“Trước khi tới cậu ba đã dặn dò tao không được để xổng mất chúng, không
ngờ chuyện lại hỏng bởi mấy tên ranh con này, xem ông đây trở về rồi đập chết chúng thế nào!”
Sau khi buông mấy lời độc ác xong, gã cầm đầu đưa đám người đi tới rừng cây trải dài trước mặt.
Mà trong suốt quá trình đó ba người chúng tôi đều bò trong hầm đất đó
không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ thở mạnh một cái thôi là bị phát hiện.
Mãi tới khi gã cầm đầu kia dẫn đám người rời đi, chỉ còn lại mấy tên trong căn nhà, chúng tôi mới hơi thở phào.
Tôi thầm tính toán trong lòng. Lần này có mười ba tên tới chi viện, ba tên
đi theo tên đi đầu đuổi về phía trước, mà bốn tên còn lại thì canh giữ
trong căn nhà.
Khi đã yên tĩnh trở lại, Triệu Thư Hằng vỗ vai tôi rồi nhìn hướng căn nhà.
Lúc này có một tên đang đứng chỗ cửa hông có tường đất, một tên đứng chỗ
cửa chính, hai tên còn lại có lẽ ở trong căn nhà. Tôi hiểu ý Triệu Thư
Hằng, là bảo chúng tôi xử lý bốn tên kia sau đó thì đi tụ tập với đám
Trịnh Cường.
Đến lúc đó thì lật ngược thế cờ, diệt gọn đám người
này, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cách hỏi ra tin tức của kẻ sai khiến
đứng đằng sau.
Thực ra tôi cũng có cách nghĩ như Triệu Thư Hằng.
Dù sao thì nếu chúng tôi không chủ động ra tay mà cứ chui rúc ở đây thì
rồi cũng sẽ bị bắt. Chúng tôi phải ra tay mới có thể giải quyết dứt
khoát.
Nhưng tôi cứ cảm thấy dường như nơi này có gì đó không
đúng lắm, vì thế cho dù Triệu Thư Hằng cứ liên tục thúc giục nhưng tôi
vẫn kìm chế, để anh ta ổn định lại đừng sốt ruột.
Triệu Thư Hằng
hơi bực tức, nói với giọng chỉ có ba chúng tôi nghe thấy: “Phương Dương, anh bị ngu à? Giờ mà còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lát
nữa đám người kia phát hiện ra mình bị lừa nhất định sẽ quay lại đây tìm chúng ta, đến lúc đó cho dù có mọc cánh cũng không thoát nổi”.
Tôi thở dài, nói: “Thực ra cách nghĩ này của anh cũng khá hay ho đấy, nhưng tôi cứ cảm giác chỗ này không đúng lắm, cứ như chúng ta đã bỏ qua cái
gì đó vậy. Chúng ta đợi thêm chút nữa, anh nghe tôi đi”.
Triệu Thư Hằng tức tối quay đầu đi. Tôi cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.
Vì địa thế của cái hầm đất chúng tôi đang trốn khá tốt nên nếu có người đi từ căn nhà ra thì hoàn toàn không chú ý tới. Hơn nữa trong chỗ này ba
mặt đều là đất, trừ phía sau, nhưng phía sau là một vườn rau nên nếu
không tìm kỹ thì không ai ngờ được chúng tôi lại trốn ở đây.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Quả
nhiên mấy phút sau, vốn phía sau căn nhà đang khá yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào hẳn lên. Không phải nguyên nhân nào khác mà là đám người vừa rời
đi lúc nãy.
Đằng sau gã cầm đầu kia có một đám đàn em không rõ
đột nhiên xuất hiện phía không xa căn nhà. Chúng thấy không có gì bất
thường thì tức đến nỗi giậm chân quát to: “Fuck! Đám ranh này chạy thật
rồi! Mẹ kiếp, đi đuổi cho tao!”
Triệu Thư Hằng kinh ngạc nhìn tôi, dùng khẩu hình nói: “Ngầu đấy!’
Tôi cũng cảm thấy sau lưng đang toát mồ hôi lạnh, may mà tôi nghe theo trực giác, mà trực giác của tôi chưa đánh lừa tôi bao giờ, nếu không giờ
chúng tôi đã toi rồi.
Gã cầm đầu không cam lòng nhìn xung quanh,
đang định rời đi thì đột nhiên một tên đàn em đi đến ghé sát bên tai gã
nói gì đó, mắt gã cầm đầu đột nhiên sáng rực lên, ánh mắt gã bắn về phía chúng tôi.
Chết rồi!
Tôi thầm kêu không ổn, nhìn Triệu Thư Hằng, mặt anh ta cũng rất căng thẳng.
Lúc này gã cầm đầu dẫn đám tiểu đệ đi qua đây với vẻ cảnh giác, người Triệu Thư Hằng cong lên, dường như đang tích trữ lực lượng, để khi đám người
đó tới trước mặt chúng tôi thì có thể ra tay với chúng bất cứ lúc nào.
Mà bây giờ tôi cũng ổn định hơi thở, ra hiệu với Triệu Thư Hằng, khi nào
đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì hai chúng tôi cùng ra tay, loại trừ bớt một tên cái đã.
Mà giờ chúng tôi gần như có thể nói là
rơi vào tuyệt cảnh, trừ khi tôi có thể giải quyết tám tên trước mắt
trước khi bốn tên khác và mấy tên còn lại xuống dưới, nếu không chúng
tôi hoàn toàn không thể thoát được.
Nhưng phải giải quyết chúng một cách gọn lẹ, chuyện này đâu có dễ dàng đến vậy?
Cho dù là Roga, Ốc Trắng cũng không chắc chắn có thể làm được, huống hồ là Triệu Thư Hằng giờ còn đang bị thương ở cánh tay.
Thấy tên đứng đằng trước nhất đã sắp đến trước mặt chúng tôi. Khi hắn ta đi
qua thì sẽ phát hiện trong cái hầm đất bé nhỏ này có ba người đang trốn
trong đó.
Mà chúng tôi từ từ điều chỉnh hơi thở để có thể ra tay bất cứ lúc nào, xử lý tên đằng trước này cái đã.
Không ngờ ngay sau đó có một giọng nói hoảng hốt kêu lên phía cửa chính: “Không ổn rồi, anh Hoa, bên ngoài có người tới!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cùng với giọng nói đó vang lên là một tên đàn em chạy ra từ chỗ cửa hông
suýt nữa đã bị đá vụn của tường đất làm vấp ngã lăn quay.
Mà
giọng nói đó vang lên vào lúc nào cũng khiến chúng giật mình, mà chúng
tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lúc căng thẳng, Triệu Thư Hằng suýt
nữa đã vọt ra, may mà tôi kịp thời giữ anh ta lại.
Gã cầm đầu,
cũng chính là anh Hoa tát bốp một cái lên mặt tên đàn em kia: “Con mẹ
mày, kêu cái gì mà kêu? Làm ông đây giật cả mình! Nói, có chuyện gì?”
Tên đàn em kia bị đánh cũng không dám tức giận, ôm mặt nói: “Bên ngoài, bên ngoài có một đám đông người đến, nhìn có vẻ không có ý tốt, không phải
là người của chúng ta”.
Anh Hoa nhíu mày chửi: “Fuck, mày không
dùng cái óc lợn của mày mà nghĩ đi à, sao có thể là người của chúng ta
được? Kệ đi, tên La Nhất Chính kia bị cướp đi rồi, giờ chúng ta trở về
cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thế thì giờ xử lý luôn đám chuột nhắt
bản địa này cho xong, trở về lấy công chuộc tội”.
Nói rồi anh Hoa xắn tay áo lộ ra nửa người toàn hình xăm, gã gào lên: “Các anh em, theo tao lên cửa trước. Phải rồi, bảo người gọi mấy thằng phế vật trêи tầng
xuống”.
Anh Hoa vừa nói dứt lời thì tên đàn em đã đến trước mặt chúng tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở về.
Anh Hoa vừa giải thích xong thì khuôn mặt bọn chúng đều trở nên vô cùng
nghiêm trọng. Còn tôi thì mừng thầm, xuất hiện vào lúc này không phải
Trịnh Cường thì là ai?
Tuy họ chỉ còn lại mười lăm người nhưng nếu đối phó với đám này cũng sẽ không thua quá thảm hại.
Chỉ cần chúng tôi nhân lúc họ đang đánh đấm ác liệt rồi ra tay từ phía sau thì đám người này sẽ dễ dàng thất bại.
Lúc này tôi cũng nhớ tới lời Trịnh Cường, tổ chức bắt cóc La Nhất Chính
không phải là tổ chức bản địa, bởi những tổ chức ở nơi này Trịnh Cường
đều biết hết.
Mà những lời của anh Hoa cũng vừa hay nói lên điều
này. Nếu đám anh Hoa là người bản địa Thịnh Hải thì không thể nào chưa
nghe nói đến băng nhóm Thiên Địa của Trịnh Cường, càng không thể không
biết, vì thế đám người này nhất định không phải là người nơi đây.
Kẻ sai khiến đứng đằng sau đối phó tôi cũng là người ngoài vùng, đám người này cũng không phải người Thịnh Hải. Lòng tôi càng ngày càng loạn,
dường như có một tia sáng lóe qua nhưng thoắt cái đã biến mất, lại không nhớ nổi là cái gì.
Khi tất cả mấy tên đàn em đã chạy đến cửa
trước, tôi giơ tay ra hiệu với Triệu Thư Hằng, tôi nói: “La Nhất Chính,
cậu ở đây đã, chúng tôi ra phía trước xem tình hình”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT