Mắt của Triệu Thư Hằng phóng ra một tia khiêu khích, tôi cau mày. Tuy
tên công tử bột này đôi lúc có tính cách rất được, nhưng đa phần anh ta
đều khiến tôi nảy sinh một loại kϊƈɦ động muốn đánh người.
“Đây
chính là người mà tôi vừa nhắc đến lúc trước, tên là Triệu Thư Hằng, phó giám đốc của bất động sản An Sơn, công ty con của tập đoàn Vọng Thiên”.
Tôi giới thiệu một câu, Bạch Vi cười nói: “Giờ chân tôi đang bị thương nhẹ, không tiện bắt tay. Dù chúng ta không cùng ngành, nhưng chúng tôi cũng
đã nghe tới tên của bất động sản An Sơn”.
Mắt Triệu Thư Hằng sáng lên: “Thật không?”(Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất trêи TruyenDKM.com)
Tề Vũ Manh ở bên cạnh vừa cầm một quả quýt lên vừa bóc, nói: “Đương nhiên là giả rồi!”
Triệu Thư Hằng không sợ tôi, nhưng lại rất dè chừng cô nàng hoa khôi cảnh sát Tề Vũ Manh. Thấy Tề Vũ Manh lên tiếng, Triệu Thư Hằng mới hậm hực rụt
tay lại.
Tôi lại nhìn Tề Vũ Manh, nói: “Đây là Tề Vũ Manh, cảnh
sát Tề, đội trưởng đại đội hình cảnh của chi cục cục công an thành phố
Yến Kinh”.
“Xin chào cảnh sát Tề”.
Lần này, Bạch Vi chủ
động giơ tay ra: “Lúc trước, tôi đã nghe Phương Dương nhắc đến cô. Anh
ấy luôn rất giỏi gây chuyện, cũng đã từng gây náo loạn ở Yến Kinh. Nếu
không nhờ có cảnh sát Tề giúp đỡ, chắc Phương Dương đã gặp nguy rồi”.
Tề Vũ Manh cũng bị thái độ nhiệt tình bất ngờ của Bạch Vi làm cho hơi
hoang mang, cô ấy nhìn tôi, tôi nhún vai, tỏ ý mình cũng không rõ lắm,
bấy giờ Tề Vũ Manh mới nói: “Không có gì, vốn dĩ trừ hại cho dân là việc mà chúng tôi nên làm, nhưng đúng là Phương Dương giỏi gây chuyện thật”.
Nói rồi, hai cô gái như tìm được chủ đề chung, thoáng cái đã bắt đầu tám chuyện trêи trời dưới biển.
Hai cô gái càng nói chuyện càng hợp, cuối cùng như đã thành tri kỷ, hận
không thể ôm chầm lấy nhau, cùng nướng đầu gà, uống rượu vàng và kết
tình chị em.
Thấy vậy, tôi vội vàng ho khan một tiếng: “Bạch Vi,
cảnh sát Tề, hai người nghe tôi nói đã. Tôi đã có một vài phát hiện mới
liên quan đến chuyện La Nhất Chính bị bắt cóc”.
Thấy tôi nói vậy, cuối cùng Bạch Vi và Tề Vũ Manh cũng dừng lại, đến Triệu Thư Hằng đang
nhắm mắt giả vờ ngủ trêи sofa cũng mở mắt ra nhìn tôi.
Tôi nói:
“Không phải chúng ta đang đoán kẻ chủ mưu phía sau sao? Rốt cuộc người
đã gọi cho anh trai Tiểu Nguyệt là ai? Tôi nghĩ mình có đáp án rồi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Là ai?”
Nghe thấy tôi phân tích vụ án, Tề Vũ Manh lập tức khôi phục lại vẻ mặt lão luyện của cảnh sát.
“Thật ra cũng rất đơn giản, nhưng để tôi hỏi cô một chuyện trước. Cảnh sát Tề, cục trưởng Lâm là cục trưởng hay cục phó?”
Tôi nghiêm túc nhìn Tề Vũ Manh, đáp án của câu hỏi này ảnh hưởng trực tiếp đến tính chính xác trong phán đoán của tôi.
“Cục trưởng”.
“Thế cục công an của thành phố Thịnh Hải có mấy cục trưởng, cục phó?”
“Vốn là có ba, nhưng về sau một người bị bệnh, luôn ở trong viện điều trị.
Nhưng cấp trêи vẫn chưa hủy bỏ vị trí, cũng không cử người khác tới kế
nhiệm. Cho nên thực tế là có một cục trưởng, một cục phó”.
Tề Vũ
Manh suy nghĩ rồi đáp, cô ấy vẫn có vẻ hơi khó hiểu, hình như không thể
hiểu những câu hỏi của tôi: “Phương Dương, rốt cuộc anh định nói gì?”
Tôi cười he he: “Nếu tôi đoán không lầm, người gọi điện cho anh trai Tiểu
Nguyệt lúc trước chính là cục phó của cục công an thành phố Thịnh Hải”.
“Cục phó Trương? Là ông ấy ư?”
Nghe thấy suy đoán của tôi, Tề Vũ Manh dường như kinh ngạc tới mức há hốc miệng.
Chúng tôi không nói gì hết, chờ Tề Vũ Manh đưa ra phán quyết cuối cùng, cô ấy cau mày, nói: “Phương Dương, anh nói vậy, tôi thấy đúng là mình như bị
che mắt thật. Tôi luôn bỏ qua người này, vì ông ấy cũng từng có quan hệ
rất tốt với bố tôi. Nhưng Phương Dương, anh có bằng chứng không?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ đoán thôi. Tôi đoán trong cục công an của
thành phố Thịnh Hải bây giờ, vài năm nữa là cục trưởng Lâm sẽ về hưu,
chính vì vậy, cục phó Trương mới hợp tác với người khác làm vụ này.
Nhưng điều khiến tôi thấy khó hiểu là đối phó tôi và nhà họ Cung không
có lợi lộc gì với ông ấy cả. Nhưng từ tình hình mà chúng ta nắm được
trước mắt có thể đoán rằng chỉ có cục phó Lâm đó mới có khả năng làm
việc này. Lúc đó, anh trai Tiểu Nguyệt chuẩn bị xuất quân, nhưng một cú
điện thoại đã bắt anh ta quay đầu. Quyền lực trong tay người này chắc
chắn không nhỏ, nhưng nếu là người trêи một cấp nữa, tôi có thể nói là
không hề có phần thắng, thậm chí đã bị tống vào tù từ lâu rồi, nào còn
cơ hội gì nữa? Vì thế, ở Thịnh Hải, người có quyền lực này, nhưng lại
không có quyền hạn quá cao, ngoài ông ấy ra, tôi cũng không nghĩ tới ai
khác được nữa”.
Nói rồi, tôi lại nghĩ tới một chuyện, bổ sung:
“Cảnh sát Tề, có phải cục công an thành phố Thịnh Hải bây giờ đã là giai đoạn mấu chốt nắm quyền của hai ông cục trưởng cục phó này không?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tề Vũ Manh nhìn tôi chăm chú, rồi ảo não đáp: “Ừ, cục công an thành phố
Thịnh Hải bây giờ đúng là như vậy. Cục trưởng Lâm đã sắp đến tuổi về
hưu, cục phó Trương thì vẫn còn gần mười năm phấn đấu nữa. Theo cách nói của anh, chắc chắn ông ấy sẽ không cam lòng, càng không muốn để cấp
trêи cử người khác tới thay, vì thế chỉ có thể làm liều thôi. Nhưng dù
vậy, hình như ông ấy cũng có rất ít lợi ích từ việc bắt cóc La Nhất
Chính, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi cục phó Trương
chính là người nhà họ Cung. Nếu vậy thì mọi chuyện rõ ràng rồi, ông ấy
vốn là người nhà họ Cung, nên giúp nhà họ cũng là chuyện dễ hiểu. Chưa
biết chừng, qua vụ cá cược này, ông ấy lại thăng thêm một cấp ý chứ”.
Tề Vũ Manh giải thích xong, sắc mặt đã tái hơn một chút.
Tôi biết trong lòng cô ấy hơi khó chấp nhận chuyện này, nhưng đồng thời tôi cũng thấy hiếu kỳ với gia thế của cô ấy. Cô ấy là đội trường đại đội
hình cảnh của thành phố Yến Kinh, nhưng nói đi là đi, lập tức theo tôi
đến Thịnh Hải.
Chuyện này có thể cho qua, nhưng bố của Tề Vũ Manh còn có quan hệ thân thiết với hệ thống công an ở Thịnh Hải, tôi đột
nhiên nhớ đến Chúc Mi.
“Nhưng dù vậy, chúng ta cũng không có bằng chứng cục phó Trương tham gia vào chuyện này, nên không được manh động, càng không được để ông ấy biết là chúng ta đã đoán ra”.
Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi đã từng gặp cục phó Trương, nhưng nếu ông
ấy thật sự có quan hệ với nhà họ Cung. Vậy chỉ có thể nói là nhân vật
này có dã tâm và ý đồ xấu”.
Vì bây giờ đã rất muộn, nên chúng tôi xuống tầng đi ăn. Khách sạn có phục vụ bữa tối, nên chúng tôi không cần gọi đồ ăn ngoài.
Ăn tối xong, tôi chuẩn bị mang một phần về cho Bạch Vi, rồi chợt nhớ ra
mình quen cô ấy đã lâu, nhưng lại không biết cô ấy thích ăn món gì và
cũng không biết rõ khẩu vị của cô ấy.
Tôi gọi cho cô ấy, nhưng
không thấy ai bắt máy. Vì chân Bạch Vi bị thương, nên tôi cũng không để
tâm nhiều, chỉ coi như cô ấy để máy ở một chỗ nào đó.
Chúng tôi đi lên tầng, vừa mở cửa phòng ra, tôi đã giật bắn mình, Bạch Vi mất tích rồi!
Trong phòng cũng không quá lộn xộn, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra có dấu vết
người ngoài đột nhập, còn chiếc sofa mà Bạch Vi ngồi lúc trước giờ đã
trống không.
Có một chiếc điện thoại đặt trêи bàn trà ở phòng
khách, máy còn dùng một cái ốp HelloKitty, chính là máy của Bạch Vi. Màn hình điện thoại đang nhấp nháy, báo có một cuộc gọi nhỡ.
Tôi vội vàng đi sang các phòng khác tìm, nhưng vẫn không thấy Bạch Vi đâu. Lòng tôi trùng xuống, cuối cùng đám anh trai Tiểu Nguyệt đã tiếp tục ra tay
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT