Giọng của tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi tôi nói ra câu
đó cơ thể mấy tên đàn em đều bất giác run lẩy bẩy, đặc biệt là lúc này
chúng đã bị tôi dùng dây thừng trói chặt, không thể nào động đậy.
Tôi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chuyện này do ai làm, là đàn ông đích thực thì hãy tự thừa nhận, đừng có liên lụy người khác”.
Nói rồi tôi cầm một cây gậy gỗ trêи mặt đất lên, chạm chạm vào tay, cảm
giác khá tốt, khó trách bây giờ thế lực ngầm đều thích dùng gậy. Vừa
không phạm pháp lại không dễ dàng gây ra ngoại thương, quả thực là sự
lựa chọn tuyệt vời.
Mấy người bọn chúng đều nuốt nước bọt, nhưng
vẫn không có ai trả lời. Tôi híp mắt, quét mắt qua từng người, muốn phát hiện ra chút manh mối. Nhưng đáng tiếc là khi tôi quét mắt qua, ai cũng cúi đầu xuống.
Tôi nói: “Không ai chịu thừa nhận đúng không? Nếu có ai thừa nhận thì tôi sẽ chỉ đánh gãy chân của tên đó thôi. Nhưng nếu các người không ai thừa nhận thì mỗi người phải trả giá bằng một cái
chân của mình”.
Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh phía dưới tầng.
Triệu Thư Hằng sốt ruột gọi to: “Không ổn rồi Phương Dương, bên ngoài có người tới!”
Tôi không trả lời. Đã có người tới rồi, còn nhanh
như vậy, vậy khả năng cao không phải là người của Trịnh Cường. Còn về
phía cảnh sát thì khỏi nói đi, họ chưa bao giờ nhanh như vậy cả.
Nếu đều không phải thì chỉ còn một khả năng duy nhất, đây là lực lượng chi viện cho mười tên này.
Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng không hề hoang mang, chỉ bởi bây giờ lòng tôi lạnh lẽo như sắt.
Tôi quát to: “Triệu Thư Hằng, anh khóa chặt cửa vào”.
Nói xong tôi tiếp tục kèm chặt mấy tên này, chợt tôi phát hiện có ba tên có đôi mắt tràn ngập sự thả lỏng và sự vui sướиɠ khi người gặp họa, tôi
thầm cười lạnh, tiếp tục quan sát, hai tên còn lại thì tràn ngập tuyệt
vọng.
Trong lòng tôi đã có quyết định, lạnh giọng nói: “Lần cuối
cùng, nếu không có ai thừa nhận thì tám người các người mỗi người sẽ
dùng một cái chân để tế người anh em của tôi. À phải rồi, còn cả hai
người dưới tầng nữa”.
Nhưng lời nói của tôi vẫn tựa như đá chìm
vào biển rộng, không có bất cứ hồi đáp nào. Tôi cười lạnh đi tới, bước
chân rất chậm, nhưng đối với mấy tên này thì áp lực vô cùng lớn, vì tôi
để ý thấy trêи đầu mấy tên này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Tôi nhìn tên đầu tiên, rồi lại quét qua tên thứ hai, muốn tìm ra sơ hở trong mắt chúng.
“Phương Dương, nhanh lên! Bọn họ sắp tới rồi! Nếu giờ không đi thì không kịp nữa!”
Lúc này Triệu Thư Hằng ở dưới tầng gào to.
Tôi tiếp tục nói với mấy tên đó: “Các người cũng nghe thấy rồi đấy, giờ tôi không có nhiều thời gian, vậy các người lần lượt tới đi!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Còn
chưa dứt lời tôi đã giơ gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh vào chân một tên
trong đó. Nếu một gậy này đập xuống thật thì nhất định sẽ gãy chân.
“Đợi đã!”
Ngay lúc cây gậy sắp đập xuống, một tên trong đó chợt nhắm mắt lại hét to.
Tôi nhìn qua, thấy hắn ta tiếp tục nói: “Là, là tôi trông coi La Nhất
Chính”.
Mà hắn ta vừa dứt lời, biểu cảm trêи khuôn mặt của mấy tên còn lại không giống nhau, có mừng thầm, có kinh ngạc, và cả tức giận…
“À, là mày hả…”
Tôi quay người đi tới chỗ hắn ta. Tên đàn em vừa nói đã nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
……
Rầm!
Răng rắc!
“A! Mẹ kiếp…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải là tên đàn em trước mắt tôi mà là tên vừa mới mừng thầm, đang lén cười. Lúc này trêи trán gã mồ hôi chảy xuống như mưa, hai mắt trợn tròn, hai tay muốn ôm đùi nhưng vì bị trói chặt bởi dây thừng nên hoàn toàn không với tới.
Tôi nói: “Người trông coi La Nhất Chính là mày phải không?”
Gã đó tiếp tục kêu lên thảm thiết, không nói gì cả.
Tôi nhìn tên đàn em vừa nói chuyện, không nói gì thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng xuống dưới tầng.
Vốn tôi nghe thấy La Nhất Chính nói mấy ngày nay đám người này không cho
cậu ta ăn cơm, đang cực kỳ phẫn nộ, vốn định đánh gãy chân của tất cả
bọn chúng, không ngờ tên đàn em kia lại dám chịu trách nhiệm, thực sự
dám đứng ra. Mà lúc này tình thế dưới tầng vô cùng nguy cấp, tất nhiên
tôi không thể lãng phí thời gian vào chuyện này.
Đây cũng là lý do vì sao tôi không ra tay với những người còn lại. Oan có đầu, nợ có chủ.
Bỏ lại những tên còn lại mắt trợn tròn mồm há hốc và một tên đang kêu gào
thảm thiết, tôi xuống tầng, Triệu Thư Hằng đã sốt ruột đi qua: “Phương
Dương, cuối cùng anh cũng đi xuống rồi, đám người bên ngoài đã tới rồi”.
Nói rồi tôi nhìn xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, một đám người ngoài sân đang
chạy tới bên này, người đi đầu đã tới bên ngoài căn nhà.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi không hề do dự, cõng La Nhất Chính lên rồi gọi Triệu Thư Hằng: “Đi theo tôi, nhanh lên”.
Vừa nói tôi vừa đi ra sau căn nhà. Quả nhiên luôn có một cửa hông đằng sau
những căn nhà kiểu thế này, chỉ là sau này đã bị chủ nhà dùng đất đắp
lại, bên ngoài còn lấp một đống củi lên.
La Nhất Chính nằm trêи
lưng tôi, yếu ớt nói: “Dương Tử, anh bỏ em xuống đi, mau chạy đi. Anh có lòng là em đây đã thỏa mãn lắm rồi, em có một người anh em như anh đời
này cũng đủ rồi”.
Tôi nói: “Im lặng đi!”
“Dương Tử, mau bỏ em xuống, cõng em nhất định sẽ bị đuổi kịp”.
La Nhất Chính vẫn rất kiên trì, tôi không kìm được mà mắng: “Con mẹ nó La
Nhất Chính, sao cậu lại lằng nhằng như vậy? Ông đây cực khổ cứu cậu ra
để vứt cậu ở đây hả? Là đàn ông thì đừng có dông dài nữa”.
Tôi quay đầu nhìn cửa chính, đèn pin của người đến đã chiếu trêи cửa sổ,
ánh sáng cực chói đó khiến tôi nhất thời không thể thích ứng.
Triệu Thư Hằng cũng không hề do dự, anh ta đạp mạnh lên, ầm một tiếng, mảng
tường do đất đắp thành sụp xuống, tôi cõng La Nhất Chính chạy vù ra
ngoài.
Mà ngay sau khi tôi dứt lời thì La Nhất Chính quả nhiên cũng không nói những lời như thả cậu ta xuống nữa.
Chúng tôi xông ra khỏi bức tường đất, vốn cho rằng đằng sau cũng bị người ta
bao vây, không ngờ đằng sau trống không, có là chưa kịp đến bao vây
chúng tôi từ phía sau.
Tôi nói: “Đi theo tôi”.
Nói rồi tôi bò xuống một hầm đất không bắt mắt bên cạnh căn nhà, Triệu Thư Hằng cũng vội vàng làm theo, bò xuống bên cạnh tôi.
Mà giờ tình thế khẩn cấp, chúng tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, vì thế tuy Triệu Thư Hằng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi.
Ngay
sau đó cửa chính của căn nhà có âm thanh phá hoại, rất nhanh sau đó bên
cạnh tường đất đã xuất hiện mấy bóng người, tên đầu tiên gào to: “Fuck!
Bọn chúng chạy rồi!”
Nói rồi nhìn về phía sau: “Mấy tên chúng mày đi tìm ở phía trước. Phía trước có một rừng cây, khả năng cao là bọn
chúng trốn trong đó. Muốn chơi trò đuổi bắt hả, đợi phần lớn còn lại đến thì sẽ băm chúng ra cho chó ăn”.
Vừa nói xong thì gã lại quay về chỉ vào vài tên rồi nói: “Chúng mày trông ở đây, có tin tức gì thì kịp
thời báo cho bọn tao. Ngoài ra trêи tầng có mấy thằng phế vật thì đừng
có đánh chúng nó, lần này mải chơi quên chức trách, dám để scổng mất
người lão đại ca cực kỳ chú ý. Cho dù tên Phương Dương kia không đánh
gãy chân chúng thì ông đây cũng phải mạnh tay xử lý bọn chúng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT