Có người cảm thấy tôi rất tàn nhẫn, nhưng trên thế giới này, rất nhiều thứ không đơn giản như trạng thái “nếu không phải anh thì là tôi”. Tôi với nhà họ Cung không đội trời chung, nếu tôi không ra tay quyết đoán, có lẽ lúc này người ngồi trên xe lăn là tôi, thậm chí đến cả việc tôi còn sống trên đời này hay không cũng là một ẩn số.

Nhà họ Cung hận tôi thấu xương, ngày đầu tiên tôi và Đồng An Chi ngồi máy bay về nước, ngày thứ hai họ tìm được chỗ ở, ngày thứ ba đã có kẻ mò tới tận cửa rồi.

Trước giờ tôi dậy rất sớm, sau khi đến Yến Kinh cũng không ngoại lệ. Vì hôm nay là cuối tuần, mọi người không cần đi làm nên trong nhà rất yên tĩnh. Tôi tìm một cái ghế, đặt ngoài ban công, tự pha cho mình một cốc trà, vừa phơi nắng vừa tự giễu, không biết mình như thế này có được tính là bước chân vào xã hội của người già sớm hay không.

Thời khắc yên bình chưa kéo dài được mười phút thì tiếng gõ cửa phòng cộc cộc đã vang lên.

Vì bạn thuê chung nhà có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc hàng chuyển phát nhanh nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì nên đi thẳng ra ngoài mở cửa. Không ngờ cửa vừa mở ra, mấy tên côn đồ ăn mặc không đứng đắn đã xông vào trong.

Có năm tên côn đồ, mỗi thằng cầm một cái ống thép, còn người đi sau cùng cầm dùi cui điện, bởi vì tôi không mặc áo, tên cầm dùi cui nhìn vết thương chi chít trên người tôi mà kinh ngạc.

Ngay sau đó, tên cầm dùi cui điện lấy ra một tấm ảnh, đối chiếu trong chốc lát, tôi còn chưa kịp hỏi gì, gã đã quát ầm lên: “Chính là nó đấy, các anh em đập chết nó đi!”

Chưa dứt lời, ống thép trong tay năm kẻ khác đã vung mạnh về phía tôi.

Bởi vì căn nhà mà chúng tôi thuê có ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng căn nhà vẫn khá rộng lớn, lúc này đây trong phòng khách nhét tới bảy người tính cả tôi nhưng trông cũng không quá chật chội.

Ngay sau đó, tôi di chuyển sang bên cạnh, tránh được đòn tấn công của một tên, trở tay bẻ ngoặt cổ tay gã, khiến gã này bỗng chốc kêu ầm lên, ống thép trong tay rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng kêu rất thanh thúy.

Mấy tên khác thấy cảnh này mà không hề do dự, tiếp tục lao về phía tôi. Thế nhưng hồi ở trong tù, tôi đánh nhau với đám đàn em của Đỗ Minh Cường tròn ba năm, bất kể khả năng đỡ đòn hay kỹ thuật đánh tay đôi đều khá hơn đám côn đồ của Yến Kinh rất nhiều.

Ống thép trong tay bọn chúng đập vào người tôi, chỉ cần không đập vào chỗ hiểm như gáy thì cũng chỉ khiến tôi đau một lát và để lại vết bầm tím; còn bọn chúng ăn một nắm đấm hoặc một cú đạp của tôi thì chí ít cũng phải nằm trên nền đất một lúc.

Với ưu thế lớn như vậy, loáng một cái tôi đã hạ thêm được gã nữa.

Lùi ra sau một bước, tôi nhìn bốn gã còn lại, hỏi: “Ai sai chúng mày tới đây?”

Tuy hỏi như vậy nhưng tôi đã đoán được việc này do ai làm. Ở Hoa Hạ này, ngoại trừ nhà họ Cung điên khùng mất trí dám chỉ huy người khác tiến hành đột nhập vào nhà dân để gây hại cho người khác ngay giữa đất Yến Kinh thì còn ai chập mạch đến độ làm chuyện này nữa.

Lúc này đây, cửa phòng của hai phòng ngủ khác cũng mở ra. Chúc Mi mặc áo ngủ ngáp ngắn ngáp dài bước ra, nhìn hai gã nằm trên nền đất cùng bốn tên lưu manh khác như hung thần ác sát, vội hét “á” lên một tiếng, nhưng hét xong cũng không về phòng ngay. Cô ta nấp sau cánh cửa, chỉ để lộ hai con mắt, dè dặt quan sát qua một kẽ hở.

Cửa phòng ngủ khác cũng bật mở, Chung Chính Nam bực bội nói: “Ai thế, mới sáng sớm ra đã ồn ào...”

Chung Chính Nam chưa nói hết câu đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khác, nhanh chóng vọt vào phòng đóng cửa lại.

Mà bốn người khác cũng nhận ra, tên cầm dùi cui điện cắn răng bảo.

“Bất chấp đi, các anh em xông lên cho tao, phế hai tay nó, mỗi tay 100 nghìn tệ, phế hai chân nó, mỗi chân 200 nghìn tệ!”

Nói rồi, gã cầm dùi cui điện vung vẩy chọc về phía tôi, tôi vội vàng né tránh, nhưng suýt nữa trúng đòn từ một thằng khác.

Tôi nhanh chóng né sang bên khác, đột ngột cúi người dùng chiêu gạt chân mà tôi học được từ Đỗ Minh Cường, một tên đàn em ngã vật xuống đất. Tiện đà, tôi nhặt ống thép rơi trên nền đất vụt mạnh một cái, vùng bụng của một tên lưu manh khác trúng đòn khiến gã vội vàng ôm bụng ngã lăn ra đất.

Lúc này trong phòng khách chỉ còn mình tôi, tên cầm dùi cui điện và tên đàn em sót lại vẫn đang đứng. Tên lưu manh kia có lẽ hơi sợ, quát ầm lên một tiếng rồi quay đầu chạy mất. Gã cầm dùi cui vừa vã mồ hôi lạnh, không ngừng lùi về sau, vừa trách mắng thằng đàn em bỏ chạy là thứ lòng muông dạ thú, gặp lúc quan trọng thì bỏ gã lại mà chạy thoát thân.

Thế nhưng chúng chưa kịp ra ngoài, tôi đã rảo chân chạy tới chắn trước mặt chúng. Tên cầm dùi cui điện và tên lưu manh cuối cùng đờ ra, ngay sau đó lập tức quỳ xuống, hô ầm lên là đừng đánh chúng, chúng bị oan, đại khái thế.

Tôi cạn lời với bọn này, châm một điếu thuốc rồi bảo: “Đã xông vào tận nhà tao mà còn kêu chúng mày bị oan?”

Tên lưu manh run cầm cập không nói lên lời, tên cầm dùi cui nói: “Không phải, không phải, chúng tôi mất hết lương tâm rồi mới đến gây rắc rối cho anh, anh ơi, anh tha cho chúng tôi đi, trên tôi có mẹ già tám mươi tuổi, còn có con nhỏ ba tuổi đang gào khóc đòi ăn...”

“Đủ rồi, nói đi, ai sai chúng mày đến đây?”

Tôi giằng lấy dùi cui điện của gã kia, tắt nguồn điện rồi quăng sang một bên. Ống thép đập vào người tôi không gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu bị thứ này đánh vào thì khả năng chịu đòn mạnh đến mấy cũng vô dụng, kiểu gì vẫn bị điện giật cho nghi ngờ nhân sinh.

Tên cầm dui cui do dự trong chốc lát, thấy tôi ra vẻ muốn đánh gã, gã vội nói, “Tôi không biết tên của anh ta, nhưng tôi có thể nói cho anh biết vài thông tin”.

“Nói đi. Trông hắn như thế nào?”

Tôi vừa hỏi vừa chỉnh lại quần áo xốc xếch trên người mình.

Gã đáp: “Là một thanh niên mặc âu phục, tóc chải ngược về sau, trông rất sạch sẽ, dưới mắt có hai quầng thâm, trông rất yếu ớt”.

“Trên người anh ta có vết thương gì không? Hay nói cách khác là tàn tật?”

“Không hề, rất bình thường, đi đường cũng không gặp vấn đề gì, không giống người tàn tật.”

Thấy tôi trầm ngâm không đáp, gã nói tiếp: “Mấy anh em chúng tôi đang đi hóng gió trên đường thì người kia chặn chúng tôi lại, nói là cung cấp địa chỉ cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi giết được anh sẽ cho chúng tôi hai triệu tệ. Nhưng bây giờ là xã hội có luật pháp, bảo chúng tôi giết người, chúng tôi toàn người thật thà, đâu dám làm vậy? Tôi đáp tôi không nhận, anh ta bảo chúng tôi đến đánh anh què dở, một cánh tay là 200 nghìn tệ, một cái chân là 300 nghìn tệ, còn đưa cho chúng tôi năm nghìn tệ đặt cọc”.

“Tiền đặt cọc đâu?”

Tôi cảm thấy tức cười, mấy thằng này không chỉ thực lực không đủ mà trí khôn của chúng cũng làm người ta thấy lo lắng.

Tính theo giá mà chúng đưa ra, vụ làm ăn đáng giá một triệu tệ mà người ta mới đưa năm nghìn tệ tiền đặt cọc đã hùng hùng hổ hổ xông tới tận nơi rồi.

Quan trọng hơn cả, nghe giọng điệu ban nãy của tên cầm dùi cui điện, có vẻ gã định tự nuốt trọn quá nửa, thế mà năm thằng đàn em vẫn chấp nhận.

“Ở đây ạ!”

Nói rồi gã moi từ trong túi ra một xấp tiền mặt, tôi hỏi: “Những điều mày nói có phải thật không?”

Gã giơ một bàn tay lên: “Tôi xin thề, nếu tôi nói nửa câu giả dối sẽ bị sét đánh, không được chết yên thân!”

Tôi gật gật đầu: “Nếu đã như thế thì tao sẽ không báo cảnh sát, chúng mày đi đi”.

Gã đàn ông cầm dùi cui điện phấn chấn hẳn, vừa cảm ơn tôi không giết gã, vừa bảo tên đàn em còn lại đỡ mấy đứa đang nằm trên nền đất, mỗi người đỡ hai người khác, đi ra ngoài cửa. Thế nhưng chúng chưa đi ra khỏi cửa thì bên ngoài khu nhà tôi ở đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Gã kia trợn trừng hai mắt: “Anh bảo là không báo cảnh sát cơ mà?”

Tôi xòe hai bàn tay ra với vẻ vô tội: “Tao còn không rút điện thoại ra cơ mà, con mắt nào của mày thấy tao báo cảnh sát hả!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play