Tôi nắm bàn tay mềm mại, ấm áp của Bạch Vi rồi cười nói: “Bạch Vi, thực
ra em cũng đừng nên tham gia vào chuyện này, giữa anh và nhà họ Cung sẽ
không có chuyện hòa giải một cách vui vẻ như vậy đâu, anh và nhà họ
không đội trời chung!”
Vừa nói, tôi vừa nhìn Bạch Vi, nhìn dáng
vẻ chăm chú lắng nghe của cô ấy, tôi không nhịn được mà đưa tay ra phía
sau gáy, khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy: “Sự đối địch này xuất hiện ngay từ lúc anh mới vào làm ở Phần mềm Trí Văn, là khi anh nói là muốn theo
đuổi em đấy”.
Tôi suy nghĩ, cũng chính lúc đó, Cung Chính Văn đã
không từ thủ đoạn mà thuê gã lưu manh Bansha ở Chiêng May- Xiêng La, hắn ta chỉ không ngờ tôi chạy thoát và biến Bansha trở thành bạn của mình
thông qua Đỗ Minh Cường.
Có điều nhắc tới mẹ ruột của Cung Chính
Văn thì trong cuộc gọi lần trước ở Xiêng La có xảy ra chuyện bà ta lấy
gia đình ra để uy hϊế͙p͙ tôi, tới giờ tôi vẫn nhớ như in, nếu như trước
đây, mối thù của tôi với nhà họ Cung chỉ là với ba người thì sau lần đó
tôi đã quyết tâm, nếu không lật đổ hoàn toàn nhà họ Cung thì tôi sẽ
không thể có một giấc ngủ ngon.
“Phương Dương, anh thật sự quyết định sẽ quyết sống mái với nhà họ Cung sao?”
Bạch Vi tỏ vẻ lo lắng hỏi tôi: “Anh có biết thế lực nhà họ Cung rất lớn, hơn nữa, nếu anh uy hϊế͙p͙ nhà họ Cung thì người nhà em cũng không thể đứng yên nhìn, vì vậy tới khi đó…”
Tôi cười, tôi đã dự tính được
chuyện này, nhà họ Cung là tay sai của tập đoàn Dụ Phong, nhà họ Bạch là người nắm giữ cổ phần thực tế của tập đoàn này, nếu nói hai nhà không
có giao dịch ngầm nào đó thì tôi không tin.
Như Bạch Vi nói, nếu
có một ngày, thực lực của tôi đủ để lật đổ nhà họ Cung, trừ khi nhà họ
Cung giống như Cung Chính Văn là dính dáng vào chính trị, nếu không
người mà tôi muốn đối phó không chỉ có nhà họ Cung mà còn có cả nhà họ
Bạch đang đang ngồi chung thuyền kia.
Đối với nhà họ Bạch, nhà họ Cung giống như một con chó, nhưng nếu con chó này chết thì nhà họ Bạch
cũng như bị chặt mất một cánh tay.
Bây giờ, nhà họ Bạch không ra tay với tôi đơn giản là vì Bạch Vi, và lúc này, họ chỉ coi tôi chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Tôi vỗ tay Bạch Vi, nói: “Bạch Vi, em đợi xem là được, sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt nhà họ Cung phải trả giá!”
Cùng lúc này, trong lòng tôi dấy lên một sự lo lắng, nếu tới ngày đó thật, chuyện tôi và Bạch Vi sẽ ra sao.
Tôi hỏi: “Bạch Vi, nếu mấy ngày tới, mẹ của Cung Chính Văn vẫn tới tìm thì
em nói với bà ta là anh không đồng ý, kêu bà ta đừng tốn công vô ích
nữa”.
Bạch Vi im lặng gật đầu, tôi lại an ủi cô ấy thêm một lúc,
đang định rời đi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của La Nhất Chính.
Tôi vừa nghe thì đầu bên kia đã truyền tới giọng nói gấp gáp: “Anh là Phương Dương phải không? Phương Dương, anh mau cứu A
Chính!”
Tôi sững người một lúc mới phản ứng lại, hình ảnh một người xuất hiện trong đầu tôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Là giọng cô bạn gái ngổ ngáo của La Nhất Chính, nghe cô ấy nói vậy, tôi vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Phương Dương, em biết anh là anh em tốt của A Chính, anh nhất định phải cứu anh ấy…”
Đầu bên kia vừa nói vừa khóc, tôi an ủi: “Tiểu Nguyệt, bình tĩnh lại, có chuyện gì cô nói cho tôi biết!”
Tiểu Nguyệt vừa khóc thút thít vừa nói: “Bọn em đang uống rượu trong quán
bar, không ngờ trong quán bỗng loạn cả lên, bọn em tưởng có khách nào đó xích mích nên không để ý, A Chính kêu người đi xử lý, không ngờ người
bảo vệ đó cũng bị đánh”.
Tâm trạng của Tiểu Nguyệt hơi kϊƈɦ động, tôi bỗng thấy nghi ngờ, theo như lần trước La Nhất Chính nói thì anh
trai Tiểu Nguyệt là đội trưởng một cục cảnh sát, sao chuyện này cô ấy
không đi tìm anh ta mà lại tìm tôi?
Nhưng người anh em tốt của mình xảy ra chuyện, tôi vẫn nhẫn nại hỏi: “Sau đó thì sao? La Nhất Chính sao rồi?”
“Thấy bảo vệ bị đánh, A Chính bèn đi tới xem sao, không ngờ tên đó cứ như đã
âm mưu trước vậy. Cả hai tên cùng lao tới đánh A Chính, sau đó A Chính
bị đánh ngất và, bị họ mang đi khỏi quán bar. Trước khi đi, mấy gã đó
còn nói với em muốn cứu người thì tìm Phương Dương!”
Tiểu Nguyệt nói tiếp: “Phương Dương, em biết La Nhất Chính là anh em tốt của anh, anh nhất định phải cứu anh ấy”.
“Tiểu Nguyệt, cô bình tĩnh, cô đã hỏi anh trai mình chưa? Anh ta nói thế nào?”
Tôi cũng sốt ruột, Tiểu Nguyệt nói một tràng, thực ra tôi vẫn đang trong trạng thái hoang mang.
Tiểu Nguyệt nói: “Anh trai em đã dẫn người đi tìm A Chính rồi, nhưng không
ngờ phía trêи gọi điện thoại cho anh ấy, anh trai em còn cãi nhau với
họ, nhưng sau khi cúp điện thoại anh ấy nói không giúp được. Em không
phải kẻ ngốc, người gọi điện cho anh trai em chắc chắn là người có chức
vụ rất lớn. Phương Dương, anh mau nói cho em biết, có phải A Chính đã
đắc tội với ai rồi không?”
Muốn cứu người thì tìm Phương Dương!
Phía trêи có người ngăn cản anh trai của Tiểu Nguyệt điều tra việc có liên quan tới A Chính.
Những đầu mối này liên kết lại, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một hình ảnh rõ nét.
Mặc dù trước đây, La Nhất Chính từng vào tù nhưng đã nhiều năm như vậy, ân
oán sớm đã được xóa bỏ, giờ ngoan ngoãn làm đội trưởng đội bảo vệ trong
hộp đêm thì có thể gây thù oán với ai chứ?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Huống hồ, kẻ đó còn
chỉ đích danh tôi đi cứu người? Còn đặc biệt tìm mối quan hệ, để những
người khác giữ im lặng trước chuyện này, có sức mạnh lớn như vậy ở Thịnh Hải, ngoài bọn họ ra thì còn ai?
Chính là mẹ ruột của Cung Chính Vinh.
Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa, chuyện này nhìn từ phương diện nào thì cũng chỉ có nhà họ Cung gây ra mà thôi.
Tôi kϊƈɦ động thầm mắng, trong lòng nghĩ nhà họ Cung coi tôi là tên ngốc để đùa giỡn sao.
Được, các người đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với các người đến cùng!
Tôi nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng hoảng loạn! Tôi sẽ lập tức trở về Thịnh Hải, cô yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để A Chính xảy ra chuyện”.
Lúc này Tiểu Nguyệt mới ngưng khóc, đồng ý với tôi.
“Sao vậy?”
Bạch Vi nhìn tôi tắt điện thoại với vẻ mặt tức giận bèn hỏi.
Tôi nói: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Nhà họ Cung lại cho người bắt cóc
người anh em tốt nhất của anh, bắt anh phải đi cứu người. Hừ, nhà họ
Cung gian xảo, không hành động công khai được thì chơi trò lén lút”.
Ánh mắt Bạch Vi hơi tối sầm lại, cô ấy cắn môi nói: “Phương Dương, xin lỗi, em thật sự không biết nhà họ Cung lại làm vậy, em luôn cho rằng bà Cung là một người phụ nữ bình thường, nào ngờ bà ấy lại làm ra những chuyện
như vậy…”
Tôi đứng dậy nói: “Chuyện này không liên quan tới em!
Đừng nhận hết mọi lỗi lầm vào người, Bạch Vi, bất luận thế nào, anh chỉ
hi vọng sau chuyện này, em đừng khuyên anh phải nhẹ tay, nhân từ với nhà họ Cung nữa”.
Bạch Vi gật đầu, không hề phản bác tôi, tôi nói:
“Anh đi trước đây, giờ La Nhất Chính đang nằm trong tay bọn họ, anh phải nhanh chóng quay về Thịnh Hải”.
Bạch Vi nói: “Được, em và chú Hà cũng sẽ quay về trêи chuyến bay ngày mai. Phương Dương, tới lúc đó có
chuyện gì thì nhất định anh cũng phải nói với em!”
Ra khỏi cửa
tôi thở phào, gọi điện thoại cho Đồng An Chi nói là ngày mai tôi đi
Thịnh Hải, có điều tạm thời không có thời gian đi nói chuyện hợp tác.
Đồng An Chi hơi kinh ngạc, hỏi tôi có chuyện gì, tôi cười khổ kể lại nội dung cuộc điện thoại cho ông ấy nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT