Cuộc sống trong ngục tù thật sự có thể làm thay đổi một con người. Thay đổi ở đây không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần, sau khi ra khỏi đó bạn sẽ phải chịu sự kỳ thị của xã hội.
Thật ra thì cũng may, nếu như lúc trước không học tiếng Xiêng La, sau khi ra tù lại tới Phần mềm Trí Văn để ứng tuyển thì căn bản sẽ không có tôi của hiện tại.
Những ngày tháng trắc trở liên miên trước đây, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một.
Từ cục cảnh sát đi ra, Chúc Mi thấy sắc mặt tôi không ổn thì hỏi: "Phương Dương, anh làm sao vậy? Hay tôi kể chuyện cười cho anh nhé!"
Tôi không để ý đến Chúc Mi nên cô ấy cũng mất hứng, nắm lấy góc áo của mình rồi đi về phía trước, hệt như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt vậy.
Nhưng tôi cũng xem như là khá hiểu tính của cô ấy, nếu như lúc này tôi an ủi cô ấy thì bảo đảm một giây sau cô ấy sẽ nhảy ngay đến trước mặt tôi, rồi bảo tôi dạy cô ấy đánh lộn.
Tôi gọi một chiếc taxi, sau đó hỏi cô ấy: "Chúc Mi, có muốn về cùng không?"
Chúc Mi quay đầu lại liếc tôi một cái, nhưng chẳng nhìn thấy dáng vẻ có chút tức giận nào: "Tôi khổ nhọc đến cục cảnh sát với anh, mà còn phải tự trả tiền bắt xe về hay sao?"
Nói xong, cô ấy kéo cửa ghế sau rồi tự mình chui vào.
Có lẽ bởi vì có bác tài ở đấy nên trên đường về Chúc Mi rất yên lặng. Tôi ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì bác tài vỗ vỗ vào vai, nói với tôi rằng đã đến lúc phải xuống xe rồi.
Xuống xe, Chúc Mi hỏi tôi: "Phương Dương, mấy chiêu võ đó anh tự học sao?"
Tôi lắc lắc đầu, vừa cười gượng vừa nói: "Nếu như tôi có tài năng thiên phú đó thì sớm đã thành Nhất Đại Tông Sư rồi!"
Nghĩ lại một lúc, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, bắt đầu từ lần đánh nhau với Lôi Vân Bảo thì gần như chưa từng dừng lại.
Ở trong tù, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với khoảng mười người của Đỗ Minh Cường. Sau khi ra tù đến Xiêng La thì đầu tiên là đánh nhau với người của Bansha, tiếp đến là người của nhà họ Cung, tiếp nữa là ngay cả súng cũng dùng luôn rồi. May mà Đỗ Minh Cường kêu tôi luyện tập ở sân bắn súng, nếu không thì tôi đã ngỏm củ tỏi từ lâu.
Chúc Mi không nói lời nào, tôi thấy cô ấy yên tĩnh như vậy nên tò mò hỏi: "Sao cô lại muốn học cái này? Con gái thì nên giống như cô bây giờ, dịu dàng điềm đạm tốt biết bao".
Chúc Mi không lên tiếng, tôi thì sờ sờ mũi của mình, dọc đường đi bỗng trở nên trầm lặng lạ thường.
Từ cổng khu chung cư đến căn nhà mà chúng tôi thuê chỉ có mấy trăm mét, gần như chớp mắt đã tới rồi.
Sau khi đi vào cửa thì nhìn thấy hai người Chung Chính Nam và Lý Tuệ đang ngồi trong phòng khách. Họ nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, tôi vẫy tay với họ xem như là chào hỏi, vừa mới chuẩn bị vào phòng thì Chung Chính Nam nói: "Phương Dương, chờ chút!"
Tôi dừng bước lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Chúc Mi đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy tiếng nói này mới dừng bước lại, nhưng vừa khéo dừng trước tường phòng ngủ, suýt nữa thì bị đụng vào.
Chung Chính Nam và Lý Tuệ đứng lên, chỉ vào ghế sô pha phía đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.
Thấy hai người họ nghiêm túc như vậy, tôi cũng ngồi xuống luôn.
Dù sao thì tạm thời cũng không có việc gì, tôi cũng không vội đi làm.
"Phương Dương, chuyện hôm nay là sao vậy? Tôi thấy chúng ta đều là khách thuê trọ sống chung trong một mái nhà, nên cũng cần phải hiểu về nhau một chút!"
Chung Chính Nam hỏi tôi, vừa nói vừa rót một ly nước lọc cho tôi.
"Đây chuyện riêng tư của cá nhân tôi, không cần thiết phải nói cho hai người biết".
Tôi nhận lấy ly nước lọc rồi hờ hững trả lời một câu.
Tất nhiên ân oán của tôi với gia đình họ Cung không thể nói cho bất kỳ người nào. Dù sao trong việc này cũng quá nhiều thứ liên quan đến rồi.
Chung Chính Nam và Lý Tuệ liếc mắt nhìn nhau, Chung Chính Nam nói: "Phương Dương, anh nói như vậy thì chẳng ra làm sao cả. Anh nghĩ đây là chuyện riêng tư của anh đúng là không sai, nhưng chuyện giống như sáng sớm hôm nay đã mang đến cho chúng tôi sự phiền nhiễu rất lớn. Vì vậy, với tư cách là một người thuê trọ, tôi nghĩ chúng tôi cần hỏi được nguyên nhân cụ thể. Nếu như ảnh hưởng nghiêm trọng, chúng tôi sẽ thương lượng lại những vấn đề khác!"
Dáng người Chung Chính Nam cao to cường tráng, là kiểu con trai điển hình ở phương Bắc, đứng lên đã cao hơn tôi nửa cái đầu. Lúc này anh ta đang nhìn tôi với con mắt trịch thượng, khiến tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, tôi cũng hơi khó chịu. Sáng sớm nay, lúc sáu tên du côn đánh vào đây, sao tôi không thấy anh ra ngoài vậy, bây giờ bọn chúng bị bắt hết rồi thì cứ ra vẻ ở đây?
Bất luận ở nơi nào thì người như thế đều có một từ miêu tả thống nhất, chó cậy gần nhà.
Tôi không yếu thế chút nào, đứng lên nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: "Vậy anh muốn nghe cái gì?"
"Các anh làm cái gì vậy? Mọi người đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí".
Cảm nhận được mùi thuốc súng giữa chúng tôi, Chúc Mi mau chóng tới giảng hòa. Tất nhiên Lý Tuệ cũng không ngờ rằng tôi lại tức giận đến vậy, bèn kéo kéo tay áo của Chung Chính Nam.
Tôi thầm cười trộm, kiểu người sĩ diện như Chung Chính Nam, lúc này ở trước mặt Lý Tuệ và Chúc Mi, sao có thể không nể mặt mà nhượng bộ cơ chứ.
Chung Chính Nam vùng khỏi tay Lý Tuệ: "Đơn giản thôi, anh đảm bảo với chúng tôi sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa là được. Nếu như không làm được, thì mời anh dọn đi".
Tôi cười sặc, tối hôm qua tôi mới dọn vào căn nhà này xong, hôm nay đã muốn tôi dọn đi, cho dù là Thiên Vương Lão Tử đến cũng không được.
"Vậy nếu như tôi không dọn đi thì sao?"
Tôi híp mắt rồi nói.
Tôi phát hiện, đối với rất nhiều người, nắm đấm mới là đạo lý thật sự. Chính là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh.
Cái người uổng phí thân hình cơ bắp, sáng sớm lại bị mấy tên du côn dọa cho không dám bước ra khỏi cửa như Chung Chính Nam. Người như vậy đe dọa tôi thì tôi có gì phải lo lắng?
Chung Chính Nam bị giọng điệu của tôi chặn nghẹn họng. Một lúc sau sắc mặt anh ta thay đổi, dường như muốn đánh nhau. Tôi cũng vén tay áo lên, nói đến đánh nhau, tôi còn chưa biết sợ ai cơ mà.
"Đợi đã, mọi người về phòng trước đi, chút chuyện nhỏ như thế, sao mọi người lại làm ầm lên vậy".
Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc, Chúc Mi đành phải kéo tôi vào phòng. Nhưng với sức lực của cô ấy thì kéo thế nào được.
Thấy Chúc Mi kéo tôi, Chung Chính Nam nói: "Vậy được thôi, không dọn đi cũng được. Nhưng mỗi tháng anh phải nộp tiền thuê nhà giúp chúng tôi, coi như là phí tổn thất tinh thần anh đưa cho chúng tôi đi".
Tôi bị anh ta làm cho tức cười, suýt nữa là chửi lộn, Chúc Mi nói: "Mọi người đừng cãi nhau nữa! Sáu tên sáng nay hùng hùng hổ hổ là thế, chẳng phải cuối cùng vẫn bị Phương Dương đánh gục đó sao."
Mặt Lý Tuệ và Chung Chính Nam biến sắc, Lý Tuệ nhìn về phía Chúc Mi: "Cái gì? Cô nói mấy người sáng nay đều bị Phương Dương đánh gục?"
"Đúng thế!"
Chúc Mi gật đầu, vừa nói vừa tiến đến cạnh tôi: "Chính là anh ấy, một người đánh gục sáu tên côn đồ".
Sắc mặt Chung Chính Nam hơi thay đổi một chút, anh ta còn nói: "Anh đánh gục bọn họ thì sao chứ, đó là do tôi không ra tay, chứ tôi mà ra tay thì e rằng mấy tên đó đã bị đánh đến mức răng rơi đầy đất từ lâu rồi".
Tôi khẽ nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy sau này có người đánh tới đây thì giao cho anh xử lý vậy, tôi cũng rất vui lòng được nghỉ ngơi".
Nói xong, tôi bèn chuẩn bị về phòng, Chung Chính Nam còn nói: "Sau này đừng gây chuyện nữa. Trong nhà xảy ra vấn đề gì thì mọi người cũng không có chỗ để ở đâu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT