“Đúng là kế hoạch cải cách của cậu có hiệu quả trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như bộ phận Kinh doanh thị trường. Nhưng có lẽ các bộ phận khác thì không được, vì chỉ có chức năng của bộ phận Kinh doanh thị trường thích hợp, các nhân viên có thể liên tục đưa ra ý kiến của mình, dẫu sao thị trường trong và ngoài nước cũng rất lớn. Nhưng nếu đặt vào bộ phận nhân sự thì cậu muốn họ làm thế nào? Không lẽ hôm nay giảm biên chế, ngày mai bắt đầu công kích lẫn nhau?”

Đồng An Chi vỗ vai tôi, như đang sợ đả kích sự tự tin của tôi, sau đó ông ấy lại nói: “Nhưng cậu vẫn còn trẻ, có thể nghĩ ra nhiều thứ thế này cũng không dễ gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết nguyên tắc này thôi, còn những thứ khác cậu phải tự hiểu khi ngồi vào vị trí đó sau này”.

Nghe Đồng An Chi nói xong, tôi đột nhiên hiểu ra vài điều, ví dụ như mối quan hệ của nhà họ Cung và nhà họ Bạch.

Nếu nói ở tập đoàn Dụ Phong, nhà họ Bạch hát vai mặt đỏ thì cần có một nhà hát vai mặt đen, nếu không mệnh lệnh ban ra sẽ không được thúc đẩy hiệu quả.

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi không hề có suy nghĩ bực tức và nản lòng, ngược lại còn thấy cảm kích Đồng An Chi hơn. Những lời này của ông ấy không chỉ có nghĩa là chẳng mấy nữa tôi sẽ tiếp nhận tập đoàn Vọng Thiên, mà rất có khả năng là tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, ông ấy sẽ dạy cho tôi cách hành xử khi là cấp trên.

Tôi đứng dậy, khom lưng với Đồng An Chi, nói: “Cảm ơn anh Đồng, lời anh dạy, tôi đã hiểu rồi”.

Đồng An Chi cười ha ha: “Tốt, tôi không dám nhận là dạy dỗ cậu đâu, mong cậu đừng ghi thù là được rồi!”

“À anh Đồng này, thế kế hoạch cải cách của bộ phận Kinh doanh thị trường phải làm sao?”

“Đương nhiên là tiếp tục giữ lại, còn các phòng ban khác thì phải xem sau này cậu sẽ phát triển thế nào. Lần trước, khi nghe nói cậu âm thầm làm cải cách, tôi còn sợ hết hồn”.

Đồng An Chi uống một ngụm nước, nói: “Chuyện cải cách nói xong rồi, tiếp theo chúng ta bàn chuyện chính thôi”.

Nói đến chuyện chính, cuối cùng Triệu Thư Hằng cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận nữa, mà chuyên tâm lắng nghe.

“Lúc trước, tôi và ba người Đỗ Minh Cường hợp tác thành công, chuyện này đã cho tôi vài gợi ý. Nếu tôi có thể mở rộng thị trường ở Đông Nam Á, chẳng có lý nào lại không mở rộng nổi thị trường ở trong nước. Nhưng trước kia vì vài lý do, tập đoàn Vọng Thiên thường xuyên gặp khó khăn ở phía Nam. Lần này về, tôi đã suy nghĩ rất lâu, rồi liên lạc với vài công ty bất động sản nổi tiếng ở phía Nam, mọi việc cũng khá lạc quan. Lần này, tôi tới tìm cậu chính là muốn cậu đến đàm phán với một công ty ở Thịnh Hải. Nếu được, chúng ta sẽ ký thỏa thuận đồng minh trước, tiện cho Vọng Thiên tiến vào thị trường phía Nam”.

Đồng An Chi vừa nói dứt câu, vài điểm nghi vấn trong đầu tôi đã có lời giải. Lúc trước, khi xem bản đồ phân bố thị trường của tập đoàn Vọng Thiên, tôi thấy so với phía Bắc thì thị phần ở phía Nam của họ thấp đáng kinh ngạc. Ban đầu, tôi còn tưởng là vì Đồng An Chi coi thường sức mua ở phía Nam, không ngờ lại vì nguyên nhân này.

Đúng như tam quốc tranh bá ở thời cổ, các công ty lớn hợp sức nắm giữ thị trường bất động sản của Hoa Hạ, nhưng công ty nào cũng có ranh giới, vì thế Đồng An Chi mới nghĩ tới việc mở rộng sang Đông Nam Á.

Nhưng bây giờ đã có cơ hội tiến vào phía Nam, đương nhiên Đồng An Chi sẽ không bỏ qua, vì vậy ông ấy mới giao nhiệm vụ này cho tôi.

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, Đồng An Chi nhìn sang Triệu Thư Hằng nói: “Thư Hằng là người mà tôi chọn đến Thịnh Hải với cậu lần này, để cậu ta làm trợ thủ cho cậu. Hai cậu dẫn thêm hai vệ sĩ theo nữa, đấy chuyện chỉ có vậy thôi. Ngoài ra, việc đang gấp, chớ chần chừ! Nếu đã quyết định xong rồi, tốt nhất các cậu hãy xuất phát sau hai ngày nữa”.

“Gấp vậy sao?”

Tôi cau mày, nếu một ngày trước nghe thấy tin tức này, nhất định tôi sẽ vui đến mức mất ngủ. Nhưng hôm nay, qua chuyện của Cung Chính Vinh, Bạch Vi cũng đang ở đó. Tôi thật sự không biết nếu mình đến Thịnh Hải thì sẽ phải đối mặt với cô ấy thế nào.

Đồng An Chi gật đầu đáp: “Ừ, dùng binh thần tốc. Mấy hôm nay đã có người nói với tôi, ngoài chúng ta ra, còn có vài công ty khác ở phía Bắc cũng đang liên lạc với công ty đó. Dù quy mô của họ không bằng Vọng Thiên, nhưng bảng giá mà họ có thể đưa ra cao hơn chúng ta nhiều. Nếu chúng ta không nhanh chân đến đó đàm phán, có lẽ trái ngon sẽ bị người ta hái trước mất”.

“À, công ty đó tên là National, nắm giữ rất nhiều mạch sống kinh tế của các công ty nhỏ trong tay. Công ty đó cũng từng có một thời huy hoàng, xưng bá ở phần lớn thị trường phía Nam, thậm chí sức ảnh hưởng còn vươn tới cả Yến Kinh. Nhưng đáng tiếc là mấy năm nay, vì tranh đấu trong nội bộ tầng lớp quản lý, nên công ty đó đã chao đảo. Lát nữa, tôi sẽ sai người gửi cho các cậu cách thức liên hệ với người phụ trách của National. Các cậu có thể tranh thủ thời gian hai ngày rảnh rỗi, mà chuẩn bị tài liệu trước đi”.

Đồng An Chi vừa nói xong, Triệu Thư Hằng đã có vẻ khổ não nói: “Chú Đồng, gần đây bố cháu bảo cháu tham gia vào một dự án, nên chắc không có thời gian đi tới nơi khác, hay là…”

“Bảo với bố cậu cho người khác làm dự án ấy đi!”

“Nhưng dự án này không thể thay người, toàn bộ quá trình đều do cháu xử lý. Nếu người khác thay thế, chắc sẽ dẫn tới hậu quả không mong muốn”.

“Kể cả thế cũng không được, chuyến đi đến Thịnh Hải lần này, cậu bắt buộc phải đi. Nếu cậu đã nói là không thể thay người, lát nữa tôi sẽ gọi cho bố cậu, bảo ông ấy…”

“Đừng đừng, cháu đi, cháu đi được chưa?”

Sau một trận đọ sức, cuối cùng vẫn là gừng càng già càng cay, Đồng An Chi đã “thuyết phục” Triệu Thư Hằng tham gia vào chuyến đi đến Thịnh Hải lần này thành công. Thật ra, tôi cũng không hiểu cho lắm. Nếu công việc lần này đã quan trọng đến vậy, tại sao Đồng An Chi không để người có kinh nghiệm hơn trong tập đoàn ra mặt, ví dụ như Trần Tiệp, mà lại để hai người không ưa nhau là tôi và Triệu Thư Hằng xuất mã?

Thấy tôi có vẻ hoài nghi, Đồng An Chi giải thích: “Phương Dương, có phải cậu đang thấy rất lạ là tại sao tôi lại chọn cậu đi không?”

Tôi gật đầu, Triệu Thư Hằng cũng khó hiểu nhìn sang.

“Đến đó rồi các cậu sẽ biết”.

Ai dè Đồng An Chi chẳng những không nói cho chúng tôi biết, mà còn trả lời một cách mập mờ.

Tôi thấy cạn lời. Lúc này, Đồng An Chi đã đứng dậy nói: “Phương Dương, chuyện hôm nay tôi đã nói xong. Chúng tôi về đây, nhớ là ngày kia bay chuyến sáng sớm đấy, chuyến bay cùng các tài liệu và thông tin liên quan, tôi sẽ bảo Trần Tiệp gửi cho hai cậu sau. Hai ngày tới, các cậu nhớ xem cho kỹ”.

Tôi nhìn nhà mình, vì vừa ốm dậy, nên tôi chưa dọn dẹp gì, rõ ràng nhà cửa hơi bừa bộn, tôi cũng ngại giữ Đồng An Chi lại ăn cơm, vì thế đành tiễn hai người họ ra khỏi khu nhà.

Thấy hai người họ đã lên xe, tôi châm một điếu thuốc, đang chuẩn bị đi về thì tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi vừa đi về như không có chuyện gì xảy ra, vừa liếc nhìn về phía con đường cái bên cạnh.

Có ba tên lưu manh đang vừa hút thuốc vừa trò chuyện ở đó. Dù chúng không liên quan gì đến tôi, nhưng trực giác của tôi mách bảo họ luôn hướng sự chú ý về phía mình.

Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, không chỉ vì trực giác đã cứu tôi rất nhiều lần, mà còn vì nó chưa từng lừa tôi.

Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, không lẽ là người của Cung Chính Vinh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play