Lâm Tư nhìn các con số và đường cong nhảy trên màn hình.
Khi một cơ thể người bình thường ở trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, các hạng trị khác nhau sẽ được giảm xuống để giảm thiểu tiêu thụ năng lượng.
Nhưng Lăng Nhất thì không, các chỉ số khác nhau của cậu đang thay đổi, một số tăng, một số giảm và ổn định sau một thời gian dài.
Người ngoài có thể không thấy gì đặc biệt, thậm chí có thể nghĩ rằng đây là bị rối loạn các chức năng của cơ thể.
——Nhưng Lâm Tư có thể thấy rằng đây là cơ thể của cậu đang khám phá, cố gắng chủ động thích nghi với môi trường. Một số loài động vật trên trái đất có chức năng sinh lý tương tự, chẳng hạn như mèo, chúng luôn có thể sử dụng ít năng lượng tiêu thụ nhất để tối đa hóa các chức năng của cơ thể.
Thượng tá cũng nói điều gì đó tương tự như Lâm Tư, anh ta nhận thấy rằng việc tập thể dục không có tác dụng rõ ràng đối với Lăng Nhất.
——Một người bình thường tập gym một thời gian sẽ có một số thay đổi về sức mạnh cơ bắp và hình thể, nhưng Lăng Nhất thì đặc biệt khac, sau gần nửa tháng tập luyện cường độ cao, lớp cơ mỏng dần. Vẫn đẹp như vậy, không có chút thay đổi nào, ai không biết sẽ bị vẻ ngoài của cậu làm cho bối rối và nghĩ rằng cậu là một thiếu niên vô hại.
Lâm Tư đã đối chiếu dữ liệu và so sánh nó với dữ liệu đào tạo của Lăng Nhất những ngày này. Anh đưa ra kết luận rằng mặc dù sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản xạ thần kinh của Lăng Nhất rất cao, nhưng hướng đột biến của anh ấy vẫn không phải là nâng cao, mà là tối ưu hóa.
Những thay đổi tinh vi đó trong hình thức và cấu trúc của tổ chức đã trực tiếp thay đổi hiệu quả sử dụng năng lượng của anh.
Tỷ lệ chuyển hóa khối lượng thành năng lượng của vũ khí nhiệt hạch là 0,7%, nếu có công nghệ tiên tiến hơn để tạo ra vũ khí mới thì chỉ cần tăng thêm một điểm phần trăm, sức mạnh của nó sẽ tăng theo cấp số nhân.
—— Cơ thể con người cũng vậy, cùng một lượng năng lượng, tác dụng do cơ thể người bình thường tạo ra có thể tăng gấp đôi đối với cơ thể cải biến sau khi cường hóa thể chất, trong khi Lăng Nhất có thể gấp mười lần hoặc hơn.
Lâm Tư không miên man suy nghĩ nữa, bắt đầu phân tích dữ liệu bề mặt chi tiết hơn do nhóm gửi về sau khi hạ cánh.
Đây là một hành tinh sa mạc điển hình, với các hẻm núi và miệng núi lửa dày đặc, sỏi đá ở khắp mọi nơi, bầu khí quyển mỏng và nóng, và các trận bão cát xảy ra liên tục.
Giống như sao Hỏa, nhưng sao Hỏa hầu như không có trọng lực và không có từ trường, và nó không thích hợp cho sự sinh tồn của con người.
Khó trồng trọt trên đất khô giàu sắt, thức ăn chính trên tàu vũ trụ là chất dinh dưỡng. Chất dinh dưỡng không được tạo ra từ không khí loãng mà được cô đặc và tinh chế từ các loại cây cải tiến trồng ở khu hai, sản lượng rất hạn chế. Một khi căn cứ chính thức được thành lập, các cơ thể đông lạnh được rã đông, dân số tăng lên, họ thậm chí còn gặp vấn đề về lương thực.
Cũng có những ngôi sao hoạt động không ổn định… không ngoa khi nói rằng đó là những rắc rối cả bên trong và bên ngoài.
Anh sắp xếp thông tin, đợi nhóm nghiên cứu thu thập đủ mẫu và quay trở lại sau khi thiết lập các thiết bị giám sát khác nhau.
“Lâm Tư!” Vài tiếng sau, khi cửa mở ra, Lăng Nhất đã nhảy lên trước.
Một cơn bão cát đang thổi bên ngoài, và Lâm Tư gần như bị ngạt thở bởi bụi khi những người này bước vào.
Vật nhỏ không đeo trang bị gì, không thể tránh khỏi mặt mày xám xịt, nhưng mắt sáng ngời, thần thái rất tốt.
“Em ấy không phải là một con người.” Thượng tá nói khi anh ta dỡ thiết bị của mình, “Nếu tất cả chúng ta đều biến thái như Lăng Nhất, thì chúng ta có thể tồn tại trên bất kỳ hành tinh nào.”
Lâm Tư lạnh nhạt “ừ” một tiếng rồi đưa Lăng Nhất vào phòng tắm để cọ rửa.
Một lúc sau mới đi ra, cậu mới tắm xong, tóc đen ướt át, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, bị Lâm Tư bôi vài giọt glycerin rồi xoa xoa khắp mặt.
—— Khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da mỏng manh và da thịt mềm mại, sau một hồi chìm trong bão cát, vẫn cần phải được bảo dưỡng.
Các tàu vũ trụ khác cũng đã xác nhận sự hiện diện của nhân viên, ngoại trừ tàu vũ trụ số 6 gặp bão lớn và bị cản trở trong việc phát hiện, tất cả đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Tàu vũ trụ hình con thoi rời đất liền và quay trở lại tàu du hành.
Lâm Tư sẽ đi báo cáo với Trần phu nhân, tạm biệt Lăng Nhất rồi đi.
Lăng Nhất và thượng tá đang đi trên hành lang của khu 3. Cậu nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi của Thượng tá với Lâm Tư, nhận ra rằng mặc dù không trực tiếp hỏi vụ chữ viết đó với Lâm Tư được, nhưng có thể hỏi từ những người bên cạnh anh ấy.
Thượng tá biết một số điều về Lâm Tư khi anh còn ở trên trái đất.
“Thượng tá, lúc còn ở trái đất anh có biết Lâm Tư không?” cậu hỏi.
“Tôi biết Lâm Tư, nhưng cậu ta chắc chắn không biết tôi – Tiến sĩ Lâm Tư hồi đó là một nhân vật khá lớn.”
Thượng tá lại hơi nói nhảm, Lăng Nhất không cần hỏi tiếp, anh ta tự phun hết tất cả những gì mình biết ra.
“Lúc đó, Tiến sĩ Lâm nghiên cứu về virus Berlin, tất cả chúng tôi đều biết cậu ta —— phòng thí nghiệm của cậu ta đang ở được cho là nơi có nhiều khả năng phát triển phương pháp điều trị nhất.” Thượng tá vừa đi vừa nói “Cậu ta còn có một video phỏng vấn, đoạn cuối nói Hãy cố lên, đừng bỏ cuộc —— tôi còn nhớ rằng, nhờ cái video này mà cứu được không biết bao nhiêu người muốn tự tử. Nó được phát đi phát lại hầu hết tất cả ở các thành phố. Em có thể vào cơ sở dữ liệu để tìm, chắc vẫn có thể xem được.”
Lăng Nhất bắt được từ khóa: “Berlin virus?”
“Những người chết trên trái đất một phần vì chiến tranh và một phần vì virus Berlin.” Thượng tá, người luôn vui vẻ, bây giờ lại có những nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt “Em không nhớ thật tốt, Khi đó, chỉ cần nhiễm phải loại Virus này, nhất định phải sống không quá ba ngày, chết rất xấu xí, cả người trở thành một loại… “
Thượng tá cau mày trầm ngâm: “Mọi người nhìn thấy cái xác bị nhiễm virus rồi chết, nên tôi mới chỉ thấy qua hình ảnh. Gần như nội tạng và thịt đều biến thành máu trong ba ngày. Nó chảy ra ngoài, từ lỗ hổng trên cơ thể —— chết như này còn tốt hơn, vì những người khác thậm chí còn không nhìn thấy hình dạng con người, ngay cả làn da cũng không hoàn chỉnh —— mấu chốt là nó quá dễ lây lan, không ai dám đi lại, sợ nó. Ra ngoài không về được, nhưng dù ở nhà đóng chặt cửa sổ vẫn có người nhiễm bệnh —— Sau đó cả nhà đều toi. Chỉ cần em nhìn thấy những bức ảnh đó, em sẽ nghĩ, thà tự tử hơn là phải chịu sự tra tấn như vậy.”
Nghe lời miêu tả của Thượng tá, Lăng Nhất nghĩ về cảnh tượng đó, sau lưng nổi da gà.
“Và sau đó?” Cậu hỏi.
“Sau đó tôi cũng không biết nữa. Tôi nhận được lệnh xuống căn cứ chuẩn bị lên tàu. Khi đó, chúng ta chưa có sự bảo vệ của trường lực lượng Lundis. Khi tiến vào không gian con thì tôi và nhiều người đã bị đóng băng trước. Lúc tỉnh dậy thì đã trở thành vật thí nghiệm của bác sĩ” Thượng tá thở dài: “Tôi nghe nói rằng virus đột biến bốn lần sau đó, y học của chúng tôi hoàn toàn không có cách nào để đối phó với nó.”
Anh ta kết luận: “Sau cuộc chiến tranh hạt nhân toàn diện, chỉ có con người sống trong các thành phố khổng lồ, và virus lại bùng phát, sau bốn lần đột biến cuối cùng. Vì thế mà không còn người sống trên trái đất. Chỉ có chúng tôi —— sống tiếp mới là quan trọng nhất. Không quan trọng hành tinh ma có tồi tệ như thế nào, vũ trụ nguy hiểm như nào. Voucher không thể làm gì khác, nếu không loài người chúng ta sẽ hoàn toàn bị kết liễu.
Bước chân của Lăng Nhất dừng lại.
Chủ nhân của cuốn sổ đó đã bị nhiễm vi rút, sau đó, người đó nói lời “tạm biệt” với thế giới.
Thượng tá không biết, nhưng anh ta biết rằng trên tàu vũ trụ cũng có vi rút, ít nhất cũng đã từng có vi rút.
Trực giác nhạy bén của anh đột nhiên nổ tung thành một quả bóng, nhịp tim của anh tăng tốc, như thể thực sự có một đôi mắt quỷ dị đang quan sát trong bóng tối trên con tàu khổng lồ này.
Cùng thời gian đó, ở khu đầu tiên.
Trần phu nhân đang xem thứ gì đó do vệ tinh mang lại.
“Thật khó khăn” bà ấy cười.
“Bà đã quyết định định cư ở đây chưa?” Lâm Tư hỏi.
“Quyết định rồi.” Trần phu nhân nói, rồi mở một chương trình về Super Brain, một mô hình toán học mở rất phức tạp.
“Cùng xem những thành tựu mới của khu nhất.” Trần phu nhân vận hành hệ thống, thu thập dữ liệu do vệ tinh và các thiết bị mặt đất thu thập vào hệ thống.
“Theo nghĩa trừu tượng, tất cả các ngành đều là toán học, trên cơ sở tính hợp lý, mọi phán đoán đều là thống kê.” Bà nói một câu nói nổi tiếng, nhấn vào tùy chọn xác nhận, thanh tiến trình bắt đầu di chuyển.
“Đây là một hệ thống phân tích, nó sẽ tích hợp trình độ khoa học và công nghệ hiện tại của chúng ta, tốc độ phát triển khoa học trong tương lai, dân số, số lượng tài nguyên … hàng trăm biến số sẽ được đưa vào mô hình để bắt đầu phân tích, Bà nói: Nguồn lực không đủ, chúng ta có thể kiểm soát số lượng tan băng, môi trường xấu, chúng ta có thể sử dụng khoa học để đấu tranh với nó, chúng ta giống như đang làm một bài toán, luôn có một giải pháp tối ưu đang chờ đợi bị phát hiện.”
Lâm Tư khẽ nhíu mày: “Tại sao bà không nghĩ tới vô hạn?”
Trần phu nhân lắc đầu: “Thật là kỳ tích khi nguyên soái có thể đồng ý kế hoạch hai giai đoạn của cậu, Lâm Tư, cậu là người hiểu rõ nhất về virus Berlin, cậu không nhớ nguyên nhân của cơn ác mộng này sao? Nguyên soái chưa bao giờ tin tưởng cậu. Cậu đâm vào chuỗi DNA của chúng tôi, cậu nắm vững một chuỗi lý thuyết quá khủng khiếp. Ông ấy sợ rằng cậu sẽ tạo ra cơn ác mộng Berlin thứ hai. Trong 5 năm kể từ khi cậu rời khỏi khoang đông lạnh, đã có rất nhiều vụ tai nạn đáng ngờ do con người gây ra trên con tàu vũ trụ, một số người đã cố gắng cản trở chuyến đi. Điều này cũng đúng. Trừ khi cậu có thể hoàn toàn xua tan nghi ngờ của ông ấy, cho dù có đóng góp vô hạn bao nhiêu cho sự tiếp tục của nhân loại, thì cũng chỉ có thể chờ một cách tối ưu khác.”