Note:
Beta: Mèo mun.
Năng lực có hạn, kiến thức có hạn, thời gian bận rộn, bản dịch không thể làm thoả mãn hết tất cả mọi người.
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ blog.
Lúc con vật nhỏ này chưa tỉnh đã khiến mấy người sứt đầu mẻ trán, ấy vậy mà khi tỉnh rồi lại khiến cả khu gà bay chó chạy.
Cả thù mới lẫn thù cũ gom chung, Lăng Nhất để bụng nên từ chối Lâm Tư đến gần mình thêm lần nữa.
Với “tiền án” dùng tay không dỡ cabin ngủ đông, khiến nhiều đứa trẻ run rẩy khi đến gần cậu.
Sau cùng, Seth trộn chất dinh dưỡng với nước đường (*) glucose nồng độ cao, không biết dỗ bao lâu thì cậu mới chịu cầm.
(*)Loại đường này khi vào cơ thể sẽ chuyển hóa thành nhiều vitamin, khoáng chất cung cấp năng lượng cho cơ thể.
Sau khi ăn xong, cậu ngồi ngoan ngoãn yên lặng, không nói cũng không có hành động nào khác. Bọc người trong chăn bông rồi quan sát mọi người ra vào trong phòng thí nghiệm.
“Em ấy đang quan sát mấy đứa đó.” Lâm Tư kết luận “Rất thông minh, nuôi như một đứa trẻ là được.”
Lucia bất ngờ chào Lăng Nhất:
“Xin chào, Lăng Nhất.”
Lăng Nhất lập tức ngẩng đầu nhìn vào một góc trên trần nhà.
Lâm Tư cầm cái bảng, vẽ một ngôi sao vào cột khả năng nghe. (1)
Thiết kế âm thanh của “Lucia” rất thân thiện với người dùng, âm thanh gần như trực tiếp vang bên tai mọi người. Người bình thường không thể biết được âm thanh phát ra từ chỗ nào, nhưng vật nhỏ bé này trong một thời gian ngắn có thể phân biệt chính xác được nơi phát ra âm thanh.
Lucia tiếp tục: “Xin chào, Lăng Nhất.”
“Lucia?” Lâm Tư hỏi “Cô đang dạy bảo em ấy à?”
“Vâng, thưa ngài phù thủy.”
Lăng Nhất vẫn đang nhìn vào nơi phát ra giọng nói đó, còn Lucia thì cứ nhắc đi nhắc lại: “Xin chào, Lăng Nhất.”
Cuối cùng Lăng Nhất cũng mở miệng, ngập ngừng thốt ra những âm tiết đầu tiên.
Phát âm từ “xin chào” rất dễ dàng, vì thế cậu không nói sai tí nào, ai cũng đợi cậu nói câu tiếp theo. Nhưng không ngờ, Lăng Nhất không nhắc lại tên của chính mình mà gọi: “… Lucia.”
Biểu cảm của Seth rất thái quá.
Nếu đã có thể nghe thấy tên Lucia thì điều đó cho thấy, cậu thực sự rất thông minh và hiểu lời mọi người nói—— vì vậy dù cấu trúc sinh lý của cậu có thay đổi như thế nào, thì cậu vẫn là một con người, cho nên mối uy hiếp giảm mạnh.
Nhưng Lăng Nhất là con người, còn Lucia thì không phải, dù thông minh đến đâu thì cô không như một người mẹ dỗ dành con mình được, cho nên cô cứ lặp đi lặp lại những câu chào một cách máy móc.
“Lăng Nhất, chào mừng em thức dậy.”
“Đây là khu sáu của tàu voyager, bây giờ là năm 2681 sau công nguyên, em đã rời xa trái đất 137 năm rồi.”
Lăng Nhất trông như hiểu mà nhìn cô.
Một con chip cảm biến được gắn vào da của cậu, để phụ trách theo dõi tình trạng thế chất mọi lúc của cậu. Đứa trẻ phụ trách quan sát dữ liệu kia “Ồ” một tiếng “Em ấy có mức độ thả lỏng tuyệt vời!”
Một đứa khác nghe thấy thế thì nói: “Động vật nhỏ khi gần giống cái cũng xuất hiện tình huống này, chúng nó rất nhạy cảm và chủ động tránh xa những cá thể hung dữ và chỉ tiếp cận những cá thể yếu ớt. ”
Một số đứa lặng lẽ nhìn Lâm Tư.
Lâm Tư đang viết nhật ký, đây là quy tắc bên trong con tàu mà người phụ trách con tàu phải làm mỗi ngày, Lâm Tư đang cầm một cây bút bi —— chữ viết của anh có phong cách rất retro, khá nhiều người thích nó.
Hàng cúc áo sơ mi trắng được cài đến tận nút trên cùng, tư thế ngồi cực kỳ thẳng tắp chuẩn mực, khuôn mặt anh không cảm xúc ——khi không cười, có một sự nghiêm khắc tỉ mỉ như thần kinh(*)từ đầu đến chân toát ra từ người anh.
Mấy đứa kia đồng loạt rụt cổ lại, không nhìn nữa, ngoan ngoãn làm việc —— mặc dù tuổi thật của Lâm Tư không lớn hơn bọn họ bao nhiêu lắm, nhưng bọn họ lại sợ anh hơn cả giáo sư của mình.
Một thời gian dài trôi qua, trong âm thanh lặp lại máy móc của Lucia và những câu trả lời thỉnh thoảng của Lăng Nhất, mãi đến khi chiếc đồng hồ bấm giờ nhỏ của anh để trên bàn kêu “tích tắc”
Anh đứng dậy khỏi bàn và lấy một ống tiêm.
Khi Lăng Nhất nhìn thấy anh đi đến gần mình, cậu đột nhiên cứng người, sự từ chối gặp anh viết trên khắp cơ thể.
Lâm Tư không nói gì, đi tới bên cạnh Lăng Nhất kéo cổ tay của cậu lên.
Lăng Nhất còn đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì đầu kim đã đâm vào tay cậu.
——Sau đó ống tiêm có màu đỏ.
Lâm Tư nhanh chóng rút kim ra, Seth lấy hơn một nửa ống máu để đi xét nghiệm.
Một loạt động tác sạch sẽ,gọn gàng, nhanh chóng, làm phát một mạch, thậm chí anh còn chả thèm làm mấy động tác chuẩn bị đầu tiên trước lấy máu mà người ta hay làm. Không có máu rỉ ra từ chỗ vừa bị chọc, mà chỉ có một chấm đỏ nhỏ dễ thấy.
Lăng Nhất choáng váng.
Khoảnh khắc tiếp theo, những giọt nước mắt lớn từ đôi mắt của cậu lăn dài xuống, cậu không thể tin được mà nhìn anh, vừa tức giận vừa đau khổ.
Lâm Tư nhìn cậu một cách cẩn thận.
Lăng Nhất càng khóc kinh hơn, cậu xinh đẹp lại còn là một thanh niên mới lớn, nhìn cậu khóc người nhìn cũng thấy rất đau lòng.
—— Mà tất nhiên là ngoại trừ Lâm Tư, anh quay người và đi mất.
Lăng Nhất nhìn anh bước ra khỏi cửa, cả người run lên vì tức giận, nghẹn ngào vài lần, mặt thì đầy nước mắt.
Ai cũng nhìn ra cậu nhóc này thật sự ghét Lâm Tư, nhưng cậu sợ đến mức không dám đánh trả.
Bọn họ cũng hiểu tính cách của Lăng Nhất—— mặc dù cơ thể cậu đột biến đã mang lại một số thay đổi đáng kinh ngạc, nhưng cậu cũng không biết điều đó, cho nên sẽ không mất kiểm soát, cũng không có những hành vi hung hăng như lúc đầu cậu mới tỉnh.
Tất nhiên vẫn có một vấn đề là đứa trẻ này bị thiếu cảm xúc —— ngoại trừ khi Lâm Tư ở gần thì hầu hết cậu sẽ phản ứng như khi ở bên Lucia, hoàn toàn thờ ơ với một vài người khác —— thậm chí đôi khi còn giống như một con búp bê rối vô hồn.
Lucia đã phát hình chiếu ba chiều của riêng mình để dạy cho Lăng Nhất một số kiến thức cơ bản; chẳng hạn như cách tự bổ sung chất dinh dưỡng, cách đi lại và mặc quần áo.
Hình chiếu ba chiều của cô là một nữ hiệp sĩ áo giáp trắng tóc vàng, mắt xanh. Bây giờ là cô người phụ nữ duy nhất trên con tàu này, nên cô đã chiếm được tình yêu của tất cả mọi người.
“Nữ thần Lucia nè.” Seth nói một cách thành kính “Tui có thể chụp ảnh với cô không?”
Lucia dựa vào một thanh kiếm to, giọng bình thường: “Quyền hạn của bạn không đủ.”
Ở chỗ bên kia, Lăng Nhất đang đi tới gọi “Lucia”, bước đi còn chưa quen, bước chân có chút cứng ngắc, nhưng cảm giác như nước chân đó cận thận tao nhã.
Lucia quay lại đi về phía Lăng Nhất.
Seth ủ rũ chấp nhận vị trí quyền hạn của mình ở gần cuối cùng.
Đứa bạn đồng hành của cậu ta nói “Này” rồi bảo: “Tui chợt nhớ rằng thí nghiệm ‘vô hạn’ của bác sĩ Lâm được chọn ngẫu nhiên từ các cơ thể đông lạnh trong quân đội mà, tại sao lại có đứa trẻ nhỏ như vậy?”
Seth đáp: “Ầy, hay là vé tàu đen? Khi đó các nhà quyền quý không đưa được con cái của họ lên tàu vũ trụ. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể tuân thủ nguyên tắc như nguyên soái Sjos đâu! Ngay cả vợ con của mình cũng từ bỏ.”
“Ít có khả năng có vé tàu đen lắm.” có đứa lắc đầu xen vào “Các cậu không biết khi đó nghiêm khác như nào đâu, ngoại trừ nguyên soái và Trần phu nhân thì không ai có quyền được thay đổi tư cách lên tàu! Mà hai người đó tuân thủ nguyên tắc chết đi được….. Tôi nghe người ta nói, Trần phu nhân vì tiếc bác sĩ Diệp Sắt Lâm thậm chí còn đưa cả vé của mình cho mà, nhưng không được lách quy định, vì vậy cậu nhóc xinh xắn này chắc chắn là vì có điều gì đó đặc biệt.”
Thời gian buôn chuyện nhanh chóng kết thúc, Lăng Nhất bị người khác nói tới nói lui cũng không tự nhiên nổi giận, với sự giúp đỡ của Lucia, Lăng Nhất không còn cần vài người cùng trông coi quan sát và ghi lại dữ liệu nữa. Họ phải dọn dẹp tàn dư của vụ tai nạn hố đen này càng sớm càng tốt, còn để ghi chép chi tiết về tổn thất của từng phòng thí nghiệm, còn biết đường sau khi về “voyager” thì xin bổ sung tài nguyên từ khu thứ hai, đồng thời cũng xin những đồ bảo vệ vật quý giá đồ bảo vệ dụng cụ và vật liệu thí nghiệm để chúng nó không bị hư hỏng và tránh va đập thêm.
Về phần 3% cơ hội trở về được của con tàu này, tuy rằng thấp nhưng có còn hơn không, nhưng vài ngày sau đó tình hình của họ ngày càng kém khả quan.
Năng lượng thì đang cạn kiệt, chất dinh dưỡng và nước cũng chẳng còn nhiều, tình hình trong hố đen ngày càng trở nên phức tạp hơn. Các biểu đồ trường lực* tung hành đan chéo nhau, chỉ cần sơ xuất một xíu là tan xương nát thịt.
Có đôi khi, hình ảnh ba chiều của Lucia vẫn đứng cạnh Lăng Nhất một lúc, sau đó bị nhiễu và vỡ vụn — đó là bởi vì lượng tính toán cần thiết tại thời điểm này quá lớn, không thể song song hoạt động với bất kỳ chương trình nào khác.
Lâm Tư đang nhìn đếm ngược.
Hệ thống sản xuất oxy, kiểm soát nhiệt độ và trọng lực đều bị hạ thấp đến mức gần như không thể duy trì sự sống. Đi bộ trong con tàu này còn bị chóng mặt, không chỉ bị lạnh mà còn bị lơ lửng.
Một vài thanh niên nhận được thông báo của Lucia thì đến tập hợp, họ nhìn thấy Lâm Tư mặc áo khoác đen ngồi sau bàn. Có một màn hình ánh sáng đếm ngược phía sau anh ấy:
29 phút 46 giây trước khi năng lượng cạn kiệt.
Có một vài thực phẩm bổ sung dinh dưỡng trên bàn, nửa người Seth lơ lửng, đôi mắt trống rỗng: “Bữa tối……bữa tối cuối cùng, lạy Chúa ơi, chúng con chia từng này người làm sao mà đủ.”
Lâm Tư nói dối một cách vô cảm: “Maria chuẩn bị Judas đến đây rồi.”
(*) Maria: Đức mẹ
Judas Iscariot: “Kẻ phản bội”
Seth nhìn phía hành lang: “Làm sao có thể là Judas, người kia rõ ràng là thiên sứ nhỏ mà.”
Thiên sứ nhỏ kia mặc một áo sơ mi trắng rộng thật rộng, quần tây xắn lên lộ ra mắt cá chân gầy trắng như tuyết, giống như một con búp bê.
—— xui xẻo là sắc mặt cậu đang không tốt, có Lucia đang đi bên cạnh, kiên quyết nhìn về phía trên tường, không muốn nhìn Lâm Tư.
Cậu ấy trông kỳ lạ, không có phản ứng với bất kỳ trọng lượng* nào.
Lâm Tư vẽ hai ngôi sao ở biểu đồ “Sự phối hợp của tay chân.”
Khi Lăng Nhất bước tới, đèn hành lang đã tắt, chỉ còn căn phòng còn lại của toàn bộ tàu vẫn được thắp sáng để tiết kiệm năng lượng một cách tối đa.
“Mọi người đều đông đủ ở đây nên trước tiên…” Lâm Tư đẩy chiếc kính gọng bạc “Chúng tôi muốn hỏi em rằng, có phải em đã nhổ cỏ mèo mà tôi trồng trong chậu đúng không?”
Lăng Nhất không nói gì.
“Không thừa nhận có nghĩa là ngầm thừa nhận” Lâm Tư “tsk” một tiếng rồi tiếp tục “Câu hỏi tiếp theo, em nhổ cỏ mèo của tôi vì em thích chơi như thế hay em đang gián tiếp trả đũa tôi?”
Bây giờ Lăng Nhất có thể hiểu nhiều câu, nhưng câu này dường như vẫn còn quá phức tạp đối với cậu ấy.
Cậu chỉ biết rằng kẻ cực kỳ khó chịu đáng ghét trước mặt này đang bắt đầu giở trò trêu chọc cậu!
“Không nói có nghĩa là ngầm đồng ý” Lâm Tư cười tươi “Chất dinh dưỡng ngày hôm nay không được thêm đường!”
Câu này nghe đơn giản và dễ hiểu.
Lăng Nhất lại sắp khóc.
Lâm Tư lạnh lùng ra lệnh: “Lại đây.”
Lăng Nhất nhìn Lucia cầu cứu, nhưng Lucia không thèm phản ứng, theo thông tin mà cậu quan sát được mấy ngày qua, mọi người đều phải tuân theo lệnh Lâm Tư—— cậu không thể làm gì khác ngoài miễn cưỡng đi tới.
Hành động của Lâm Tư nằm ngoài dự đoán của cậu, anh không dùng kim đâm vào cậu hay làm bất cứ điều gì khiến cậu cảm thấy khó chịu mà thay vào đó; anh vươn tay cài hai cúc áo sơ mi trên cùng của cậu lại.
Đầu ngón tay của anh vô tình chạm vào làn da của Lăng Nhất, cậu giật mình.
Lâm Tư thấp giọng, thú vị cười một tiếng: “Sợ tôi như vậy à?”
Lăng Nhất quay mặt đi chỗ khác.
Lâm Tư nhìn Seth.
Một số thanh niên biết rằng Lâm Tư đang cố tình trêu chọc Lăng Nhất, trò đùa của anh là bắt “Bữa tối cuối cùng” của Seth đều là để làm dịu không khí.
Thời gian đếm ngược đã đến 23 phút 14 giây.
Lâm Tư dùng khớp ngón tay gõ lên bàn, nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta sắp chết rồi.”
“Tuy rằng mấy đứa đều là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tôi vẫn mong linh hồn mấy đứa có thể trở về quê nhà.”
*Khái niệm này tương phản trực tiếp với chủ nghĩa duy tâm, trong đó tâm trí và ý thức là những thực tại bậc nhất mà vấn đề là chủ thể và tương tác vật chất là thứ yếu. Chủ nghĩa duy vật có liên quan chặt chẽ với chủ nghĩa duy vật lý, với quan điểm rằng tất cả những gì tồn tại cuối cùng là vật chất.
”Để khiến mọi người đi vui vẻ hơn thì tôi cho phép cậu thêm chút đường vào chất dinh dưỡng.”
Seth bất lực cầm một ống dinh dưỡng lên:
“Chúc mừng bác sĩ Lâm, linh hồn anh có thể về quê rồi!”
Vài thanh niên khác cũng cầm ống chất dinh dưỡng: “Cầu mong linh hồn chúng ta trở về được với quê nhà.”
Trên bàn còn độc một ống.
Lăng Nhất không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết chất dinh dưỡng còn lại duy nhất kia nhất định sẽ bị Lâm Tư đáng ghét này lấy mất.
Lâm Tư thật sự cầm lên, nhưng nhẹ nói: “Tôi không cần.”
Anh đưa chất dinh dưỡng cho Lăng Nhất: “Ngọt quá.”
Lăng Nhất cầm ống chất dinh dưỡng mát lạnh trong lòng bàn tay, cảm thấy không biết phải làm sao nữa.