La Nhất Chính ừm một tiếng, tôi khẽ đặt cậu ta xuống đất, may sao bây giờ là tháng bảy, ban đêm ở Thịnh Hải không lạnh.
Tôi và Triệu Thư Hằng khẽ mon men đến sát vách tường của căn nhà, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại ở phía trước.
“Chúng mày là lũ từ nơi khác đến đã bắt cóc cậu em La Nhất Chính đúng không?
Dám làm xằng làm bậy ở địa bàn của ông đây, đã hỏi ý kiến tao chưa hả?”
Đây là giọng của Trịnh Cường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi và Triệu Thư Hằng lập tức thấy kϊƈɦ động.
Sau đó là giọng của anh Hoa: “Mày là cái thá gì? Lúc ông đây lăn lộn ở Thịnh Hải, mày còn chưa ra đời đâu con!”
Trịnh Cường do dự một lát, hỏi: “Mày là người ở đâu? Tao là Trịnh Cường, đại ca của băng nhóm Thiên Địa”.
Dù câu nói này của Trịnh Cường hơi có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy khí thế.
Anh Hoa đó càng cười điên cuồng hơn: “Băng nhóm Thiên Địa? Chính là cái tổ
chức có biệt danh là “ngu ngốc” ấy hả? Nghe nói chúng mày không dính
dáng tới mại ɖâʍ, ma túy và cờ bạc, không bao giờ làm chuyện xấu. Mẹ
kiếp, thế mà cũng đòi là xã hội đen à? Sao chúng mày không đi làm cảnh
sát luôn đi? Còn định hỏi gốc gác của ông đây nữa, biến mẹ về nhà mà
chơi đi!”
Anh Hoa nói xong, Trịnh Cường cuối cùng đã không nhịn được nữa, bắt đầu chửi mắng: “Các anh em đâu, đập chết thằng này!”
Anh Hoa cũng gào lên: “Các anh em, cho lũ ngu này biết ở cái đất Thịnh Hải
này, ông trời có đến đây cũng phải nhượng bộ chúng ta đi!”
Dứt
lời, người của hai phe đã xông lên, tiếng ồn ào, tiếng kêu than, tiếng
mắng chửi vang lên khắp nơi, không cần nhìn cũng biết nhất định bên
trong đang rất hỗn loạn.
Tôi nói nhỏ: “Lát nữa, chúng ta sẽ xông
ra từ phía sau, chặn đường lui của lũ khốn này. Chỉ cần bắt được chúng
nó, phe thứ ba sẽ không còn uy hϊế͙p͙ gì với chúng ta nữa”.
Triệu Thư Hằng đồng ý, anh ta biết võ, nhưng lúc trước đã bị năm người dồn
ép, rồi lại bị tôi kéo đi, không cho ra tay, chắc bây giờ đã ngứa tay
lắm rồi, trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra.
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức xắn tay áo, bây giờ chính là đánh nhau đao thật súng thật rồi.
Tôi chỉ vào ruộng rau ở phía sau, nói: “Tôi sẽ ra phía sau ngồi chờ trước,
còn anh đi sang phía cửa bên chờ. Lát nữa khi nào có cơ hội, tôi sẽ nói
cho anh biết, sau đó anh xông lên từ phía sau, còn tôi sẽ chạy từ chỗ
này sang”.
Triệu Thư Hằng đồng ý ngay, rồi cũng men theo chân tường, đi chầm chậm ra ruộng rau.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vì đang là nửa đêm, mà trong ruộng rau lại có rất nhiều rau bắp cải trắng, vì thế tôi khom người xuống lẻn đi không hề bị phát hiện.
Bây
giờ tôi mới phát hiện ra, sau vài ngày cùng tôi điều tra, tính cách của
Triệu Thư Hằng vô hình trung đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, anh ta rất
hống hách, chẳng coi ai ra gì, với tôi thì lại càng căm ghét. Nhưng bây
giờ, tôi nói gì anh ta nghe nấy, thậm chí còn tin tưởng lời tôi nói một
cách vô điều kiện.
Không biết là do sự cực khổ của mấy ngày nay
đã thay đổi con người anh ta, hay do sức hút của tôi đã làm anh ta cảm
động nữa. Tóm lại, nếu anh ta đã thay đổi, tôi nghĩ đây chính là lý do
mà Đồng An Chi bắt anh ta phải đi theo tôi, đồng thời phải nghe theo tôi mọi chuyện.
Nếu Triệu Thư Hằng vẫn giữ cái tính cách ban đầu, e rằng sau này anh ta sẽ gặp vấn đề khi quản lý bất động sản An Sơn.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay, con mắt nhìn người của Đồng An Chi ghê gớm thật.
Tôi đã di chuyển đến vị trí thích hợp để ẩn núp, từ tầm nhìn của tôi vừa
hay có thể nhìn thấy trận hỗn chiến của hai phe, cũng có thể nhìn thấy
Triệu Thư Hằng đang mon men ở cửa hông, rồi thò đầu vào trong nhòm ngó.
Lúc này, Trịnh Cường và người đàn ông tên là anh Hoa đó đã đánh nhau, giống như hai đội quân đấu chọi ở thời cổ đại, vua đấu với vua, tướng đấu với tướng, những tên đàn em còn lại thì đánh với nhau. Một người vừa đạp
người khác một phát, sau lưng không biết đã bị ai chém cho một dao.
Còn sức chiến đấu của Trịnh Cường đúng là đáng nể, dù tôi chỉ luyện võ theo bản năng, nhưng cũng biết chiêu thức của Trịnh Cường rất thoáng, sức
của hắn lại khỏe. Hắn giơ cái dùi cui không biết lấy từ đâu lên, mỗi cú
đập của hắn vào con dao trong tay anh Hoa đều khiến gang bàn tay của cả
hai phải tê rần.
Nếu một trong hai người đuối sức hơn, chắc chắn sẽ ngã xuống trước.
Song anh Hoa đó cũng không hề yếu thế, ngoài vài hình xăm trêи người khiến
gã trông dữ tợn hẳn ra, tài đánh đấm của gã cũng rất khá. Tuy sức gã hơi yếu hơn Trịnh Cường, nhưng tác phong lại linh hoạt hơn. Mỗi đòn tấn
công của Trịnh Cường đều bị gã chặn lại kịp thời.
Trịnh Cường và
anh Hoa đánh nhau, khó phân thắng bại. Dưới ánh đèn chiếu rọi, những
người khác cũng đang chiến đấu kịch liệt. Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm
thấy hình như trong lòng mình đang có một dòng máu nóng sôi sục.
Năm xưa, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong
tù với cảnh tượng đánh đấm hiện giờ có gì khác nhau đâu?
Điểm khác biệt duy nhất chính là năm xưa, hai thằng chúng tôi đánh với một đám người, hoặc có thể nói là bị đánh.
Còn bây giờ, thực lực hai bên không chênh nhau bao nhiêu, nên trong một khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Người của anh Hoa hơi yếu thế hơn một chút, dẫu sao có mấy người trong số đó
vừa mới bị tôi và Triệu Thư Hằng nắn gân, nên vẫn còn đang bị thương.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhìn tình thế, tôi thầm nghĩ đến lúc rồi!
Tôi lập tức đứng dậy, ra dấu với Triệu Thư Hằng, sau đó hét lên: “Trịnh Cường, tôi là Phương Dương, chúng tôi đến giúp anh đây!”
Vốn hai phe đều không có tâm tư để quan tâm đến chuyện gì ngoài cuộc chiến, nhưng bây giờ tôi vừa nói vậy, tay của anh Hoa lập tức run lên, con dao bị Trịnh Cường đập rơi xuống đất.
Thoáng cái tình thế đã thay
đổi hẳn, mấy tên đàn em của anh Hoa từng đánh nhau với tôi vừa nghe thấy giọng tôi đã lập tức nghiêng đầu sang nhìn. Trông thấy quả nhiên là
tôi, cơ thể họ bất giác cử động chậm lại. Ngay sau đó, người của anh Hoa đang ở thế cân bằng lập tức rơi xuống thế hạ phong. Trong tay anh Hoa
không còn vũ khí, gã đang bị Trịnh Cường cầm dùi cui đuổi đánh.
“Thằng khốn, chính mày thả La Nhất Chính ra đúng không?”
Anh Hoa vừa né đòn của Trịnh Cường, vừa nghiến răng hỏi tôi.
“Đương nhiên!”
“Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày!”
Nói rồi, anh Hoa lao về phía tôi, nhưng vì đã mất vũ khí nên gã hoàn toàn
không còn là đối thủ của Trịnh Cường nữa. Dường như ngay sau đó, gã đã
lại bị Trịnh Cường kéo về trận chiến.
“Lo cho thân mình trước đi!”
Trịnh Cường cười ha ha: “Cậu em Phương Dương, các cậu không sao là ngon rồi.
Chúng ta cùng xử lũ chó má này, chúng nó không nghe ngóng xem ở cái đất
Thịnh Hải này, đã có ai dám đắc tội với người của băng nhóm Thiên Địa
chúng tôi chưa!”
Tôi chạy thật nhanh, bây giờ đã ở bên ngoài đám
người, tôi gào lên: “Được, chờ xử bọn này xong, tôi sẽ không thiếu các
anh một xu!”
Tôi vừa gào thét vừa nhấc chân đạp một tên đàn em
của anh Hoa, tên đó nhìn thấy tôi xuất hiện bất ngờ, không phản ứng kịp
nên bị tôi đạp cho một phát, rồi lại bị đàn em của Trịnh Cường nện cho
một gậy vào lưng. Y lập tức ngã vật ra đất, không rõ sống chết.
Bây giờ, Triệu Thư Hằng cũng đã xông từ cửa hông ra cửa trước. Anh ta nhìn
thấy một cây gậy ở trong nhà, lập tức hét lên xông về phía đám người.
Xung quanh anh ta đều là người của anh Hoa, vì thế anh ta lấy cây gậy
làm lôi chùy, xoay tròn, mấy tên ở bên cạnh lập tức không né kịp, bị đập trúng eo, kêu rêи ngã xuống đất.
Có thêm hai người chúng tôi,
đám đàn em của anh Hoa lập tức xuất hiện dấu hiệu tan tác. Chuyện tiếp
theo thì đơn giản hơn rất nhiều, Trịnh Cường tiếp tục giữ chân anh Hoa
chỉ còn có thể chửi bới, còn chúng tôi thì nhanh chóng quật ngã hết đám
đàn em của gã xuống đất.
Thấy thế, anh Hoa và Trịnh Cường đều
dừng lại. Anh Hoa chửi mắng chúng tôi một trận, tôi vờ như không nghe
thấy, hỏi: “Anh Hoa, ai sai các người đến đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT