Tôi hít thở sâu, bắt mình phải bình tĩnh lại. Tôi nhẩm tính thời gian,
khoảng sáu giờ ba mươi phút, chúng tôi xuống tầng đi ăn, còn bây giờ là
bảy giờ năm phút.
Ba mươi lăm phút, nói dài không dài nói ngắn
không ngắn. Nhưng lúc chúng tôi vừa đi ra ngoài, chắc chắn Bạch Vi vẫn
còn ở trong phòng. Nếu những người đó ra tay chậm một chút, có lẽ bây
giờ vẫn chưa đi được bao xa.
Tôi vội vàng chạy ngó ra ngoài cửa
sổ, vì phòng chúng tôi ở nằm giữa tòa nhà, nên có thể nhìn rất rõ cảnh
vật bên dưới. Lúc này đang có một chiếc xe bán tải đang đỗ bên ngoài
sảnh khách sạn, cửa xe mở như đang chờ gì đó.
Mẹ kiếp!(Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất trêи TruyenDKM.com)
Tôi đấm mạnh một cú lên cạnh giường, nói: “Mọi người mau xuống dưới, bọn họ chưa đi xa đâu!”
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng biết tính quan trọng của vấn đề, cả hai không nhiều lời, lập tức xông vào thang máy với tôi.
Đứng trong thang máy, tôi liên tục cầu xin nó hãy chạy nhanh một chút. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là chờ khi chúng tôi xuống dưới, xông ra ngoài khách sạn, chiếc xe bánh mỳ đỗ ở đó đã không thấy tăm hơi đâu.
Tề Vũ Manh cũng đã có hành động, lúc chúng tôi đi xuống dưới, cô ấy đã gọi điện thoại bảo người ta chặn mấy con đường ở đây lại, không cho xe bánh mỳ ra vào.
Ở một thành phố lớn như Thịnh Hải, phái một lượng lớn cảnh lực đi chặn đường, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là hậu quả nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng Tề Vũ Manh lại đưa ra quyết định không
chút do dự, tôi thầm cảm ơn cô ấy từ trong thâm tâm.
Lúc này,
Triệu Thư Hằng đã bắt một chiếc taxi, còn tôi thì hỏi bảo vệ ở cổng xem
chiếc xe vừa đỗ ở đây đi về hướng nào. Người bảo vệ đó nghi hoặc một
lúc, trong lòng chắc cũng biết đã có chuyện nên không hề giấu giếm, chỉ
về phía bên phải cổng khách sạn, nói: “Hình như họ đi hướng đó”.
Thấy taxi đã đến, tôi không phí lời, mà nhanh chóng leo lên xe với Tề Vũ Manh.
“Phiền chú đi thẳng, chúng tôi chưa bảo thì không được dừng”.
Tề Vũ Manh nói một câu, lòng tôi nóng như lửa đốt, thậm chí còn thầm hận
bản thân tại sao lại đưa Bạch Vi về khách sạn, rồi xuống dưới đi ăn lại
không dẫn cô ấy theo.
Nhưng điều khiến tôi hận hơn là mình quá kém cỏi, không bảo vệ được cô ấy, cho nên cô ấy mới bị bắt đi ở khách sạn.
Tài xế không trả lời, chỉ lái xe lao nhanh về phía trước, chưa đi được bao
xa, tài xế đột nhiên nói: “Cô ơi, phía trước không đi được nữa rồi. Hình như bị cảnh sát chặn đường, chúng ta đi vòng lối khác, cô xem các cô
cậu muốn đi đâu để tôi đưa đi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng cả quãng đường, không hề có bóng dáng một chiếc xe bánh mỳ nào cả. Tôi cực kỳ nóng ruột, thấy con
đường phía trước đã bị phong tỏa, lòng dạ tôi càng rối bời hơn. Nếu
phong tỏa đường muộn thì bây giờ chẳng khác nào chặn ngược lại chúng
tôi, để cho đám người bắt cóc Bạch Vi chạy thoát.
Triệu Thư Hằng
chợt nói: “Hai người còn nhớ tôi nói vị trí của chúng ta bị phát hiện
rồi không? Chiều nay, có người gõ cửa, tôi phát hiện có ba người đàn ông to con đứng ở cổng khách sạn”.
“Ý anh là sao?”
“Có lẽ là do họ làm. Chắc chắn là họ không hề rời đi, chỉ chờ lúc chúng ta ra ngoài, là lẻn vào phòng bắt Bạch Vi đi”.
Bây giờ, Triệu Thư Hằng không còn vẻ đố kỵ ganh ghét với tôi như ngày thường nữa, mà phân tích một cách nghiêm túc.
Mắt Tề Vũ Manh lóe lên một tia sáng: “Nếu anh nói đúng, ba người đó có lẽ là người của anh trai Tiểu Nguyệt”.
Tôi nói: “Chú tài xế, phiền chú quay xe, đi theo hướng ngược lại, vẫn đi thẳng”.
Lần này, người tài xế không đồng ý: “Cậu thanh niên, không phải cô cậu đang trêu tôi đấy chứ? Cùng một con đường, mà cứ đi qua đi lại là sao? Đến
lúc đó, tôi lấy thêm tiền của cô cậu, các người lại trách tôi”.
Tôi nói: “Không sao, chúng tôi sẽ trả tiền theo đồng hồ”.
Tề Vũ Manh thì có hành động trực tiếp hơn, không biết cô ấy lôi ví tiền từ đâu ra, rút hai tờ tiền có mệnh giá lớn ra nói: “Đủ chưa?”
Người tài xế đó ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng nhận tiền: “Đủ, đủ rồi”.
Vừa nói, ông ấy vừa bắt đầu quay xe lại. May mà vì con đường phía trước bị
phong tỏa, rất nhiều xe chắc cũng đã nhận được tin, nên đã vòng đi lối
khác, nếu không chắc bây giờ chúng tôi đã bị tắc cứng ở đây rồi.
Chiếc xe phóng như bay trêи đường, Tề Vũ Manh chợt nhận được một cú điện
thoại, cô ấy ngoảnh lại nói: “Phương Dương, đã bắt được người rồi, nhưng không tìm thấy Bạch Vi”.
“Người đang ở đâu?”
Tôi vội hỏi.
“Ở ngay trước khách sạn chúng ta ở. Đám này rất thông minh, biết chúng ta
sẽ đi theo hướng bảo vệ chỉ, nên chúng đi được một đoạn là quay đầu,
chuẩn bị tẩu thoát từ lối rẽ phía trước, nhưng đã bị đồng nghiệp ở Thịnh Hải của tôi bắt được”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tề Vũ Manh nói xong, tôi càng lo lắng hơn, Bạch Vi đang ở đâu?
Cả đoạn đường, tôi đều giục tài xế lái nhanh. Thấy có tiền, nên ông ấy
không nói gì. Chẳng mấy sau, chúng tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh
sát đang bao vây một chiếc xe bánh mỳ ở phía trước.
Tôi nhanh
chóng mở cửa xe lao xuống, nhìn ngó xung quanh. Nhưng bất kể là trong
hay ngoài xe, đều không thấy bóng dáng Bạch Vi đâu.
Tề Vũ Manh đi tới hỏi một người cảnh sát: “Có phát hiện tung tích của giám đốc Bạch không?”
Người cảnh sát đó đáp: “Ba tên này đã khai, cô gái mà bọn chún bắt cóc vẫn
đang ở trong khách sạn, bọn chúng chỉ là người đánh lừa để phân tán sự
chú ý của chúng ta thôi. Nhưng các cô đừng lo, nhận được tin một cái là
vòng vây xung quanh khách sạn của chúng tôi đã thu nhỏ lại. Chắc bây
giờ, khách sạn đã bị phong tỏa rồi. Đừng nói là mấy tên tội phạm, đến
con ruồi cũng không lọt được”.
Nghe thấy vậy, tôi mới thở phào
một hơi, nhìn về phía ba người ở dưới đất, quả nhiên đều là những tên đô con vạm vỡ. Nhưng bây giờ, chúng lại đang ngồi ngoan ngoãn dưới đất ôm
đầu như lũ gà con, một tên trong số đó hình như còn đang thở hồng hộc.
Tôi chú ý thấy chiếc dùi cui điện trong tay của một cảnh sát vẫn lóe đèn,
chắc chiếc dùi cui này đã cho bọn chúng nếm mùi đau khổ, không thì có lẽ chúng sẽ không khai nhanh như vậy.
Triệu Thư Hằng nhìn ba người đó: “Người tôi nhìn thấy qua mắt mèo ở khách sạn chính là bọn họ”.
“Nếu Bạch Vi vẫn đang ở khách sạn, chúng ta mau về đó thôi”.
Nói rồi, tôi chạy lại chiếc taxi lúc trước. Bây giờ, thấy chúng tôi đang
nói chuyện với cảnh sát, có lẽ ông ấy đã ý thức ra điều gì đó, định len
lén chuồn đi.
Tề Vũ Manh gõ vào cửa kính xe, người tài xế đó cười ngượng nói: “Đồng chí, các cô cậu vẫn gọi xe à? Đi đâu đấy?”
Tôi nói: “Về khách sạn ban nãy, phiền chú lái nhanh một chút”.
Người tài xế có vẻ do dự, tôi nói tiếp: “Chú yên tâm, chúng tôi không ăn bớt
tiền của chú đâu, số tiền đưa chú lúc trước, chúng tôi cũng không đòi
lại”.
Bấy giờ, người tài xế mới đồng ý, mỉm cười nói: “Ok, phục
vụ cho cảnh sát như cô cậu là vinh dự của tôi. Mọi người ngồi chắc nhé!”
Chờ chúng tôi ngồi vững, người tài xế lùi nhanh xe lại, rồi đánh lái ngoặt
sáng bên trái, tiếng động cơ vang lên rầm rầm, chiếc xe quay đầu như di
chuyển ngay tại chỗ, phóng nhanh về phía khách sạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT