Do không biết rõ thân phận của ba người ở phía sau, nên tôi cũng không
hành động thiếu suy nghĩ. Tôi cố tình giả vờ nghịch điện thoại, bước đi
chầm chậm, để xem họ định làm gì.
Chỗ này là cổng khu nhà, có bảo vệ ở đây, chắc ba người họ cũng sẽ không dám làm loạn. Huống hồ, nếu
không có ai đang núp đâu đó, chỉ dựa vào ba người họ, chắc cũng không
phải là đối thủ của tôi.
Tôi dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào ba người họ. Tôi đi được vài bước thì điện thoại chợt đổ chuông, làm tôi giật nảy mình.
Tôi cầm máy lên xem thì thấy là Bạch Vi gọi tới. Tôi phân vân một lúc không biết có nên nghe hay không, sau một lát chần chừ, tôi vẫn ấn nghe.
“Phương Dương, bây giờ anh có nhà không? Em muốn nói chuyện với anh”.
Giọng nói của Bạch Vi không có vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà lại có vẻ như cầu xin.
Vốn dĩ tôi thấy khác bực vì chuyện cô ấy giúp Cung Chính Vinh xin tha cho
Cung Chính Văn, nhưng nghe thấy giọng nói của cô ấy, trái tim tôi lại
chợt mềm nhũn.
Tôi hỏi: “Em ở đâu?”
“Giờ em đang ở khách sạn. Lát nữa, em sẽ đến nhà anh”.
Ngôn Tình Hay“Bây giờ cũng khá muộn rồi, để anh đến chỗ em, tránh cho chú Hà của em lại phải đi theo dõi”.
Tôi nhìn sắc trời, bên ngoài lại có ba tên côn đồ đang canh cổng, nên tôi không dám để Bạch Vi đến đây.
Dù nhà họ Cung nhất định không dám làm gì với Bạch Vi, nhưng có trời mới
biết được ba tên lưu manh này có nổi dã tâm sau khi nhìn thấy sắc đẹp
của cô ấy hay không.
Để dụ người đứng phía sau ba tên lưu manh này ra mặt, tôi vẫn không thể ra tay với họ.
Bạch Vi nói được, rồi gửi địa chỉ cho tôi. Tôi cũng chẳng có gì phải sửa soạn, cứ thế đi thẳng ra khỏi khu nhà.
Đi đến cổng, tôi thấy ba tên côn đồ kia vẫn đứng đó. Một tên tóc vàng
trong số đó còn giả vợ lơ đãng liếc nhìn về phía tôi, tôi giả vờ như
không phát hiện ra, nhưng trong lòng thì thầm cười nhạo.
Dù người đứng sau bọn họ là ai, có thể chọn ba tên lưu manh thế này đến gây sự
với tôi thì cũng không có gì uy hϊế͙p͙ gì với tôi cả.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng suy
đi nghĩ lại, trong đầu tôi vẫn xuất hiện một người. Tất cả các điều kiện này đều phù hợp, nếu nhắc đến người có mối thù sâu đậm với tôi ở trong
nước, ngoài nhà họ Cung ra thì còn ai nữa?
Cung Chính Văn đã bị
nhốt vào đồn, chắc mấy hôm nữa sẽ được bàn giao chính thức cho nhà giam. Cung Thiệu Bình thì bị tôi đập gãy chân tay, nên chỉ còn lại Cung Chính Vinh thôi.
Tôi nhịn cười, nếu Cung Chính Vinh dám gây sự với tôi như em trai hắn, nếu có cơ hội, tôi không ngại cho hai anh em hắn đoàn
tụ với nhau trong tù.
Tôi giơ tay bắt một chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ khách sạn mà Bạch Vi ở, tài xế lập tức xuất phát. Tôi ngồi ở ghế lái phụ nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên ba tên côn đồ kia đã
không thấy tăm hơi.
Nhưng đến chỗ cột đèn giao thông tiếp theo,
tôi tùy ý liếc nhìn sang một bên thì thấy có một chiếc xe Jinbei màu bạc đang đỗ cạch chiếc taxi. Tôi liếc nhìn sang thì thấy người ngồi ở vị
trí ghế lái chính là tên tóc vàng vừa hút thuốc vừa liếc nhìn tôi ở cổng khu nhà của tôi khi nãy.
Tôi thầm thấy hơi cạn lời, mấy tên lưu manh ra ngoài lăn lộn này không thể thông minh hơn một chút được sao?
Phải biết rằng bây giờ là thời đại pháp trị, càn quét xã hội đen. Những tên
lưu manh khác còn sợ không kịp, mà ba anh trai này lại lái xe Jinbei,
nhuộm tóc xanh tóc đỏ, như sợ người ta không biết thân phận của mình.
Vì nơi tôi sống thuộc khu loại ba của Yến Kinh, còn khách sạn của Bạch Vi
là khu loại hai. Vừa hay đúng lúc giờ tan tầm cao điểm, Yến Kinh tắc
đường khủng khϊế͙p͙, lúc tôi đến chỗ Bạch Vi thì đã là một tiếng sau
rồi.
Tôi vừa xuống xe, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đã
bước tới mở cửa cho tôi, tôi nói cảm ơn, rồi đi đến trước quầy hỏi phòng của Bạch Vi đi lối nào, đồng thời để lại thông tin của mình.
Không ngờ nhân viên phục vụ đó thấy người tôi muốn tìm là Bạch Vi, đã nói cho tôi biết nhà họ Bạch là khách quý ở đây. Nếu tôi muốn tìm cô ấy, cần
phải được cô ấy đồng ý trước.
Tôi đành bảo nhân viên lễ tân gọi cho Bạch Vi, thông báo là tôi đã đến, bấy giờ mới có một nhân viên phục vụ dẫn tôi lên tầng.
Khách sạn này được bày trí rất sang trọng, đại sảnh ở tầng một rộng ba, bốn
trăm mét vuông, ở giữa thiết kế một đài phun nước loại nhỏ, nóc nhà mái
vòm, bước vào trong là nhìn thấy ngay một khoảng sân nhỏ lộ thiên nướng
BBQ, dưới sân là ba hồ bơi nối liền.
Tôi đi theo nhân viên phục
vụ đến trước phòng của Bạch Vi, tôi ấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Bạch Vi vừa tắm xong, vẫn lưu lại mùi hương thơm ngát xuất hiện
trước mặt tôi.
Dù tôi đã ngắm nhìn Bạch Vi vô số lần, nhưng lúc
này, tôi vẫn không khỏi thấy miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy nơi nào đó
trong trái tim mình đang bị khuấy đảo.
Làn da của Bạch Vi trắng
hồng, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài buông xõa tự
nhiên ra sau, đôi chân thon dài mảnh khảnh.
Thấy tôi nhìn mình chăm chú, Bạch Vi đỏ mặt, tức giận mắng tôi một câu: “Lưu manh, anh nhìn gì hả?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi gãi đầu, không biết tại sao, cái miệng của tôi không nghe theo tôi nữa: “Đương nhiên là nhìn người đẹp rồi”.
Mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, cô ấy định nói gì đó, còn tôi vội vàng lùi lại hai bước ra hành lang, nói: “Bạch Vi, em mặc đồ tử tế đi rồi anh vào”.
Bạch Vi hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại. Tôi chột dạ nhìn ngó xung quanh,
biết chắc chắn Hà Khai Thành ở cạnh Bạch Vi. Vì chỉ có như vậy mới tiện
cho ông ta có thể bảo vệ sự an toàn cho cô ấy bất cứ lúc nào.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại mở ra. Bạch Vi đã thay một bộ đồ nghiêm chỉnh,
vẫn là bộ đồ công sở quen thuộc đó. Dù tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần,
nhưng lúc này, tôi vẫn bị dư vị còn xót lại ban nãy là gương mặt tươi
cười như gió xuân của cô ấy làm kinh ngạc.
Ngay sau đó, tôi đã phản ứng lại, vội bước vào. Thấy tôi đi vào, Bạch Vi ngồi xuống sofa, thở phào một hơi.
“Sao? Em đang trốn ai à?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
“Ừm, em đang trốn mẹ của Cung Chính Văn”.
Bạch Vi nhìn ra phía ngoài cửa, nói: “Chiều nay, bà ấy đã đến khách sạn. Em
định rời Yến Kinh, nhưng chú Thành nói như vậy là bất lịch sự. Nếu mẹ
của Cung Chính Văn đã đến, em và chú ấy bỏ đi mà không chào hỏi là không tôn trọng người ta, nên em mới ở lại”.
Nói rồi, Bạch Vi nhìn
tôi. Vẻ dí dỏm hiếm hoi xuất hiện trêи gương mặt cô ấy ban nãy đã biến
mất, cô ấy nghiêm mặt nói: “Phương Dương, em nói thế, chắc anh đã hiểu ý em rồi chứ?”
Mẹ của Cung Chính Vinh đến Yến Kinh, mục đích rất
rõ ràng. Hoặc là bà ta sẽ đến tìm tôi, hoặc sẽ tìm Bạch Vi. Mà Bạch Vi
lại đang ở khách sạn này, tin tức không thể chính xác hơn. Để cứu thằng
con thứ hai của mình, bà ta sẽ đến tìm Bạch Vi nghĩ cách.
Còn tại sao bà ta không đến tìm tôi ư?
Vì sáng nay, thằng con trai cả của bà ta mới tự tay cắt đứt khả năng bắt tay với tôi rồi.
Tôi gật đầu ngỏ ý đã hiểu, hỏi: “Em và mẹ Cung Chính Vinh có quan hệ rất tốt à?”
Bạch Vi gật đầu đáp: “Ừ, hồi nhỏ, hai nhà chúng em sống rất gần nhau. Em
thường xuyên đến nhà họ chơi, lúc đó, bà ấy rất tốt với em, lần này đến
cũng là bất đắc dĩ. Chắc bà ấy cứ tưởng Cung Chính Vinh và chúng em có
thể khiến anh đổi ý, tha cho Cung Chính Văn. Nhưng không ngờ Cung Chính
Vinh lại chọc tức anh, làm anh cụt hứng bỏ về”.
Hình như sợ tôi nổi giận, nên càng về sau Bạch Vi càng nói một cách dè chừng. Thậm chí cô ấy còn lấy dũng khí, kéo tay tôi.