Đi ra khỏi con hẻm này, bên ngoài là một khu chợ nhỏ dài, trêи đường có rất nhiều người đang bày sạp, tất nhiên còn có cả Đỗ Minh Hào đang chạy hớt hải cũng khiến người ta chú ý đến, nhưng đợi đến khi chúng tôi lần ra được đầu mối tìm tới đây thì e rằng có thể tìm thấy người không cũng là một vấn đề.

Sắc mặt Tề Vũ Manh cũng trở nên khó coi, cô ấy nói: “Bây giờ chúng ta đã không thể tìm thấy Đỗ Minh Hào nữa rồi, trừ phi chỗ tay súng bắn tỉa do chúng ta đã sắp xếp trước đó đã mai phục gần đây có thay đổi”.

Triệu Thư Hằng vừa vuốt tay vừa nói: “Sớm biết phiền phức thế này thì chẳng thà chúng ta xông vào ngay từ đầu, tự dưng cho thằng cha Đỗ Minh Hào kia thời gian để chuẩn bị”.

“Được rồi, việc đã đến nước này rồi thì chúng ta cũng chỉ có thể đi được tới đâu thì hay tới đó thôi. Gần đây, chúng ta đều đã rất cẩn thận, các anh cũng chưa từng gặp Đỗ Minh Hào, trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng được, tóm lại, tôi chỉ có thể tích cực nhắc nhở người bên cạnh mình cần chú ý hơn. Đừng để bị gài!”

Tôi bất đắc dĩ nhìn dòng người qua lại trêи đường phố, trong hành động truy bắt lần này, thành phố Thịnh Hải đã điều động nhiều cảnh sát như vậy thế mà vẫn tay không trở về, còn về phần Đỗ Minh Hào, sau này gã sẽ càng đề cao cảnh giác, hơn nữa chắc chắn gã sẽ thay đổi sách lược, có lẽ lần này sẽ liên quan tới sự an toàn của tôi và những người bên cạnh tôi.

“A! Giết người!”

“Cứu mạng!”

Tôi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ánh mắt tôi di chuyển đến hướng phát ra âm thanh kia thì thấy một đám người đang nháo nhào chạy náo loạn khắp nơi, mà bất ngờ là ở giữa lại có một bóng người, lúc này người đó đang ngã lăn xuống đất, miệng khẽ rêи rỉ.

“Đỗ Minh Hào!”

“Mau! bắt gã lại!”.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Nhưng khi nhìn rõ người đó hơn một chút, tôi và Tề Vũ Manh dường như nói ra câu nói này cùng một lúc, phản xạ có điều kiện của chúng tôi là chạy về phía Đỗ Minh Hào, còn gã cũng đã nhìn thấy chúng tôi từ lâu, nhưng lúc này máu trêи đùi đang chảy ra lênh láng, gương mặt thì vô cùng nhợt nhạt, mồ hôi hột lăn đầy trêи trán gã.

Chúng tôi mới chú ý đến thì ra bên dưới người Đỗ Minh Hào đã là một vũng máu lớn, chỗ đùi vẫn còn đang chảy âm ỉ ra ngoài.

“Là tay súng bắn tỉa do chúng ta đã sắp xếp trước đó!”

Dường như Tề Vũ Manh đang thở phào một hơi nhẹ nhõm, thốt ra một câu.

Còn chúng tôi thấy Đỗ Minh Hào đã mất đi năng lực vận động nên cũng không vội, chỉ bao vây gã lại, một mặt là muốn đề phòng gã sẽ lại dùng cách thức nào đó để hại người, mặt khác là muốn xem thử có thể moi được tin tức có ích nào từ miệng tên này hay không.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Đỗ Minh Hào, giơ tay chịu trói đi. Anh trai ông đã phát hiện ông chạy trốn rồi, hiện giờ cũng đã sai người đến Hoa Hạ”, tôi nói.

Đỗ Minh Hào cố gắng chịu đựng cơn đau, cười khẩy rồi nói: “Phương Dương, thật sự tao chẳng thể ngờ được, một thằng rác rưởi mà hồi đó ông đây phẩy tay có thể bóp chết cả trăm đứa, bây giờ lại có tư cách nói chuyện với mình!”

Tôi khẽ nói: “Đỗ Minh Hào, ông vẫn không hiểu à, từ khi ông thất bại trong cuộc chiến tranh giành sản nghiệp nhà họ Đỗ với anh Cường thì đã là một tên vô dụng rồi. Giờ ông lại trốn tù, cũng không suy nghĩ phải làm sao để sống yên ổn nửa đời sau, mà còn nghĩ đến chuyện báo thù cơ đấy, ông không xuống địa ngục thì ai vào đây?”

Khi nói ra những câu này, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều, dù cho nói thế nào, cuối cùng Đỗ Minh Hào cũng đã bị bắt rồi, nếu như tất cả những gì tôi suy đoán không sai thì Đỗ Minh Hào chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau kia, bên cục phó Trương kia cũng là do gã phụ trách liên hệ.

Nếu như gã có thể khai ra cục phó Trương thì đúng là một mũi tên trúng hai con chim, mặc dù tính khả thi của chuyện này rất thấp.

Đỗ Minh Hào nhìn tôi thật sâu: “Được, được lắm, không ngờ tao đường đường là Đỗ Minh Hào tung hoành ở Đông Nam Á mười năm, vậy mà lại thua dưới tay một tên oắt con vắt mũi chưa sạch”.

“Vụ án bắt cóc lần này là do ông làm sao? Nhưng dựa theo kết quả điều tra của chúng tôi, sau lưng ông vẫn còn có kẻ đồng mưu khác nữa, nếu như ông có thể khai ra tên đó, nói không chừng ông sẽ được giảm nhẹ hình phạt”.

Tề Vũ Manh làm bên hình sự đã lâu, sớm đã hiểu được yếu điểm của tội phạm nên lúc này đã cất tiếng hỏi.

Vốn dĩ, bọn tôi tưởng rằng Đỗ Minh Hào sẽ tức dựng tóc gáy nhưng thật không ngờ gã chẳng những không giận mà còn cười, nói với tôi rằng: “Phương Dương, mày quen biết tao lâu nhất, mày nói xem, tao là một người như thế nào?”

Tôi có phần kinh ngạc với mục đích và vẻ bình tĩnh của gã, nhưng tôi vẫn nói: “Kiêu hùng, ông là một kẻ trí dũng kiệt xuất, tiếc là đã sinh nhầm thời đại!”

Đỗ Minh Hào phá lên tiếng cười ha ha thật lớn: “Nếu như mày đã biết tao là người thế nào, vậy chúng mày vẫn muốn tao khai báo nữa sao?

Tôi không nói gì nữa, Tề Vũ Manh cũng trầm lặng, ngược lại Triệu Thư Hằng lại nói với giọng chẳng vui vẻ gì: “Ông là cái thá gì chứ? Mười năm tung hoành khắp Đông Nam Á? Nếu như để tôi gặp được ông ở Yến Kinh, không đánh gãy ba cái chân của ông thì ông phải đốt hương cảm tạ trời đất đấy”.

Nhưng anh ta vừa nói xong,Tề Vũ Manh đã trừng mắt, nghiêm khắc nhìn anh ta: “Triệu Thư Hằng, anh theo Phương Dương lâu như vậy mà không học được chút ưu điểm nào của anh ấy cả, lại còn chưa gì đã bắt đầu cái vẻ nhị thế tổ* ở đây rồi!

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.[11] Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Triệu Thư Hằng sờ đầu một cái, cũng không phản bác gì, còn Đỗ Minh Hào chỉ bật cười: “Đáng tiếc rồi, tao lại có phần tò mò, nếu như tao ở Yến Kinh thì mày sẽ đánh gãy chân tao thế nào đấy”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Khi đấy, dường như quần áo của Đỗ Minh Hào đều đã nhuốm đẫm màu máu tươi, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch, ngay cả hơi thở trong lời nói cũng không còn tràn đầy sức sống như trước nữa.

Vừa hay lúc này, cảnh sát đã đuổi đến phía sau, hai người một bên trái, một bên phải đồng thời rút súng ra, nhắm vào Đỗ Minh Hào, ngoài ra hai người cảnh sát còn tìm một cái cáng để chuẩn bị khiêng Đỗ Minh Hào rời đi.

Đỗ Minh Hào uể oải nói: “Không cần gấp như vậy đâu, hai khẩu súng chĩa vào tôi thì tôi còn làm gì được nữa chứ? Tôi cũng chẳng muốn chết, giờ này nhanh chóng đưa tôi vào bệnh viện mới là điều quan trọng nhất”.

Nghe xong những lời này, đến cả tôi cũng không thể không khâm phục Đỗ Minh Hào, bất kể là gã hay Đỗ Minh Cường, quả thật đều là người vô cùng khảng khái, mạnh mẽ.

Hơn nữa gã cũng rất thông minh, bây giờ đùi gã đã bị súng bắn tỉa bắn xuyên qua, sớm đã chẳng còn năng lực vận động nữa rồi, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng do máu chảy nhiều không cầm kịp.

Đối với gã mà nói, lựa chọn thông minh nhất lúc này chính là không phản kháng để chúng tôi đưa gã đến bệnh viện chữa trị

Đợi sau khi toàn bộ cảnh sát đi phía sau đều đến, bên cạnh còn có một chiếc xe cứu thương cũng đang chạy như bay đến đây, nhanh chóng dừng lại trước mặt chúng tôi, phía trêи có hai y tá đi xuống, hai người cảnh sát khiêng Đỗ Minh Hào lên xe, sau đó lại theo hai cảnh sát đi lên.

Tề Vũ Manh giải thích: “Đây là để đề phòng Đỗ Minh Hào trêи xe sử dụng vũ lực. Mặc dù gã đã chẳng còn sức lực gì, nhưng cuộc truy bắt lần này suýt nữa thất bại, chúng ta vẫn phải có trách nhiệm, vì thế lúc này càng không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào được”.

Tôi đưa mắt nhìn theo xe cứu thương đang chở Đỗ Minh Hào rời đi, những cảnh sát còn lại cũng nhôn nhao kẻ mượn dùng, kẻ cho thuê theo đó rời đi, chẳng mấy chốc chỗ này chỉ còn lại ba người chúng tôi, cùng với một đội trưởng phụ trách hành động lần này của cục cảnh sát thành phố Thịnh Hải.

Mái tóc húi cua, gương mặt chữ quốc, bộ đồ cảnh sát mặc trêи người anh ta vô cùng vừa vặn.

Tề Vũ Minh nói: “Đây là Triệu Du, chi đội trưởng chi đội ba cảnh sát vũ trang do cục trưởng Lâm của cục cảnh sát Thịnh Hải quản lý!”

Triệu Du cười nói với chúng tôi: “Các anh chính là Phương Dương và Triệu Thư Hằng sao? Cảnh sát Tề thường nhắc đến các anh. Lần này thật may mà có các anh!”

Chúng tôi cũng vội vàng trả lời, còn chưa nói khách sáo được mấy câu, Triệu Thư Hằng đột nhiên hỏi: “Tay súng bắn kia khi nãy bắn Đỗ Minh Hào bị thương đâu? Lần này đều nhờ cả vào anh ấy, nếu không thì coi như tên Đỗ Minh Hào kia đã chuồn mất rồi”.

Triệu Du nói: “Bọn họ chính là người mà chúng tôi tạm thời mượn từ quân khu, điều động tới đây, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi đoán chắc cũng quay về rồi. Có điều nếu các anh muốn gặp, tôi có thể tìm nhưng lúc bọn họ phải luyện tập giới thiệu cho các anh làm quen”.

Tôi vẫn chưa nói gì, Tề Vũ Manh đã cất tiếng nói: “Cái đó để sau rồi nói đi, bây giờ chúng ta vẫn còn có một số việc vẫn chưa xử lý, giờ đã bắt được Đỗ Minh Hào, mới chỉ là bước đầu tiên, mà phía sau vẫn còn chuyện càng quan trọng hơn cần chúng ta làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play