“Tôi không thể …” Lâm Tư nhìn xuống: “Nếu tôi thực sự muốn chống lại con tàu này, cho dù cấm tôi tiếp xúc với tất cả các nghiên cứu về virus hoặc gen, thì cũng chẳng thể ngăn cản được tôi đâu.”
“Cũng chính là như vậy đấy” Trần phu nhân thở dài, mỉm cười “Một thiên tài tuyệt vời cũng giống như một mỹ nhân xinh đẹp, sẽ gây ra tai họa. Hơn nữa, cậu có lý do chính đáng để ghét Voyagers. Nguyên soái rất kiêng kị cậu, mặc dù tôi tin vào tính cách của cậu, nhưng tôi không thể đặt cược tương lai của con tàu vũ trụ này được, tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tính bảo thủ của chúng tôi.”
“Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho ‘vô hạn’ thôi” Lâm Tư nhẹ nhàng nói “Với lại, tôi không phải thiên tài, Đường Ninh mới phải, tôi chỉ là một bác sĩ thôi.”
Ánh mắt của Trần phu nhân rất phức tạp.
Lâm Tư tiếp tục: “Nhưng tôi vẫn không ngờ nguyên soái lại suy đoán tôi lại ác độc đến vậy. Vốn dĩ, tưởng ông ta chỉ sợ tôi sẽ thành lập một đội quân thí nghiệm, sau đó phá vỡ sự yên bình của tàu vũ trụ này. À… nghiêm trọng hơn, ông ta còn nghĩ vào một thời điểm nào đó tôi sẽ mở cánh cửa của khu thứ sáu, đưa đội quân thí nghiệm của tôi bắt hết người của tàu vũ trụ này —— rồi những người biến đổi này rất mạnh mẽ và hung hãn, thậm chí điên rồ tự nhân bản giống như ngày tận thế của nhân loại được miêu tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vô căn cứ. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng ông ta tưởng tượng tôi là một bác sĩ biến thái chống lại loài người, mỗi ngày nghiên cứu cách tái tạo cơn ác mộng Berlin.”
“Thì lấy lòng người khác không phải là điểm mạnh của cậu mà. Nguyên soái và tôi biết rất rõ điều này.” Trần phu nhân mỉm cười bất lực. Tất nhiên bà có thể nghe thấy sự hài hước pha chút mỉa mai của Lâm Tư, nhưng bà chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nhưng dù thái độ của phu nhân có dịu dàng và tốt bụng với anh đến đâu, Lâm Tư cũng biết rằng giai đoạn 3 của dự án “vô hạn” hoàn toàn vô vọng rồi.
Lăng Nhất đã đi đến cơ sở dữ liệu của khu tám.
Cậu nhập các từ khóa tìm kiếm dựa trên thông tin cậu nghe thượng tá nói.
“Lâm Tư”, “Berlin Virus”, “Phỏng vấn”, “Báo cáo”
Sau hai phút tìm kiếm, hơn một chục nội dung hiện ra trên màn hình.
Cậu bấm vào cái đầu tiên.
Đây không phải là cuộc phỏng vấn mà thượng tá nói, mà giống một cuộc họp báo hơn, nhưng thời lượng của đoạn video rất ngắn.
Giọng của phóng viên hay người dẫn chương trình nghe không hề nồng nàn, mà thờ ơ, kiềm chế, thậm chí là nghiêm túc.
“Đây là Phòng thí nghiệm Wilkins. Được thành lập vào năm 2540 bởi Tiến sĩ Diệp Sắt Lâm. Tập hợp tất cả các kết quả nghiên cứu tiên tiến về virus Berlin. Mới hôm qua, chúng tôi đã nhận được thông tin từ Phòng thí nghiệm Wilkins. Họ có thông tin rất quan trọng muốn truyền tải đến mọi người.”
Ngay sau khi máy quay qua, khuôn mặt của Lâm Tư hiện ra.
Lăng Nhất giật mình.
Gương mặt này rất quen thuộc với cậu, nhưng cũng rất xa lạ.
Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng không tì vết, cài cúc đến nút trên cùng.
Lâm Tư trong video trẻ hơn so với hiện tại, gương mặt xinh đẹp của anh không có biểu cảm lạnh lùng như Lăng Nhất quen thuộc, mà ngược lại, khóe môi có độ cong rất thoải mái và mềm mại.
“Xin thứ lỗi vì tôi không có thời gian chào hỏi mọi người.” Giọng nói luôn trầm lắng, ôn hòa, đầy sức thuyết phục.
“Nhưng tôi hy vọng rằng cho dù các bạn định xuống đường hay trốn trong nhà, hoặc thậm chí nghĩ cách tự tử thì xin các bạn dừng lại, nghe tôi nói hết đoạn này.”
“Thế giới của chúng ta đang phải đối mặt với những thảm họa, sự hoảng loạn chưa từng có. Tôi rất tiếc vì liên đoàn thành phố đã không thể cung cấp cho mọi người bất kỳ dịch vụ y tế nào, hoặc thậm chí là các biện pháp phòng ngừa khác.”
“Các biện pháp y tế vẫn chưa được hoàn thiện, vì tất cả các bác sĩ giỏi đang nghiên cứu tất cả các phương pháp điều trị, dữ liệu lý thuyết vẫn chưa được công bố vì các nhân viên khoa học sự sống tập trung toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu cấu trúc của virus.”
“Đã có bốn cái chết đột ngột trong Phòng thí nghiệm Wilkins. Tất cả những nỗ lực của chúng tôi cả ngày lẫn đêm là để chấm dứt thảm họa ngày tận thế này.”
“Nhưng tôi đứng đây hôm nay, không phải để cổ vũ cho sự siêng năng và cống hiến của chúng tôi, mà để nói với mọi người rằng; máu của chúng tôi đang chảy vì mọi người, cuộc sống của chúng tôi đang được sử dụng để chinh phục virus Berlin.”
“Chúng tôi đã không bỏ cuộc. Vì vậy, xin mọi người đừng bỏ cuộc. Hãy kiên trì đến từng ngày mai. Hãy tin rằng ngày mai mặt trời vẫn mọc, hy vọng sẽ đến.”
Không có âm điệu trọng âm, không có lời động viên nồng nhiệt.
Anh vừa kể, vừa van xin.
Lăng Nhất đang tưởng tượng về thành phố vào thời điểm đó.
Một khi bị bao phủ bởi sự hoảng loạn và tuyệt vọng thực sự, thì dù một diễn giả có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể khiến mọi người lạc quan mà chỉ thấy mấy câu này của anh thật lố bịch.
Lâm Tư nói với họ rằng, có một nhóm người đang đấu tranh cho họ, xin họ tiếp tục cuộc đấu tranh này cho những ngày ‘mai’
Những lời nói này không làm chậm quá trình lây lan của virus dù chỉ một chút, nhưng chắc hẳn chúng đã khiến nhiều người có ý định tự tử đặt con dao chuẩn bị cắt cổ tay xuống.
Không ngạc nhiên khi thượng tá nói rằng video này đã được phát đi vô số lần, nó có thể là điều an ủi cuối cùng, là sự cứu rỗi của những người trong cơn ác mộng.
Lăng Nhất đưa tay về phía màn hình sáng, cố gắng chạm vào mặt Lâm Tư.
Nhưng ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, video kết thúc, màn hình sáng biến mất, ngón tay chỉ sờ vào không khí.
Ban đêm, cậu chui vào chăn và đợi Lâm Tư trở về, nhưng cậu không đợi được.
Cậu vùi mặt vào gối, nghĩ đến ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Lâm Tư trong đoạn video, nghĩ rằng anh thật sự không phải lúc nào cũng lạnh lùng, ít nhất là không phải lúc đó, dù lúc đó rất tuyệt vọng và khó khăn.
Sau đó, có điều gì đó đã thay đổi tính cách của anh như vậy.
Đó hẳn là một sự thay đổi tàn nhẫn, cậu không thể nghĩ ra.
Thành phố, con người, bị virus Berlin hoành hành đã là giới hạn mà trí tưởng tượng cậu có thể đạt được trong cơn ác mộng của mình.
Nhưng cậu nhận ra rõ ràng, bây giờ cậu muốn ôm Lâm Tư, giống như cậu đang ôm chính mình, cảm giác đó rất tốt và rất an toàn, mọi nguy hiểm đều bị ngăn ở bên ngoài, cậu muốn Lâm Tư cảm nhận được.
Cậu hơi giận, tức giận với những người trên trái đất-Lời nói của Lâm Tư sẽ an ủi những người đó tiếp tục kiên trì, nhưng ai là người an ủi anh ở lúc đó?
——Cậu đau lòng cho Lâm Tư rất nhiều.
Khi Lâm Tư quay lại, trời đã gần sáng sớm.
Phân tích dữ liệu, thảo luận, biểu quyết, xây dựng kế hoạch đổ bộ chi tiết … Từ ngày mai, việc xây dựng căn cứ sẽ chính thức bắt đầu.
Mọi người rất hào hứng và mong chờ, nhưng anh lại cảm thấy buồn chán.
Kế hoạch “vô hạn” mà anh coi như một trong những ý nghĩa của cuộc đời mình đã bị bác bỏ hoàn toàn, sự nghi ngờ vô tận của vị nguyên soái kia cũng thật khó chịu, anh thà nằm lại trong cabin im lìm và chết cóng trong một trăm năm nữa còn hơn.
Nhưng anh không thể.
Lâm Tư bước đến giường, Lăng Nhất thu mình như một quả bóng, đã ngủ say, anh đưa tay sờ những sợi tóc vương vãi trên má, kẻo chúng cản trở hô hấp của cậu.
Chẳng cần nghĩ ngợi gì, cơ thể thằng nhỏ đã sưởi ấm cả giường rồi.
Anh rất muốn hiểu sâu hơn về cấu tạo sinh lý của Lăng Nhất, với lại nghĩ lại, nếu như anh đi rồi, sẽ có người khác tiếp quản khu sáu, chuyện nhỏ nhặt này thật sự sẽ bị đem ra mổ xẻ.
—— chuyện sẽ sớm ầm lên.
Anh ấn chăn bông cho Lăng Nhất, Lăng Nhất cảm nhận được động tác của anh, nhưng không tỉnh lại, vô thức đưa tay thúc nhẹ vào tay anh, rất tình cảm và quyến luyến.