Ba năm trước, kiệu hoa đỏ rực, hồng trang trăm dặm, pháo nổ tưng bừng, Mộ Diệp biết y là nam nhân, nhưng lại gắn với danh “ Hoàng hậu ”, lại bị Phượng Huyền lãnh đạm, y đã biết y khó sống.
Quả nhiên, về sau hai từ “ trách nhiệm ” quấn lấy y, không khắc nào buông tha cho y. Từ nhỏ sống với phụ thân, dù trải qua đủ loại khắc nghiệt, nhưng không cần hành động nào cũng phải tỉ mỉ, một tiếng nói cũng phải cẩn mật chú ý.
Mộ Diệp mệt, thật sự rất mệt.
Rõ ràng bản thân thích tự do, nhưng vẫn tự nguyện giam mình trong hoàng cung đầy quy củ. Rõ ràng bản thân chịu đau kém, lại cứ nhất quyết yêu một người không yêu mình.
Từ đó về sau, năm dài tháng rộng, một mình tự lo cho chính mình, bị kẻ khác bắt nạt cũng không có ý kiến.
Trong một thoáng yếu lòng, y còn tưởng thế này là xong rồi, chính mình sẽ chịu đựng cô độc cả đời. Nhưng sau đó, một tán ô hoa che đi một hồi mưa lạnh, kết thúc chuỗi ngày chỉ biết đơn độc.
Cả người bỗng nhiên ấm áp kì lạ . . .
Phượng Huyền vậy mà ôm lấy y, cẩn thận nói, “ Chỉ e rằng trên thế gian này, ta chỉ tin một mình đệ ” .
Mộ Diệp không đáp lại hắn, y chỉ nhất nhất chọn im lặng.
Yêu là một chuyện, thái độ là một chuyện, Phượng Huyền hiểu hiện tại Mộ Diệp không thể ngay lập tức chấp nhận hắn, nhưng hắn có thể chờ, bất luận bao lâu cũng có thể.
Chỉ là,
Thật xin lỗi.
Xin lỗi vì đã cười chê người.
Xin lỗi vì bao nhiêu năm qua, coi người như kẻ ngốc.
___
Hai người xuất cung, đều giả trang thành công tử phú gia, chẳng qua là bộ dạng giống như người bình thường, nhìn thoáng qua sẽ không để lại bất kỳ ấn tượng nào với người ta. Hai người ở trên đường cái phồn hoa nhất Kinh đô, tâm tình Mộ Diệp đã tốt lên nhiều, Ngược lại, Phượng Huyền lại yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn chỉ đi theo sau Mộ Diệp, gắt gao che chở cho y.
"Cẩu Tử ca, ngươi mua cho ta chuỗi đường hồ lô được không?" Phía sau đám người truyền đến tiếng la mềm mại của một nữ hài tử.
"Được, hôm nay bán hết bánh, Cẩu Tử ca sẽ mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn." Một nam nhân vẻ mặt ngây ngô lôi kéo nữ hài tử bên cạnh, ha ha cười lớn hai tiếng, liền kéo nàng ta đến chỗ bán kẹo hồ lô.
Phượng Huyền trùng hợp nhìn thấy một màn này, hắn lấy ra một khối bạc vụn, kêu một tiểu thương ở bên kia, trực tiếp mua hết kẹo hồ lô trong tay hắn.
" Mộ Diệp, đệ có muốn ăn không?" Khi Mộ Diệp quay đầu đi, Phượng Huyền liền giơ cao cây tre có kẹo hồ lô lên cho y nhìn.
Mộ Diệp đưa mắt nhìn ngó xung quanh, cẩn thận hỏi lại, “ Có được không? Bệ hạ, thế này — ” .
“ Còn nói thế nữa? ” Phượng Huyền nhét thanh kẹo hồ lô vào tay y, nghiêm giọng nhắc nhở, “ Gọi Huyền ca đi ” .
“ Không được, cái này! ”
“ Đây là mệnh lệnh, dám cãi? ”
Mộ Diệp vừa nghe hai tiếng “ mệnh lệnh ”, y lập tức răm rắp nghe theo, nhỏ giọng một tiếng, “ Huyền ca ” .
Phượng Huyền vô cùng hài lòng, chăm chú nhìn Mộ Diệp ăn. Lúc này, Mộ Diệp mới chú ý đằng sau hắn còn ôm theo nguyên một chồng kẹo chồng chéo nhau, y xám mặt.
“ Bệ — Huyền ca, huynh mua nhiều như vậy . . . ”
“ Không sao, để từ từ ăn ”
“ Không, ta cũng không phải là heo, cái này, nên đem cho ” Mộ Diệp nhìn xung quanh đường, phát hiện nhiều tiểu cô nương nhỏ tuổi và nhiều tiểu tử khác đang thèm thuồng nhìn kẹo trong tay Phượng Huyền, y cười nhẹ, “ Xem kìa, mấy đứa nhỏ rất thích kẹo của huynh ” .
Phượng Huyền phụng phịu, “ Nhưng đây là ta mua riêng cho đệ ” .
“ Vậy nếu ta không ăn hết thì sao? Đem vứt? ” Mộ Diệp nói.
Phượng Huyền nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đây là kẹo hắn đặc biệt mua cho Mộ Diệp, đương nhiên là chứa biết bao nhiêu tâm ý của hắn. Bất kể là vì lý do gì mà y vứt kẹo đi, chẳng khác nào đem trái tim hắn vứt bỏ đi. Phượng Huyền trầm mặc, thà rằng đưa cho mấy đứa nhỏ nghèo kia ăn, còn hơn là chứng kiến vài việc tàn nhẫn.
Một khắc sau, Mộ Diệp liền đem kẹo cho hết mấy tiểu tử.
Phượng Huyền dù không thoải mái lắm, nhưng đỡ hơn là nhìn kẹo của mình bị vứt đi, vậy nên, thái độ của hắn vẫn không đổi.
“ Hừ! ” .
Thấy Mộ Diệp vẫy tay chào đứa cuối cùng, lần này Phượng Huyền mới ra mặt bất mãn.
Mộ Diệp quay mặt lại, thấy hắn đang nhìn mình liền quay ngoắt đi chỗ khác, y thở dài, từ khi nào tính tình lại như thế? Từ một đại bá vương độc đoán đến một tiểu bá vương xấu bụng?
“ Huynh giận à? ”
“ Còn phải hỏi? ” Phượng Huyền cong môi, nghĩ Mộ Diệp yêu hắn như thế, kiểu gì cũng chạy tới lui dỗ dành hắn.
Nhưng trời tính không bằng người tính, Mộ Diệp chỉ thong thả đáp lại, “ Giận thì thôi ” .
“ Đệ . . . ! ” Phượng Huyền quay mặt lại toan cự nự, nhưng lại đập ngay vào mắt là khuôn mặt ôn nhu mỉm cười của Mộ Diệp, tâm hắn bỗng chốc liền mềm nhũn, cái gì cũng không thể nói nữa.
“ Đùa đấy, Huyền ca, không phải muốn xuất cung đi chơi sao? Huynh sẽ không vì một vài cái kẹo mà ngồi một chỗ giận dỗi chứ? ” .
Phượng Huyền cười khẽ, nắm lấy tay Mộ Diệp.
Hắn cũng không phải tiểu hài tử.