa hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT