Từ Chỗ sâu và xa nhất
Âm thanh cạch cạch càng ngày càng to, tốc độ cũng ngày càng tăng nhanh.
Lâm Tư nói với Lucia: “Mở phòng thủ level 1.”
Giọng nói còn chưa dứt thì có một tiếng của một vật bị “nứt toác” phát ra từ bức tường phía bên kia.
“Chỗ khoang ngủ đông…bị hỏng rồi ư?” Seth cau mày.
“Chỉ sợ là……” Lâm Tư híp mắt “Sợ đấy sự đột biến mạnh mẽ do phóng xạ hố đen gây ra. Tôi hy vọng đấy là một biến dị có trí tuệ.”
Mặc dù, Khoang ngủ đông trên tàu vũ trụ không phải không thể vỡ, nhưng nó được xây bằng những vật liệu kiên cố, chỉ dùng sức mạnh của con người thì rất khó mở được.
——Vì thế, cơ thể thí nghiệm kia đã thu được một đột biến mạnh mẽ, tự cường hoá hoàn toàn thân thể trong khoảng thời gian cực ngắn, giống như kết quả đánh giá “cực kỳ nguy hiểm” của Lucia.
Lucia: “Hệ thống phòng thủ đã được kích hoạt.”
Khu sáu đã tiến hành thí nghiệm chỉnh sửa gen được vài năm rồi, sẽ có trường hợp cơ thể thí nghiệm sẽ không thể kiểm soát được, vì vậy nơi đây được trang bị hệ thống phòng thủ. Tuy nhiên, những vũ khí sát thương cao và rô bốt chỉ được giao cho quân đội. Quân đội kiểm soát chặt chẽ và không giao vũ khí cho các khu thí nghiệm nghiên cứu khoa học. Do đó, chức năng của hệ thống phòng thủ này chỉ giới hạn tấn công, ngăn chặn, tiếp cận, còn mọi người thì di chuyển đến nơi khác trốn rồi gọi khu ba đến giải quyết – khu có quân đội.
Lâm Tư lấy một ống thuốc an thần cực mạnh từ phòng đông lạnh ra, hít mũi ngửi kim tiêm rồi bước đến cửa phòng thí nghiệm, nói với những người khác: “Mấy đứa lui về phía sau đi”
“Chỉ lấy thuốc an thần thôi ạ? nhỡ nó mạnh quá thì làm sao đây?” Đứa trẻ kia rất lo lắng.
— Không biết Lâm Tư bấm nút gì, trên tường bắn ra một tấm lưới kim loại bên trong có một khẩu súng lục màu trắng bạc, không nhìn ra loại gì.
Đứa trẻ: “…”
Tự ý tàng trữ vũ khí sát thương!
—— Cũng chả lạ gì, giáo sư của bọn họ đã nhắc nhở rằng sếp của khu sáu- Lâm Tư, là một kẻ nguy hiểm, dặn dò càng bớt tiếp xúc lại càng tốt.
Lâm Tư đi đến trước cánh cửa kim loại, chứng nhận vống mắt, cánh cửa kim loại từ từ nâng lên.
Lúc đầu cánh cửa tối om, Lucia lập tức bật ống đèn lạnh trên trần nhà.
Nghĩa trang-đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về toàn bộ sảnh kho rộng rãi và vô hồn này.
Bốn bức tường đều là nhiều loại tiêu bản sinh vật, trên mặt đất là hàng trăm buồng ngủ màu trắng bạc hình bầu dục nằm gọn gàng, phần lớn trống không, một ít là động vật, một ít là người.
Buồng ngủ số 97 nằm ở chỗ sâu nhất.
Lâm Tư đến gần, cả khoang vọng lại tiếng bước chân của anh.
Ánh sáng miễn cưỡng chiếu đến cuối. Khoang ngủ đông của số 97 bị vỡ từ trong ra ngoài, chất lỏng hỗ trợ cho ngủ đông chảy ra khắp sàn. Trên đỉnh cabin có một khe hở bị phá vỡ, có vết máu ở mép khe.
Lúc này, có một bàn tay đặt trên mép của khẽ trống đó.
Ngón tay mảnh khảnh bị kẽ hở cứa vào, chảy máu không ngừng.
Sau đó là mái đầu đen ướt nhèm và bờ vai mỏng trắng như tuyết.
Biến dị từ bên trong khoang ngủ đông đứng dậy, chất lỏng màu xanh đậm lăn xuống từ người cậu ta, giống như một nàng tiên cá từ dưới biển bước lên bờ.
Lâm Tư giơ súng lên chỉ vào cậu để đề phòng sự tấn công bất ngờ.
“Lăng Nhất.” Anh gọi tên biến dị.
——không phản hồi.
Một bên của khoang là dữ liệu của vật thí nghiệm ghi:
Tên: Lăng Nhất.
Tuổi sinh lý: 15.
Thuộc dự án: vô hạn hai.
Tiến độ thí nghiệm: Thất bại.
Biến dị nhìn về phía Lâm Tư, đồng tử trong mắt đen kịt không có chút tình cảm nào, cơ hơi căng lên cho thấy sự cảnh giác đề phòng, cũng là điềm báo sắp tấn công.
May mắn, mặc dù tỏ ra hung ác nhưng tình trạng tinh thần của cậu ta vẫn ổn định, không hề nổi điên.
Lâm Tư từ từ đặt khẩu súng lục xuống, cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng êm ái: “Lăng Nhất, tôi là Lâm Tư, còn nhớ tôi không?”
Đứng trong ánh sáng mờ ảo, trong mắt Lăng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào giống con người….
Lâm Tư sau đó hỏi: “Cậu hiểu tôi nói gì không?”
Vẫn không đáp lại, anh không cần mở miệng nói chuyện, anh chỉ cần đơn giản gật với lắc đầu thôi.
Lâm Tư thấy vậy, ngay và luôn từ bỏ giao tiếp với cậu ta theo cách của con người, áp dụng các giao tiếp nguyên thủy nhất của động vật.
Anh thận trọng lùi lại và bước vào khoang ngủ đông im lìm dày đặc, tự làm suy yếu sự tồn tại của chính mình và để lại một khoảng cách khiến đối phương cảm thấy an toàn.
Đúng như dự đoán, sau một khoảng thời gian im lặng thì Lăng Nhất cũng nhấc chân bước ra khoang ngủ đông và đứng trên mặt đất. Cậu ấy giẫm phải mảnh vỡ trên mặt đất, nước ở trên đôi chân gầy thon chảy xuống, mảnh vỡ chắc đã cắt vào lòng bàn chân mềm mại của cậu, nhưng dường như cậu không có chút cảm giác đau nào.
Lâm Tư tiến lên một bước.
Ngay lập tức nhìn Lâm Tư một cách cảnh giác.
“Tôi sẽ không làm em bị thương” Lâm Tư đưa tay về phía cậu “Đến đây nào.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía Lăng Nhất, rất chậm rãi quan sát những thay đổi trong biểu cảm của cậu qua mỗi bước đi của mình.
Từ đầu đến cuối Lăng Nhất luôn trong trạng thái căng thẳng và cảnh giác cao, giống như những con mèo hoang ở các góc phố trên trái đất. Khi bị người lạ tiếp cận, nó sẽ sẵn sàng duỗi chân ra để tấn công, sau đó thì chạy mất.
May mắn, Lâm Tư biết một số hành vi của động vật và biết cách giảm thiểu mối đe dọa của mình. Thời đi học anh có thể tiếp cận được mấy con mèo hoang ở góc phố nếu anh muốn.
Anh từng bước tiến lại gần, Lăng Nhất đứng yên tại chỗ.
Chất lỏng sau tiếp xúc với không khí sẽ nhanh chóng bay hơi, lúc này tóc của Lăng Nhất đã khô được một nửa, mái tóc đen dài ngang vai, dày mềm mại, cậu có một đôi mắt quả hạnh đẹp đẽ — toàn bộ con người toát lên vẻ đẹp huyền bí. Cảm giác về vẻ đẹp này không chỉ giới hạn ở những đường nét tinh tế trên khuôn mặt, mà hẳn là nó xuất phát một cảm giác xa xôi không thể diễn tả được, tựa như từ biển sâu.
Cậu ta là sản phẩm thí nghiệm thất bại của anh. Trước đó, sau khi phẫu thuật chỉnh sửa gen xong xuôi, anh kích thích như nào cũng không thể khiến cậu ta mở mắt được —— nhưng một sản phẩm thất bại như vậy cuối cùng lại bị thức tỉnh do phóng xạ hố đen…..
Biến dị không thể trở lại như trạng thái cũ được, Lâm Tư chỉ có thể hy biến dị này, không bị nuốt chửng hoàn toàn tâm trí của một con người.
Anh từ từ duỗi tay đến bên đầu cậu, ngón tay chạm vào tóc của cậu sau đó bước tiếp theo là vuốt ve nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, con tàu rung chuyển dữ dội.
Rung chuyển làm cho dây thần kinh căng thẳng của Lăng Nhất bộc phát, ngay lập tức nắm lấy cổ tay Lâm Tư, vặn mạnh ra sau và khuỵu gối, đánh chính xác vào đùi của Lâm Tư sau đó dùng tay còn lại ấn xuống đất để khống chế Lâm Tư.
Cậu ta mạnh đến nỗi Lâm Tư nghe rõ tiếng cánh tay phải của anh bị trật ra.
Anh rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng chịu đựng cơn đau bùng phát đột ngột.
May mắn là tình trạng hỗn loạn chỉ kéo dài một thời gian ngắn, 10 giây sau thì hết.
Những người khác vẫn đang chú ý tình hình bê này lập tức chạy lại, bật thốt “Bác sĩ Lâm!”
Lâm Tư nhìn thấy bọn họ: “…”
—— Đứa thì tay cầm súng gây mê với dao giải phẫu thì cũng bình thường thật đấy, nhưng sao lại có hai đứa không tìm được cái gì mà cầm cốc chịu nóng thế kia.
“Đừng đi qua đây, lui ra sau.” Anh nhẹ nhàng nói.
Bọn trẻ ngập ngừng nhìn anh, rồi nhìn Lăng Nhất.
Lâm Tư rõ ràng cảm thấy sức mạnh của Lăng Nhất tăng trở lại.
Cơn đau dữ dội từ khớp vai khiến anh run lên, cố gắng hết sức để giữ giọng ổn định: “Quay lại ra khỏi phòng, tôi có thể giải quyết.”
Họ lùi lại, để lại một người cầm súng gây mê đứng ở một góc khuất. Chăm chăm nhắm vào Lăng Nhất.
“Đừng sợ.” Lâm Tư hít một hơi và thả lỏng cơ thể vì đau mà căng cứng của mình: “Chúng tôi là bạn đồng hành của em.”
Nếu có thể đánh lộn được như này thì thân thể vẫn nhớ được một số trí nhớ, vậy thì không thể hoàn toàn mất trí được.
Lâm Tư dùng tay trái không bị thương vòng qua trước ngực, thở dài bóp nhẹ bàn tay Lâm Nhất đang vặn cánh tay anh, vỗ nhẹ nhẹ.
“Ngoan, thả tôi ra nào, Lăng Nhất, Lăng Lăng.. …”
Lực trên cánh tay anh yếu hơn một chút.
Anh nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng lấy ra, may mà Lăng Nhất không phản kháng nữa. Lâm Tư cuối cùng không bị cậu kiềm chế nữa, đứng dậy và tiếp tục dùng cách tiếp cận trước đó.
Một phần cảnh giác của Lăng Nhất đã biến mất, nhưng đôi mắt đẹp ấy vẫn dán chặt vào người Lâm Tư.
“Đi với tôi nào, tôi đưa em đi khám.” Anh nói với Lăng Nhất bằng giọng điệu dỗ dàng đứa trẻ dịu dàng nhất mà anh có thể dùng.
Biểu cảm của cậu lại có chút do dự nhưng sau đó Lăng Nhất đột nhiên cau mày, mặt mũi mất máu cả người kịch liệt run rẩy.
Đôi chân không đứng vững nổi, người hướng về phía trước ngã vào vòng tay của Lâm Tư.
Lâm Tư lập tức cảm nhận được cơn run rẩy kịch liệt của cậu, đưa tay trái lên cổ xem nhịp đập thì thấy đập dữ dội vượt xa cả tốc độ mạch đập của cơ thể con người.
Anh ôm Lăng Nhất và vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Lăng Nhất siết chặt cánh tay nhắm chặt hai mắt, lông mi dày dài rung, bất chấp dựa đầu vào ngực Lâm Tư.
Cuối cùng thì cậu cũng nói âm tiết đầu tiên của ngôn ngữ con người.
“Đau quá …”
Bây giờ không cần Lâm Tư ra lệnh gì, tụi nhỏ tự nhiên chia làm hai người kéo người còn những người còn lại đến phòng thí nghiệm bật thiết bị kiểm tra cơ thể —— Seth đang chuẩn bị thiết bị điều trị. Dù sao thì Lâm Tư cũng bị gãy một cánh tay, hoàn cảnh cũng không khá hơn là bao.
Lucia đã thành công tiếp quản khoang y tế để kiểm tra toàn thân, nhưng bàn tay của Lăng Nhất bám chặt vào Lâm Tư, phải rất nhiều nỗ lực mới có thể tách ra thành công.
Seth giúp Lâm Tư xử lý cánh tay phải, mà Lâm Tư lại tập trung vào các dữ liệu khác nhau về cơ thể của Lăng Nhất trên màn hình.
“Có biến dị lẫn lộn, sẵn sàng lấy mẫu và phân tích.” Lâm Tư ấn huyệt thái dương “Phản ứng thích nghi cũng rất mãnh liệt. Tôi hy vọng em ấy có thể sống sót.”
Một vài thanh niên trước đây không tham gia vào dự án của Lâm Tư bây giờ nộp đơn cho Lucia. Hoạt động tiếp theo của thí nghiệm đột biến gen ở người – nó có vẻ rất đáng tin cậy.
Lâm Tư để tụi nhỏ giải quyết nốt, anh đi kiểm tra trạng thái của phi thuyền.
Lucia, với tư cách là một hệ thống đang được thử nghiệm, cô không có thời gian để thực hiện các bài tập phức tạp về môi trường điều hướng, nhưng cô đã thể hiện khả năng điều hướng tuyệt vời của mình, dựa vào trường hấp dẫn và mô men động lượng để phân tích cấu trúc của hố đen, ngoại trừ thi thoảng rung lắc thì tàu vẫn khá ổn.
(*)Trong vật lý học, trường hấp dẫn là một mô hình được sử dụng để giải thích sự ảnh hưởng của một vật thể khối lượng lớn lên không gian bao xung quanh nó, tạo ra lực tác dụng lên một vật thể có khối lượng khác.
Đã ba ngày trôi qua, trong khi tàu thuận buồm xuôi gió thì tình trạng của Lăng Nhất lại rất tệ.
Cơ thể của cậu không thay đổi nhiều so với bên ngoài, những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chưa thành niên và nhiều đường nét tuyệt đẹp với cơ bắp thấp thoáng ——
Nhưng bên trong gần như là một sự thay đổi gây chấn động thế giới.
Lâm Tư nhận kết quả kiểm tra ngày hôm nay, hơi cau mày và đưa cho Seth: “Nhìn này.”
Một trong những chuyên môn của Seth là *nhân loại học, cậu đọc đi đọc lại vài trang rồi so sánh với tờ kết quả kiểm tra của Lâm Tư, nhíu chặt mày: “Chưa nói đến tổ chức, ngay cả hình thái tế bào cũng thay đổi, nói chính xác là khó có thể coi đây là một con người.”
(*) Nhân học hình thể: hay còn có nhiều tên gọi khác như nhân loại học hình thể, nhân loại học sinh học, nhân chủng học. Tên tiếng anh của nhân học hình thể là Physical anthropology hay anthropology physique. Đây là ngành nghiên cứu về nguồn gốc, lịch sử, sự phát triển của thể chất, tâm lý của các giống người.
Lăng Nhất đang ngủ, cơ thể cậu thay đổi liên tục đồng thời cũng có phản ứng mạnh mẽ, nhiều lần đến mức suy kiệt nhưng cuối cùng lại phục hồi sự sống một cách thần kỳ.
Cơ thể của cậu cũng rất nhạy cảm với các vật thể lạ nên các loại thuốc tiêm được sử dụng để giảm phản ứng hoàn toàn không thể làm được gì, còn gây ra phản ứng dữ dội hơn —— thậm chí bao gồm cả dung dịch dinh dưỡng để hỗ trợ sự sống.
“Sức sống vô cùng mạnh mẽ” Lâm Tư đứng ở bên giường khóe môi hơi cong lên “Chỉ là mãi không tỉnh lại, sợ sẽ chết đói.”
anh vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn có làn da mỏng manh đó: “Tới giờ ăn rồi.”
Lông mi Lăng Nhất run lên, rồi từ từ mở mắt.
Seth hét to lên “Ngài Phù thủy thật kỳ diệu, Ngài Phù thủy thật khủng khiếp.”
Lăng Nhất đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc đầu mới tỉnh, nhưng ngay sau khi nhìn thấy Lâm Tư thì lập tức căng thẳng, cảnh giác nhanh chóng tránh xa anh, ngồi dậy cầm chăn bông dán vào thành giường.
Lâm Tư nhìn con vật nhỏ đang nằm trên giường của mình, mặc quần áo của mình và nhìn chằm chằm vào mình đầy thù địch và sợ hãi, “tsk” một tiếng hỏi Seth: “Trạng thái không đúng, có chuyện gì vậy?”
“Nếu phân tích theo bản chất động vật thì cậu ấy có thể đang nghĩ cơn đau khiến cậu ấy hôn mê là có liên quan đến ngài.”
Lâm Tư cười xấu xa.
Anh lấy ra một ống chất dinh dưỡng có thể ăn được, rút ống ngậm ra đưa ống ngậm vào miệng mình dưới ánh mắt của Lăng Nhất, dùng ống hút vài hớp, sau đó hỏi: “Có đói không đây?”
Anh cũng không biết Lăng Nhất nghe hiểu không nữa, nhưng ít nhất cậu cũng biết đây là động tác đang ăn uống và ánh mắt cậu cũng ngay lập tức dán vào chất dinh dưỡng—— theo lý thuyết, chắc hẳn cậu đang rất đói.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cậu đã hé miệng nhận lấy ống hút Lâm Tư đưa.
Đôi môi đỏ tươi và mềm mại ngậm chặt ống trong suốt, dung dịch dưỡng chất màu trắng bị hút vào.
——Nhưng ngay sau đó, ngay cả ống hút có dung dịch dinh dưỡng cũng bị cậu nhổ ra.
Sắc mặt Lăng Nhất không tốt, ho khan vài cái, sau đó ho khàn mấy lần, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Tư nhướng mày: “Lại có chuyện gì?”
Seth nghiêm túc: “Bác sĩ, tôi không nghĩ đây là phản ứng sinh lý đâu. Đối với những người đã quen sống trên trái đất thì chất dinh dưỡng này thật sự rất khó uống, không thể chấp nhận được, tôi đoán…..Cậu ấy còn sẽ nghĩ rằng ngài muốn đầu độc chết cậu ấy luôn nữa cơ.”
Lâm Tư: “… Ồ.”
Anh nhìn thấy con vật nhỏ xinh xinh đó ngẩng đầu lên và nhìn anh một cách hậm hực, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận.