Tôi liếc mắt về một căn phòng, ngay khi tôi đang tra hỏi gã đàn ông cầm dùi cui điện.

Qua khe hở, tôi thấy rõ cô gái tên là Chúc Mi đang bật điện thoại và đang thầm thì nói gì đó.

Đây cũng là lý do mà tôi rằng mình sẽ không báo cảnh sát, nhưng có thật là không báo cảnh sát không? Có thằng ngu mới tin những lời như vậy.

Bây giờ là xã hội có luật pháp, nếu phạm lỗi thì đáng bị trừng phạt. Nếu hôm nay người chúng gặp được không phải là tôi mà là người khác, có khi khoa xương khớp của bệnh viện lại có thêm một bệnh nhân rồi.

“Còn nói là anh không báo cảnh sát, thế bên ngoài là thế nào đây?”

Gã cầm dùi cui điện phẫn nộ chỉ vào mặt tôi: “Anh, anh không giữ lời hứa!”

Tôi sững sờ chỉ vào mình: “Tao? Một thằng côn đồ như mày mà đòi tao giữ lời hứa? Hay thế này nhé, hoặc là chúng mày cùng nhau xông lên đánh với tao thêm trận nữa, hoặc là ngoan ngoãn đợi cảnh sát tới đây”.

Gã nghe tôi nói vậy mà nghẹn lời, lúng ta lúng búng nửa ngày trời không nói lên lời, đành ngồi thụp vào góc tường cùng tên đàn em như chó chết vậy.

Còn tôi nghĩ, người đàn ông nho nhã nhưng không bị tàn tật mà gã đàn ông cầm dùi cui nói tới, chắc hẳn là Cung Chính Vinh.

Quả nhiên nhà họ Cung không nhịn nổi, cuối cùng cũng ra tay rồi.

Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng tiến tới bên ngoài, ngay sau đó, mấy viên cảnh sát tiến vào, nhìn qua cửa đã lập tức hiểu ra tình hình.

Sau khi tiến vào, một đồng chí nữ với vóc người thẳng tắp, tư thế đĩnh đạc nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Ai báo cảnh sát?”

Tôi lắc lắc đầu tỏ ý không biết, đồng thời liếc mắt nhìn phù hiệu mà cô ấy đeo trước ngực và cái tên trên đó, Tề Vũ Manh.

Chúc Mi từ trong phòng bước ra, giơ tay lên: “Tôi báo cảnh sát!”

Lúc này cô ấy đã thay một chiếc áo T-shirt và quần đùi, đi tới trước mặt tôi, kinh ngạc nói: “Phương Dương, anh đỉnh quá, một mình anh đánh gục hết bọn này rồi. Nói đi, anh từng tập võ phải không?”

Vừa nói, Chúc Mi vừa tạo dáng như một thế võ Taekwondo, còn hô “hua hua” vài tiếng.

Một cách cửa khác mở ra, Chung Chính Nam và Lý Tuệ bước ra, sắc mặt hai người này có vẻ khó coi.

Cảnh sát đến nên mọi việc được làm rõ rất nhanh chóng, không khác gì những lời mà tên côn đồ cầm dùi cui điện vừa khai. Tề Vũ Manh bảo mấy viên cảnh sát khác tới áp giải mấy kẻ đang ủ rũ trên nền đất đi rồi nói với tôi: “Anh cũng đi cùng chúng tôi một chuyến, để lấy lời khai!”

Tôi hỏi: “Không đi được không? Mới sáng sớm ra, tôi ngủ chưa đủ giấc”.

Tề Vũ Manh trợn mắt nhìn tôi: “Không được, bắt buộc phải đi!”

Thấy tôi trèo lên xe cảnh sát, Chúc Mi đột nhiên chạy ra khỏi phòng, cũng theo sau mông tôi trèo lên xe và nói: “Tôi cũng muốn đi cùng mọi người.”

Tôi cảm thấy buồn bực: “Cô đi theo làm gì?”

Chúc Mi lúc lắc đầu: “Tôi rất ngưỡng mộ anh, muốn tới đồn cảnh sát nghe ngóng”.

Tề Vũ Manh ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại: “Cô cũng muốn đi hả cô bé?”

Chúc Mi gật gật đầu: “Đương nhiên ạ, tôi là người báo án, phải đi chứ!”

Vì thế, mới sáng sớm ra, bốn người trong nhà tôi đã có hai người ngồi lên xe cảnh sát để tới đồn.

Gã cầm dùi cui và đám đàn em ngồi một xe khác, chúng tôi ngồi riêng một xe. Vì suốt dọc đường cô nhóc Chúc Mi cứ lải nhải, tôi rất phũ phàng với cô ấy. Không ngờ cô nhóc này đầu óc “mát dây”, tôi càng ngó lơ, cô ấy càng hăng hái, sau cùng sống chết đòi bái tôi làm sư phụ để dạy võ thuật cho mình.

Tôi nói cô đăng ký theo học vài ngón võ phòng thân cho con gái là được rồi, thế mà Chúc Mi chưa nói gì, Tề Vũ Manh đã ngắt lời tôi: “Phương Dương, tôi phải nắn chỉnh lại tư tưởng của anh đấy nhé. Con gái thì sao hả? Con gái không thể học mấy thứ hữu ích mà chỉ có thể làm quen với mấy thế võ phòng thân thôi hả? Nói cho rộng ra, anh đang kỳ thị phụ nữ đấy!”

Tôi suýt hộc máu miệng luôn, bèn đáp: “Cô cảnh sát, kỹ năng chụp mũ của cô đỉnh thật đấy, nghệ nhân tấu hài của thôn tôi còn chẳng dám nói như cô”.

Chúng tôi nhanh chóng tới đồn cảnh sát, trong lòng tôi đột nhiên thấy cảm khái.

Xa cách hơn nửa năm, tôi lại vào đồn cảnh sát. Khác biệt ở chỗ, lần trước tôi đánh Lôi Vân Bảo, cứu được Bạch Vi, nhưng bị hãm hại và bị tống vào tù bóc lịch.

Lần này là vì người ta thù oán tôi nên tự tìm tới cửa. Tuy rằng mấy gã kia không đánh lại được tôi, nhưng tính chất vụ án vẫn rất xấu xa, đột nhập vào nhà dân và xâm hại dân lành, bất kể điều này cũng đủ cho mấy tên này ăn đủ.

Sau khi lấy lời khai xong, tôi hỏi xem mình đã đi được chưa. Tề Vũ Manh bước tới nói với tôi: “Đã xác định được, sau lưng bọn chúng có người chỉ huy, nhưng chúng tôi kiểm tra camera giám sát của khu vực đó vào thời điểm xảy ra vụ án, không tìm được bất cứ ai. Cho nên, Phương Dương, anh thử nghĩ kỹ lại xem, nếu như đợt này anh đắc tội với ai, nhất định phải báo cho chúng tôi biết”.

Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, ân oán của tôi với nhà họ Cung không chỉ dính líu tới tội cố ý gây thương tích mà còn liên quan tới súng đạn. Ở Xiêng La thì thế lực khá lớn, chính phủ cũng không ngăn cấm rõ ràng, cho nên coi như chúng tôi đang đánh bóng sát biên. Nếu ở trong nước, không bị lột vài lớp da thì đừng hòng ra ngoài được.

Có thể nói với họ được không?

Tôi đành bảo: “Ừm, biết rồi, vậy còn chuyện gì khác không?”

Tề Vũ Manh thấy tôi như vậy nên có vẻ không vui: “Phương Dương, mời anh điều chỉnh thái độ, chúng tôi đang giúp anh, không được từ chối...”

“Được rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây!”

Nói rồi, tôi đứng lên, ngắt lời cô ấy, không muốn nghe nữa. Chúc Mi thấy tôi nói vậy cũng theo sau tôi và hỏi: “Phương Dương, chừng nào anh định dạy tôi đánh nhau?”

Tôi đáp: “Một cô gái như cô học đánh nhau làm gì? Ngồi nhà xem phim rồi khóc lóc là được”.

Chúc Mi chống nạnh, nhanh chóng chặn trước mặt tôi, tức phì phò: “Không được, Phương Dương, nếu anh không dạy tôi thì tôi sẽ quấn lấy anh mãi đấy”. Tìm truyện hay tại || TrumTru yen.OR G ||

Tôi bất đắc dĩ: “Cô lớn chừng này rồi mà ngày nào cũng quấn lấy tôi, cô không sợ người ta nói ra nói vào à?”

Chúc Mi nhướn mày: “Nói ra nói vào? Tôi đã hai mươi hai rồi nhé, chỉ là trông hơi ít tuổi tí thôi”.

Tôi thực sự phục hẳn, đang định nói gì đó thì Tề Vũ Manh bước tới với vẻ mặt thiếu thiện chí, đưa cho tôi một tờ giấy: “Trên này có số điện thoại của tôi, Phương Dương, nếu nhớ ra chuyện gì đó, anh nhất định phải gọi cho tôi!”

Trông có vẻ như nếu tôi không nhận thì đừng hòng ra khỏi đồn, thấy vóc dáng cao ráo như thiên nga của Tề Vũ Manh và Chúc Mi cùng đứng chắn ở cửa, tôi đành nhận lấy mảnh giấy, cất vào túi quần, giả bộ như đang đối đãi với một bảo vật.

Tôi nói: “Bây giờ không còn việc gì nữa chứ?”

“Vẫn còn một việc!”

Tề Vũ Manh nói: “Vì lần này, sáu người kia không làm anh bị thương, nhưng đột nhập vào nhà riêng với ý đồ gây hại đã tạo thành tội danh, cho nên có thể truy cứu hình sự, cũng có thể truy cứu dân sự, cụ thể tùy thuộc vào thái độ của anh. Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, chắc chúng sẽ phải ngồi tù hơn nửa năm”.

Dáng vẻ nghiêm túc của Tề Vũ Manh rất xinh đẹp, nhưng một nữ cảnh sát nghiêm túc nhắc tới nhà tù vẫn không khỏi khiến tôi nhớ tới ba năm trải qua trong tù, vì thế đột nhiên mềm lòng và nói: “Thôi khỏi, cứ làm án dân sự thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play