" Ok anh khó tính quá à " Gia Phát cười trừ nói

" mà cũng đúng thôi từ bé chị hai đã sống ở những nơi như vậy nên hiểu bản tính của họ là đúng rồi " Huyền My cười khinh nói, câu nói của cô ta vô cùng mang tiếng châm biếm

Nhã Linh cũng không thể nhịn nữa mà nói lại " em quá khen " cô cũng không thể quá kích động được nếu không sẽ làm mất mặt cô, mất mặt chồng cô

" ít ra thì cô ấy cũng biết vận dụng những gì mình biết chứ không phải là bình phong dựa dẫm vào người khác" Gia Luân điềm đạm nói nhưng câu nào cũng khiến đối thủ tức chết, anh nhẹ nhàng bỏ chén xuống " con ăn xong rồi, Nhã Linh em ăn xong chưa?"

" à xong rồi " Nhã Linh vội vàng đứng dậy, trời ơi anh ta mới kêu cô bằng em sao, mà thôi không quan tâm trước hết phải thoát khỏi cảnh chặt chém xéo sắc của gia đình này

Nhã Linh và Gia Luân đi thẳng về phòng đóng cửa lại

" má hơi cuối cùng cũng thoát " Nhã Linh thở dài nằm xuống giường nói

" cô thái độ gì vậy?" Gia Luân nhìn Nhã Linh hỏi

" nhà anh như phim cung đấu vậy, sợ chết đi được " Nhã Linh ngồi dậy nhăn mặt nhìn Gia Luân nói

" họ còn làm được nhiều hơn trên phim nữa cơ" Gia Luân cười khinh sau đó quay ra bắt đầu lấy giấy tờ làm việc

" ý anh là sao?" Nhã Linh kéo ghế ngồi kế bên hỏi

" cô chỉ cần biết trong gia đình này chỉ cần tin một mình tôi là được " Gia Luân vừa nói vừa xem số liệu

" tại anh đa nghi quá thôi" Nhã Linh bĩu môi sau đó đi ra ngoài, giờ vẫn còn rất sớm nên đi dạo một xíu

Trên đường đi Nhã Linh vẫn suy nghĩ về câu nói của Gia Luân chẳng lẽ gia đình này đáng sợ đến vậy? một lát sau cô nhớ đến ba mẹ và em trai cô, không biết họ có khoẻ không? đã ăn cơm chưa? đồ ăn có ngon không?

Đi một lúc cô thấy dì Bảy đang rửa chén nên cô đi đến rửa phụ " để con phụ dì"

" mợ hai,thôi để tôi tự làm mắc công ai thấy..." Dì Bảy thấy Nhã Linh liền từ chối bà biết cô muốn giúp bà nhưng bà không thể nhận

" dì đừng như vậy, con cũng như mọi người thôi, cũng là được mua về thôi mà, mọi người cứ như vậy con áy náy lắm " Nhã Linh nhìn dì Bảy, cô nói thẳng suy nghĩ của mình chẳng qua là cô hên hơn được làm vợ của cậu hai thôi

" mợ tốt với tụi tui quá trong nhà này ít người như mợ lắm đấy " Dì Bảy hiền từ nói

Một lát sau, Nhã Linh về phòng cầm theo một ly coffee

" nè anh uống đi " Nhã Linh bỏ xuống bàn làm việc của Gia Luân

" sao tốt vậy?" Gia Luân nghi ngờ hỏi tự nhiên hôm nay con vợ cậu tốt đột xuất

" Dì Bảy bảo tôi mang lên cho anh chứ bộ " Nhã Linh thấy thái độ của Gia Luân như vậy nên tức giận cãi lại đúng là làm ơn mắc oán

" ai biết được trên đường mang về phòng cô có bỏ cái gì vào đây không? có thể là thuốc.... kích.... dục " Ba chữ thuốc kích dục được Gia Luân nhấn mạnh

" gì chứ không uống thì thôi " Nhã Linh chạy đến cầm ly coffee uống chứng minh mình không bỏ gì vào

Cô vừa uống vào là đã phun ra hết " đắng quá dậy "

Từ trước đến nay cô đã bao giờ đụng vào coffee đâu, đâu có ngờ là nó đắng đến vậy

" vậy mà dám nói là không bỏ gì vào" Gia Luân cười nhạt nói dù cậu biết thái độ vừa rồi của cô ấy là thật là không biết uống coffee thật

" thật sự là không bỏ gì thật mà " Nhã Linh phồng má lên cãi, đúng là oan ức cho cô thật mà

" Á tôi đau bụng quá " Nhã Linh biết mình không cãi được với tên này thì giả vờ đau bụng

" nè sao vậy?" Gia Luân đứng dậy đi về phía cô lo lắng hỏi chẳng lẽ cô bị dị ứng với coffee

" chửi tôi nè " Nhã Linh vừa thấy Gia Luân đến gần mình liền nắm lấy cổ tay anh đánh liên tục vào người anh

" nè đừng đánh nữa " Gia Luân liên tục cảnh cáo vì tay đã bị Nhã Linh nắm chặt

Gia Luân hất mạnh Nhã Linh làm cô ngã xuống giường nhưng vì cô vẫn nắm lấy tay anh nên kéo anh ngã theo

Cứ như thế bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao nhìn Nhã Linh lúc này thật sự rất dễ thương vẻ ngại ngùng cùng với gương mặt xinh đẹp như cướp mất trái tim anh

" nè tránh ra hết vui rồi " Nhã Linh ngượng đỏ mặt quay sang hướng khác

Gia Luân cũng về bàn làm việc, một lát sau cô vẫn không ngủ được cứ hết quay qua rồi quay lại

' tại sao trên đời lại có món đồ uống đã đắng mà uống xong lại không ngủ được cơ chứ ' Nhã Linh nhăn nhó cô cứ trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ

" cô sao vậy đã 11h rồi đấy " Gia Luân thấy Nhã Linh cứ cựa quậy nên hỏi

" tôi không ngủ được " Nhã Linh nằm quay sang hướng bàn làm việc của Gia Luân thở dài nói

" cô và Gia Phát quen biết nhau lâu chưa?" Gia Luân đột nhiên hỏi

" cỡ ba bốn năm gì đấy " Nhã Linh thành thật trả lời

" hai người thân lắm sao? lần đầu tôi thấy Gia Phát khen người lạ đấy " Gia Luân tiếp tục hỏi vì trước giờ ngoài anh ra Gia Phát chưa bao giờ công khai khen ai cả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play