Tôi thầm thở phào một hơi, bảo với hai cô gái là chuẩn bị đi thôi,
nhưng hình như Tề Vũ Manh lại nhớ ra chuyện gì đó, bảo chúng tôi ngồi
chờ ở đây, cô ấy sẽ quay lại ngay.
Chẳng mấy sau, tôi đã nhìn thấy Tề Vũ Manh đi ra khỏi một phòng làm việc với vẻ mặt kỳ lạ, tôi hỏi: “Sao thế?”
Tề Vũ Manh lắc đầu: “Nói chuyện ở đây không tiện, về rồi tôi sẽ kể với hai người sau”.
Tôi gật đầu, nhìn sang Bạch Vi. Vì vừa rồi, cô ấy chạy quá nhanh nên đã bị trật mắt cá chân, bây giờ không thể bước đi được.
Tôi lại khẽ vén vạt váy của cô ấy lên, chỉ thấy mắt cá chân của Bạch Vi đã
sưng húp, vùng da màu đỏ đó đối nghịch hoàn toàn với màu da trắng ở xung quanh.
Bạch Vi đỏ mặt, kéo tay tôi nói: “Lưu manh, anh định làm gì thế hả? Đây là đồn cảnh sát, anh đừng có mà làm bậy”.
Tôi nhìn Bạch Vi thì thấy gương mặt cô ấy lúc này đầy vẻ gợi cảm, sắc mặt
đỏ lên lộ ra vẻ thẹn thùng, trong đôi mắt căng thẳng còn mang theo sự lo lắng.
Tôi không nhịn được cười nói: “Bạch Vi, em chưa bị đần
nhỉ, còn biết đây là đồn cảnh sát. Em xem chân em bị trật khớp rồi, anh
cõng em ra ngoài trước đã, rồi chúng ta bắt taxi đến bệnh viện khám”.
Mặt Bạch Vi còn đỏ hơn ban nãy, có vẻ hơi ngại ngùng nhìn vào mắt tôi, sau đó cô ấy lại nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
“Thôi tôi xin, hai người có thể đừng sến súa nữa được không? Tôi còn đang
đứng sờ sờ ra ở bên cạnh đây này, không biết kiềm chế một chút sao?”
Hình như Tề Vũ Manh có vẻ rất bất mãn với màn giao lưu của chúng tôi lúc này, cô ấy bĩu môi rồi đi ra ngoài.
Tôi cười he he, rồi ngồi xuống trước mặt Bạch Vi, nói: “Mau leo lên đi Bạch Vi, may mà hôm nay em đến kịp, không thì anh nguy rồi”.
Bạch Vi
ngồi trêи ghế, hơi dùng sức nhoài người lên phía trước. Tôi vừa đứng
lên, vừa vòng hai tay ra phía sau. Không ngờ tay tôi lại đặt nhầm chỗ,
mềm ghê, nhưng lại rất đàn hồi, đây là cảm giác dội vào lòng tôi ngay
tức thì.
“Lưu manh”.
Dù tôi đang nhìn lên phía trước,
nhưng vẫn có thể đoán được gương mặt của Bạch Vi lúc này nhất định còn
đỏ hơn ban nãy. Tôi ho khan một tiếng, vừa chuyển vị trí của bàn tay,
vừa giải thích: “Anh không cố ý đâu”.
Không ngờ, tôi vừa nói dứt
câu đã bị Bạch Vi đập cho một phát. Tôi đỡ đôi chân thon dài của Bạch Vi rời khỏi đồn cảnh sát. Dù cảm giác trêи tay đã vơi đi dần, nhưng xúc
cảm tê dại truyền tới sống lưng tôi vẫn rất mê hồn.
Tôi thầm thấy vừa phấn khích vừa khổ tâm, vóc dáng của Bạch Vi đúng là khiến người ta không thể kháng cự được.
Hình như Bạch Vi không hề phát hiện ra, còn tôi thì chỉ có thể cố nhìn lên phía trước, để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cách cổng đồn cảnh sát không xa có một trạm chờ xe, tôi cõng Bạch Vi đi tới
đó thì vừa hay trông thấy Tề Vũ Manh với vẻ mặt bực bội.
Tề Vũ
Manh đã bắt một chiếc taxi, cô ấy không vui nói: “Phương Dương, anh ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau cõng cô gái này lên xe đi”.
Tôi ừ một tiếng như được đại xá, vội vàng đi xuống ghế sau, khẽ đặt Bạch Vi vào xe, rồi mình mới leo lên.
Đương nhiên Tề Vũ Manh ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy thắt dây an toàn xong nói: “Phiền anh đưa chúng tôi tới bệnh viện gần nhất”.
Dù đã phải đợi khá lâu, nhưng tài xế không hề có vẻ mất kiên nhẫn, anh ta chỉ nói được rồi khởi động xe.
Chúng tôi đã đến bệnh viện gần nhất, vì bây giờ đã là giờ tan ca, mà chúng
tôi lại khám gấp nên rất nhanh đã tới lượt Bạch Vi. Quả nhiên kiểm tra
xong, cô ấy chỉ bị thương nhẹ.
Chúng tôi lấy một ít rượu thuốc và thuốc trị thương, đi ra khỏi cổng bệnh viện, tôi hỏi Bạch Vi: “Bây giờ còn đau không?”
Bạch Vi lắc đầu: “Đỡ hơn trước nhiều rồi”.
Chắc vì có Tề Vũ Manh ở đây, nên Bạch Vi rất kiệm lời, tôi trêu chọc nói:
“Sao hôm nay, em lại đi có một mình thế? Mọi khi không phải chú Hà luôn
đi theo em như hình với bóng à?”
Gương mặt Bạch Vi hiện lên vẻ lo lắng: “Sáng nay, chú ấy đi rồi, nói là người nhà em bảo chú ấy đi xử lý vài chuyện”.
Thì ra là vậy, tôi hỏi: “Người nhà có nói với em chú Hà đi làm việc gì không? Có liên quan đến chuyện này của chúng ta không?”
Bạch Vi mím môi lắc đầu: “Không, nhưng chắc không liên quan đến chuyện của La Nhất Chính đâu”.
“Hai người đừng nói chuyện nữa, taxi đến rồi”.
Tề Vũ Manh đã bắt một chiếc taxi, rồi gọi chúng tôi tới. Tôi mỉm cười bước xuống cầu thang, rồi ngồi xuống nói: “Nào, lên đi”.
Bạch Vi đỏ mặt nói: “Anh đừng có lợi dụng sàm sỡ em nữa đấy”.
Tôi ho khan một tiếng: “Em nói như kiểu anh hay giở trò lưu manh với em lắm ý”.
Nhưng vừa nói câu này ra, tôi đã cảm thấy sai sai. Ngày xưa, vì đối nghịch
với Cung Chính Văn, đồng thời muốn trả thù Bạch Vi, tôi thường xuyên
trêu chọc cô ấy, kể cả lúc ở cổng đồn cảnh sát khi trước cũng vậy.
Quả nhiên, tôi ngoảnh lại nhìn đã thấy Bạch Vi có vẻ ghét bỏ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ngay sau đó, tôi cảm thấy người mình nặng xuống, tôi cõng Bạch Vi lên xe
taxi. Vì chân cô ấy bị thương, nên tôi bảo tài xế đưa chúng tôi tới
khách sạn mà chúng tôi đang ở.
Nghe thấy hai chữ khách sạn, Bạch
Vi lập tức ngoảnh sang nhìn tôi, rồi cảnh giác lùi người lại, tôi sờ mũi nói: “Anh, còn có cảnh sát Tề ngồi phía trước và một đồng nghiệp của
anh ở tập đoàn Vọng Thiên đều đang ở đó”.
Bấy giờ, Bạch Vi mới gỡ bỏ ánh mắt đề phòng, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới tôi nữa.
Đến khách sạn rồi, tôi vẫn cõng Bạch Vi lên tầng. Vốn tôi định đặt thêm một phòng cho cô ấy, nhưng vì chân cô ấy đang bị thương, nên chắc tối nay
phải ở tạm với Tề Vũ Manh trước.
Tề Vũ Manh đương nhiên không bận tâm, liếc tôi nói: “Tôi có phải trả tiền phòng đâu, đương nhiên không có ý kiến rồi”.
Đi đến cửa phòng, tôi vừa nhấn chuông cửa, Triệu Thư Hằng đã có vẻ căng
thẳng đi ra. Sau khi đi ra ngoài, anh ta nhìn trái ngó phải, sau đó mới
cho chúng tôi vào.
Tôi thấy khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Triệu Thư Hằng sầm mặt đáp: “Đã có người mò tới chỗ của chúng ta. Trưa nay,
lúc hai người ra ngoài, có người đã gõ cửa phòng, tôi nhìn qua mắt mèo
thì thấy là mấy tên đô con trông rất hung tợn.
“Thế họ bỏ đi thế nào?”
Tề Vũ Manh không hiểu hỏi.
Triệu Thư Hằng nhìn Tề Vũ Manh như nhìn một cô ngốc: “Tôi không mở cửa thì họ chỉ có thể bỏ đi thôi chứ sao. Nếu họ dám cậy mạnh phá cửa, bảo vệ của
khách sạn chắc sẽ có mặt ngay”.
Gương mặt trắng nõn của Tề Vũ Manh phiếm hồng, cô ấy tức giận nói: “Ánh mắt này của anh là sao hả?”
Tôi suy nghĩ, từ giờ đến khi Cung Chính Văn vào tù còn hai ngày nữa. Chắc
hai ngày sắp tới, anh trai Tiểu Nguyệt sẽ ngày càng có hành động lớn
hơn. Dù tôi không biết mục đích của họ là gì, nhưng nhất định họ có âm
mưu to lớn.
Lúc này, Triệu Thư Hằng nhìn sang Bạch Vi đang ngồi bên cạnh tôi, hỏi: “Người đẹp này là?”
Nói rồi, Triệu Thư Hằng giơ tay ra.
Tôi nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo. Ai dè, Triệu Thư Hằng
không hề quan tâm, vẫn muốn bắt tay với Bạch Vi: “Đây là Bạch Vi, Giám
đốc tiêu thụ của Phần mềm Trí Văn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT