Tề Vũ Manh thở dài một hơi, bó tay nói: “Được, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ nhắc nhở đồng nghiệp của Thịnh Hải thêm”.
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Vừa hay lúc này, tôi nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng động. Tôi ghé sát
cửa, đúng lúc cánh cửa mở ra, Tiểu Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe đã xuất
hiện trước mặt tôi, nhưng trêи mặt cô ấy bây giờ đầy vui vẻ.
Tiểu Nguyệt nói: ‘Phương Dương, mọi người vào đi, A Chính có chuyện muốn nói với các anh chị”.
Tiểu Nguyệt liếc tôi một cái: “Nói linh tinh, mọi người có vào không?”
Lâu ngày không gặp, câu nói này của Tiểu Nguyệt làm tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô nàng quái gở này.
Tôi cười he he đi vào, vừa hay đối mắt với La Nhất Chính, cậu ta có vẻ lúng túng, nói: “Dương Tử, em vừa bàn với Tiểu Nguyệt xong rồi, đợi truyền
hết chai dịch này, em sẽ cùng cô ấy về nhà nghỉ dưỡng”.
“Cậu nói vậy là sao?”
Tôi cau mày hỏi.
La Nhất Chính cười ha ha: “Anh nghĩ gì thế hả Dương Tử? Không giấu gì anh, em đã biết chuyện của hai bác rồi. Em biết mấy ngày nay, bọn người đã
phải vất vả vì chuyện của em. Nếu bây giờ, em đã ổn rồi, mọi người mau
đi cứu hai bác đi. Nếu hai bác xảy ra chuyện gì, trong lòng em sẽ rất
khó chịu”.
La Nhất Chính luôn như vậy, khi kϊƈɦ động thì chẳng
màng việc chi, lời nào cũng nói được. Đây cũng chính là ly do mà trước
kia tôi và cậu ta có thể chơi chung với nhau ở trong tù.
Tôi bó tay nói: “Là Tiểu Nguyệt nói cho cậu biết à?”
La Nhất Chính gật đầu, tôi nói: “Được rồi, đợi cậu truyền dịch xong thì
bọn anh sẽ đi. Đến lúc đó, có chuyện gì nhớ phải liên lạc với anh. Nói
đúng ra thì lần này cậu bị bắt cóc cũng là do anh, trông thấy dáng vẻ
của cậu bây giờ, anh thấy áy náy lắm”.
La Nhất Chính không nói gì nữa, chỉ mỉm cười với tôi, Tiểu Nguyệt đi tới nói: “Phương Dương, anh
yên tâm, em sẽ chăm sóc A Chính thật tốt”.
Tôi nói cảm ơn, trong
phòng bệnh lại im lặng. Chờ La Nhất Chính truyền dịch xong, chúng tôi
làm thủ tục xuất viện cho cậu ta rồi rời đi. Ra đến cổng, Tiểu Nguyệt
nói không cần chúng tôi tiễn, nói xong thì cô ấy gọi một cuộc điện
thoại.
Chẳng mấy chốc đã có một chiếc Audi màu bạc xuất hiện, thì ra là cô gái lúc trước thường xuyên đi bar với Tiểu Nguyệt, cô ta còn
nháy mắt tinh nghịch với tôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
La Nhất Chính và Tiểu Nguyệt lên xe, tôi nhìn sang Tề Vũ Manh: “Bây giờ, chúng ta đi xem Đỗ Minh Hào à?”
Tề Vũ Manh gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này. Đồng nghiệp của tôi đã thu
hẹp vòng vây xuống mức cực kỳ nhỏ. Ở giữa chỉ có bốn ngôi nhà, bây giờ
bất cứ lúc nào cũng có thể hạ lệnh bắt người. Giờ chúng ta qua đó xem
cũng được”.
Thấy Tề Vũ Manh nói vậy, Triệu Thư Hằng rất tự giác đi sang bên đường vẫy tay, bắt đầu bắt xe.
Còn lúc này, tôi lại nhớ đến Chúc Mi, nên lập tức gọi cho cô ấy. Chúc Mi
mừng rỡ, hỏi tôi: “Phương Dương? Sao hôm nay lại có tâm trạng gọi cho
tôi thế? Tôi còn tưởng ngoài nhờ tôi giúp ra, anh sẽ chẳng bao giờ tìm
tôi cơ”.
Dù trong lời nói của cô ấy mang vẻ oán trách, nhưng tôi vẫn nghe ra được niềm vui ẩn chứa bên trong.
Tôi ho khan nói: “Nào có, tôi chỉ hỏi thăm cô chút thôi”.
Nói xong, tôi mới cảm thấy lúng túng. Trước khi gọi cho Chúc Mi, tôi chưa
suy nghĩ, nên giờ không biết nói gì, chỉ đơn giản muốn cảm ơn cô ấy lần
trước đã thuyết phục người nhà giúp tôi. Không ngờ, khi mở miệng nói
thật sự, tôi lại phát hiện mình không nói nên lời.
Trong điện thoại trầm mặc một lúc lâu, tôi nói: “Lần này, cô giúp tôi, người nhà có nói gì cô không?”
Chúc Mi cười đáp: “Không, họ đều ủng hộ tôi. À, Phương Dương này!”
“Hả?”
“Bao giờ anh về Yến Kinh?”
Hình như Chúc Mi đang lấy dũng khí để hỏi tôi.
Sao tôi lại không hiểu ý của cô nhóc này, nhưng ngại từ chối tiếp nên đành
đáp: “Ít nhất phải chờ tôi xử lý xong chuyện ở Thịnh Hải. Giờ giải quyết xong chuyện của bố mẹ, tôi còn phải đi gặp đối tác của một công ty là
nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành xong rồi”.
“Đến lúc ấy, nhất định anh phải gọi cho tôi đấy nhé!”
Chúc Mi nói nhỏ, nhưng rất nghiêm túc.
Tôi đáp ừ rồi cúp máy, cùng lúc đó, tôi đã nhìn thấy một chiếc taxi đã xuất hiện trước mặt mình.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi vội vàng leo lên xe, Triệu Thư Hằng cũng leo lên ngồi cạnh tôi, còn Tề Vũ Manh thì ngồi ở ghế lái phụ.
Lúc ngồi lên xe, tôi chợt thấy yên tâm hơn một cách kỳ lạ.
Vì bây giờ đã qua giờ cao điểm, đường xá Thịnh Hải không còn quá tắc nữa.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nơi mà Tề Vũ Manh nói. Đây là một con
đường cũ, tôi nhìn cảnh vật xung quanh, bốn bề đều khá rộng, đường xá
rộng thênh thang, rất tiện cho việc chạy trốn. Nhưng cảnh vật thì khá
tiêu điều, trêи đường có đủ các loại người tạp nham. Không ai có thể ngờ rằng kẻ chủ mưu đã bày ra một vụ án chấn động lần này, cũng chính là Đỗ Minh Hào lại chọn một khu bẩn thỉu, nhếch nhác như thế này để ở.
Chúng tôi vừa xuống xe, điện thoại của tôi đã rung lên. Tôi lấy ra xem thì thấy là Ốc Trắng gọi tới, nên vội ấn nghe.
Ốc Trắng nói: “Dương, chúng tôi đã tìm thấy Bansha rồi, nên cậu đừng lo
nữa. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã xác định được vị trí của bố mẹ cậu rồi, giờ sẽ lập tức đi xử lũ vô sỉ ấy đây”.
Anh ta vừa nói, tôi vừa
nghe thấy tiếng gào thét chửi bới khác ở bên đó. Tôi vừa định hỏi, điện
thoại đã đổi sang tay của người khác, Bansha tức miệng mắng to: “Dương,
người ở chỗ cậu đúng là nhiệt tình quá đấy. Suýt nữa tôi đã không nhịn
được rút súng ra bắn chết cả họ nhà chúng nó rồi”.
Tôi cười nói:
“Thôi thôi, anh không sao là tốt rồi. Chửi bới vài câu cho nguôi giận
đi, ở đây không phải Xiêng La, các anh phải thật cẩn thận. Ngoài ra, lần này đi cứu bố mẹ tôi nhất định phải chú ý đấy”.
Dứt lời, tôi lại hỏi: “Chu Hỉ Tài và các anh gặp nhau chưa?”
“Cậu nói đến cảnh sát Chu hả? Đương nhiên. Là cậu ấy dẫn chúng tôi chạy trốn đấy. À không, chạy ra ngoài”.
Bansha nói: “Tóm lại, lần này phải cảm ơn cậu bạn này của cậu nhiều. Tính ra
thì Dương này, cậu coi như lại cứu tôi một mạng đấy!”
Tôi thầm
thở phào một hơi. Bây giờ, phía Quế Lâm cũng có thể coi như mọi chuyện
đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ thời cơ nữa thôi. Tôi nói tiếp: “Các
anh đều mạo hiểm tính mạng đến Hoa Hạ cứu bố mẹ tôi, sao tôi có thể bỏ
mặc không quan tâm đến các anh được? Tóm lại là lần này, các anh phải
hết sức cẩn thận. Ngoài ra, mấy hôm nữa, chắc anh Cường sẽ lại cử thêm
người sang. Nếu rảnh, các anh có thể đi tiếp ứng”.
Nhớ đến cuộc
điện thoại của Đỗ Minh Cường khi nãy, tôi dứt khoát kể mọi chuyện cho ba người Bansha nghe. Còn người mà Đỗ Minh Cường cử sang có lẽ sẽ chia làm hai tốp, một tốp đến Quế Ninh giúp đám Bansha, tốp còn lại sẽ đến Thịnh Hải, đề phòng Đỗ Minh Hào chạy trốn.
Tôi ngắt máy xong, Tề Vũ Manh liên tục chớp mắt: “Phương Dương, anh thấy thời cơ thế nào? Đã có thể vào bắt người chưa?”
Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là thế này đi, cô gọi cho cục trưởng Lâm trước,
nhờ ông ấy nghĩ cách kìm chân cục phó Trương lại. Nếu không tôi sợ sẽ
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành ra xôi hỏng bỏng không”.
“Chuyện ngoài ý muốn? Chuyện gì cơ?”
Không chỉ có Tề Vũ Manh, đến Triệu Thư Hằng cũng không hiểu ý của tôi, bèn nghi hoặc hỏi.
Tôi đáp: “Cô còn nhớ tôi từng nói với cô là thế lực của cục trưởng Lâm đã bị cục phó Trương thâu tóm rồi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT