Từ sau khi Phượng Huyền xuất cung cùng Mộ Diệp trở về, chấp niệm của hắn đối với Mộ Diệp ngày càng sâu, ngày nào hạ triệu cũng nhanh chóng quay về Phượng Diệp Uyển, sợ bỏ qua dáng vẻ lúc mới tỉnh dậy của y.
Sáng sớm hôm nay, lúc hắn vào triều, Mộ Diệp vậy mà lại thức dậy hầu hoàng phục cho hắn, cho nên toàn bộ thời gian trên triều hắn đều cảm thấy bàn tay mềm mại kia đang vẫy trước mắt, sau khi xử lý xong truyện triều chính, hắn liền đẩy việc cho Tiều Tụy, cho người ở Thiên Hoà Điện lui xuống, còn mình vội vàng hướng Phượng Diệp Uyển đi thẳng.
.
Mộ Diệp đã thức dậy từ lâu, lúc này đang ngồi ở trước bàn chép sách, từng nét chữ của y đều như phượng, chẳng mấy chốc Phượng Huyền đã từ đằng sau tiến lại, thấy y nghiêm túc như vậy, hắn cười khẽ : “ Chữ của Hoàng hậu thật đẹp, vậy mà không bao giờ chủ động luyện cho trẫm ” .
Mộ Diệp không quay đầu lại nhìn Phượng Huyền, y chỉ ngạc nhiên hỏi, “ Sao hôm nay về sớm vậy? ” .
“ Muốn gặp Hoàng hậu thật nhanh ” Phượng Huyền ôn nhu ôm lấy y, Mộ Diệp lại khẽ nghiêng mày, nói một tiếng, “ Nóng ”, ý muốn đẩy hắn.
Phượng Huyền biết một khi Mộ Diệp đã chuyên tâm vào chuyện gì, y sẽ đặc biệt nghiêm túc, nhưng như thế này thì cũng quá đáng rồi. Chỉ vì viết vài chữ linh tinh mà bỏ quên hắn.
Phượng Huyền ấm ức trong lòng, Mộ Diệp còn chưa quay lại nhìn hắn một cái đâu! Nghĩ thế, hắn liền táo bạo nâng mặt y ép nhìn về phía hắn, Mộ Diệp ngạc nhiên, bút mực đều rơi xuống.
“ Phượng Huyền . . . ! ”
“ Mộ Diệp ” Phượng Huyền lúc này mới có dịp để ý kĩ gương mặt của y. Da mặt Mộ Diệp cũng mỏng như vậy, hắn mới trêu ghẹo một chút đã đỏ mặt.
" Đệ . . . thật đẹp." Hắn không khỏi than một tiếng, cúi đầu, nhân lúc Mộ Diệp đang ngẩng đầu liền hôn y, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của y, chiếc lưỡi linh hoạt nhân tiện trườn vào, quấn quýt cùng y.
Mặc dù thời gian ở cùng Phượng Huyền rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Phượng Huyền hôn y, hắn lại ôn nhu tinh tế như vậy, chắc chắn là đã từng thử với nhiều người khác. . .
“ Ừm, muốn nữa ” Phượng Huyền không kịp để Mộ Diệp trả lời, hắn đã một tay bế y lên, vừa đi vừa hôn, đôi mắt đã hiện lên ngọn lửa lan tới tận giường, nhưng tiếng nói lanh lảnh của Tiều Tụy bên ngoài vang lên phá hủy cảnh tượng.
“ Bệ hạ! Không xong rồi, phủ Tĩnh Vương gia có chuyện! ” .
Lông mày Phượng Huyền nhíu lại càng lúc càng sâu, không khí tốt như vậy lại bị người khác quấy rầy, hơn nữa còn là ở chỗ Phượng Dạ, hắn lúc nào mà chẳng có chuyện chứ? Giờ Phượng Huyền còn đang ghé sát vào người Mộ Diệp, Mộ Diệp cũng nghe được giọng nói của Tiều Tụy, y vươn tay vuốt hai hàng lông mày đang cau lại của Phượng Huyền, giọng nói rất dịu dàng, như trút bỏ được gánh nặng : "Đừng nhíu mày, đi xem đi."
"Chờ ta trở lại." Phượng Huyền nghiến răng, coi như cảnh cáo Mộ Diệp biết điều ngoan ngoãn chờ hắn, cấm đi lung tung.
__ .
Vừa đi vào cung điện, Phượng Huyền đã nghe thấy tiếng ồn ào của Thái Hậu.
“ Dạ nhi, Dạ nhi của ai gia . . . . A, ”
Phượng Huyền nghe thấy tiếng nói, bước chân không khỏi nhanh hơn, lúc hắn đi vào trong điện đã thấy Hoàng Ỷ Lan đang khóc gần như muốn ngất, còn Phượng Dạ ôm đầu, thuốc đều lăn cả xuống đất, xem ra lại lười uống thuốc.
Phượng Huyền chậc một tiếng, rõ phiền phức.
“ Có chuyện này mà cũng gọi trẫm? Lập tức cho người giữ lại hoàng đệ, sau đó nhét thuốc vào miệng là xong, lại còn gọi trẫm?! ” Phượng Huyền vốn tức giận trong lòng vì bị phá hoại chuyện tốt, lần này lại nhìn một màn này, hắn không khỏi càng thêm tức giận : “ Về sau chuyện nhỏ nhặt này mà nói với trẫm nữa, trẫm liền đánh chết ”
Tiều Tụy bên cạnh sợ toát mồ hôi, đương nhiên hắn cũng làm như thế rồi, đâu phải chỉ vì một việc nhỏ này cũng cần xin chỉ thị của Phượng Huyền đâu?
Nhưng quan trọng là . . . Lần này Phượng Dạ phát bệnh thật quá nặng, dù hắn có cho người cưỡng ép thế nào, thuốc vừa đưa đến miệng Phượng Dạ liền toàn bộ nôn đi hết, một chút cũng không nuốt xuống. Hoặc là nuốt xuống rồi, Phượng Dạ liền cưỡng chế nôn ra.
“ Bệ hạ, đương nhiên thần đã cưỡng ép Tĩnh Vương gia dùng thuốc, nhưng lần này không mấy khả quan như lần trước, thậm chí . . . Tĩnh Vương gia lần này đặc biệt bệnh không nhẹ, dù uống thuốc rồi cũng liền nôn ra ” .
Phượng Huyền đau đầu, nhàn nhạt mở lời, “ Vậy ngự ý có nói gì không? Đây là biểu hiện sắp chết ? ”
Tiều Tụy trợn mắt, hắn vội vàng xua tay, nhưng hắn không biết nên giải thích với Phượng Huyền thế nào. Chuyện này quá mức kì lạ, nói ra chỉ sợ mang theo tai tiếng không tốt.
“ Thưa bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ không sao, chỉ là . . . Về việc uống thuốc của điện hạ, điện hạ có yêu cầu. . . ”
“ Yêu cầu? ” Phượng Huyền nhíu mày, nghĩ rằng Phượng Dạ chỉ độc một suy nghĩ linh tinh, yêu cầu của hắn có lẽ không giống người bình thường, đáp ứng hắn là được, “ Đáp ứng hắn thôi, trông trẫm nhỏ mọn lắm sao? ” .
Chỉ sợ với tình hình hiện tại, nói ra liền nhỏ mọn.
Tiều Tụy thầm cảm thán trong lòng, nhưng đương nhiên không dám nói.
“ Vậy thì thần sẽ đón Hoàng Hậu tới. Bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ yêu cầu chính là, Hoàng hậu đích thân bồi điện hạ uống thuốc! ”