Một loạt các sự việc xảy ra trong biệt thự nhà họ Từ, làm người mạnh mẽ cứng rắn nhất nhà như Từ Thiên Cường đều cảm thấy không bình thường, bởi vậy vị này cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng gọi điện cho thư ký, kêu thư ký đi tìm một thầy bùa hoặc là đạo sĩ tương đối đáng tin đến đây.
Thư ký Vương nghe yêu cầu của ông chủ nhà mình xong, sửng sốt suốt ba phút liền mà vẫn không hiểu ra sao, không phải ông chủ ghét nhất ba thứ mê tín dị đoan này à? GIờ lại chủ động gọi điện thoại kêu anh ta đi kiếm người?! Liên tưởng đến tin đồn hai ngày nay trong công ty rằng nhà ông chủ gặp vấn đề, thư ký Vương cảm thấy hình như anh ta biết cái gì rồi.
Vì thế thư ký Vương dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu tìm kiếm các thầy bùa đáng tin cậy. Nhưng mà do không phải người trong nghề nên chẳng hiểu biết mấy việc này lắm, giống như chơi đồ cổ, người thạo nghề vừa thấy lập tức biết hàng thật hay giả, thời buổi này thầy bùa dỏm nhiều như mây, không phải người trong nghề thật sự rất khó phân biệt ra ai là thật, ai bịp tiền. Đầu tiên thư ký Vương áp dụng phương pháp giới thiệu, hỏi người chung quanh xem có ai quen biết thầy nào giỏi về mấy chuyện này không, có người giới thiệu hai người, nhưng mà thư ký Vương tự mình điều tra một phen, hỏi vài câu lại thấy hai người này không đáng tin.
Anh ta hỏi người thứ nhất, con anh năm nay có thi đậu cấp 2 được không, thầy vuốt chòm râu lộ vẻ cao thâm: "Tuy rằng con trai anh rất nỗ lực, nhưng con đường tương lai không thuận buồm xuôi gió, có người gây trở ngại con anh."
Thư ký Vương lập tức trợn mắt khinh thường đi luôn cái một, tới giờ anh ta vẫn là người đàn ông độc thân lắm tiền đấy, con con cái quần.
Sau đó anh ta gặp người thứ 2, vẻ mặt đau khổ hỏi bệnh của mẹ mình có thể chữa khỏi không? Thầy bấm đốt tay tính: "Có thể chữa khỏi."
Thư ký Vương nhướng mày: "Chữa như thế nào? Tôi hỏi rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đều vô ích cả?"
Thầy nở nụ cười bí ẩn: "Ta có phương thuốc bí mật độc nhất vô nhị tự mình điều chế, bảo đảm trị hết bệnh của mẹ anh."
Bí thư Vương khịt mũi, nghĩ bụng cái phương thuốc bí bí gì của ông mà chữa được bệnh cho mẹ tôi thật, thì ông cần gì ở đây cực khổ lừa gạt người ta, phỏng chừng tất cả đàn ông trên đời đã chạy tới chỗ ông cầu thuốc rồi ——bệnh tiêu hoang đối với phụ nữ là bệnh nan y, trị không hết.
Thư ký Vương lại lần nữa đi mất, lần này tâm trạng của anh ta vô cùng tồi tệ, hỏi được hai thầy đều là kẻ lừa đảo, mà ngày mai ông chủ lại cần người, nếu anh ta mà tìm không được ai đáng tin, nói không chừng sẽ bị sa thải mất, tuy rằng lấy bản lĩnh của anh ta đi ăn máng khác vẫn có thể kiếm được công việc tốt, nhưng cần chi rắc rối như thế? Huống hồ năm nay anh ta còn chưa nghỉ phép năm đâu, nếu giờ đi ăn máng khác sao được!
Xét thấy tình hình như thế, thư ký Vương chuẩn bị tìm kiếm sự trợ giúp của internet vạn năng, anh ta đăng bài trên Weibo, dò hỏi nơi nào có cao thủ giải quyết được vấn đề này?
Internet là một nơi trao đổi thông tin vô cùng phát triển, rất nhanh đã có người trả lời câu hỏi của thư ký Vương. Nhưng cũng có không ít người nói chêm chọc cười hóng chuyện, thư ký Vương tốn công sức sàng chọn một chút, cuối cùng chọn ra ba người mà anh ta cho rằng đáng tin cậy và có danh tiếng tốt nhất.
Bọn họ lần lượt là Long Hổ Sơn Lục đạo nhân, Côn Luân phái Tống chân nhân với Huyền môn Lạc Dương.
Thư ký Vương gọi điện thoại cho ba người, nói rõ bên mình xuất hiện những việc thần bí siêu nhiên, cần bọn họ trợ giúp. Bởi vì có hơi lo lắng mấy người này cũng là kẻ lừa đảo, cho nên thư ký Vương lại lần nữa dùng mấy lý do kiểu "Gần đây con trai tôi gặp phải chuyện kì bí", "Gần đây mẹ tôi mắc phải bệnh nan y" để giao tiếp. Kết quả, anh ta bị ba người phản bác cái bộp.
Long Hổ Sơn Lục đạo nhân: 【 Thằng nhóc này cậu bị ngu hả! Hay là bị người ta cắm sừng?! Cái tên có số trước 40 tuổi không có con như cậu đây đang đùa lão phu hử? Lão phu trăm công ngàn việc, rất bận, không muốn chơi với nhãi ranh nhà cậu! 】
Côn Luân phái Tống chân nhân: 【...... Bệnh của mẹ cậu là bệnh chung của nữ nhân khắp thiên hạ, nếu chữa được tôi còn ở đây tăng ca làm gì? Tôi có thể chữa luôn cho bà nhà tôi rồi. Nhãi ranh, có thử cũng không phải thử như này nhá! 】
Huyền môn Lạc Dương: 【Ngáo đá! Ai nói dối tôi đều xui xẻo mười ngày, mi chờ xui xẻo đi. 】
Thư ký Vương nhìn ba câu trả lời, cảm thấy mặt mình cũng ăn bộp bộp bộp ba cái sưng húp. Đồng thời còn có chút đắng lòng, gặp phải thầy dỏm thì anh ta chướng mắt người ta, gặp phải thầy thật, thầy lại dùng thái độ của mình đạp anh ta xuống bùn, bộ không có thầy nào hiền hòa lại có bản lĩnh hả?!
Tuy nhiên nếu đã kết luận ba vị này đều có bản lĩnh thật, thư ký Vương nhanh chóng báo cáo kết quả công việc cho ông chủ mình là Từ Thiên Cường, Từ Thiên Cường đương nhiên cũng tìm người điều tra tin tức của bọn họ, sau đó phát hiện hai người đầu quả thật rất lợi hại, chẳng qua giá đều hơi cao, mà người cuối cùng lại hết sức thần bí, chỉ tra được ba tin tức liên quan, nhưng mỗi một cái đều chứng tỏ rằng người này cũng rất lợi hại.
Vì thế Từ Thiên Cường hết sức vừa lòng liên lạc với cả ba một phen, cũng hứa hẹn trả mỗi người 1 triệu, nhờ bọn họ đến xử lý một số việc trong nhà. Đương nhiên giá cả không cố định, nếu thứ dơ bẩn trong nhà quá khó xử lý, vậy 1 triệu đương nhiên không đủ. Từ Thiên Cường biết rõ điểm này, bởi vậy tâm trạng cũng hơi khó chịu, nhưng vì không biến nhà mình thành nhà ma, cũng vì không khiến mình bị ác quỷ bám theo, cuối tuần Từ Thiên Cường vẫn kêu cả nhà chờ trong biệt thự, lúc thư ký Vương đưa theo ba vị kia đến, Từ Thiên Cường liền mang theo vợ và con trai đứng ở cửa nghênh đón bọn họ.
Long Hổ Sơn Lục đạo nhân với Côn Luân phái Tống chân nhân mày đã nhíu lại ngay khi vào nhà, hai người bọn còn chưa kịp nói chuyện, Lạc Dương đã cười ra tiếng: "À ha! Âm khí chỗ này dày thật, mở được bữa party cho đám quỷ quái luôn."
Lục đạo nhân, Tống chân nhân và Lạc Dương đều quen biết lẫn nhau, cả ba người đều xem như người trong Huyền Đạo, chẳng qua lệ thuộc vào các môn phái khác nhau mà thôi. Đương nhiên ba người này đều không phải người lợi hại nhất trong phái, không thì cũng chả tới mức phải ra ngoài nhận việc. Nhưng trình độ của họ cũng không tệ lắm, cho nên vừa vào cửa đã nhìn thấy âm khí trong biệt thự.
Từ Thiên Cường trông biểu hiện của cả ba người liền biết biệt thự nhà ông ta thật sự có thứ đó. Ông ta vội vàng tiến lên, mặt mang mỉm cười: "Ba vị đại sư, các ngài nhìn ra nhà tôi có gì không ổn sao?"
Lục đạo nhân, Tống chân nhân và Lạc Dương đều gật gật đầu. Tuy rằng âm khí nơi đây rất nồng, nhưng đối với bọn họ, giải quyết chủ nhân đống âm khí này thật đúng là chẳng phải việc quá khó, có điều người tu đạo như bọn họ cần chú ý nhân quả luân hồi, muốn làm chuyện gì, cũng yêu cầu biết rõ ràng ngọn nguồn với ân oán tình thù.
"Không biết thời gian gần đây ông Từ có làm chuyện gì thương thiên hại lý không?" Lục đạo nhân tính tình thẳng thắn nhất, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Từ Thiên Cường nghe thế khóe miệng giật giật, ông ta thật không ngờ vị đạo sĩ trung niên này lại hỏi thẳng thừng như thế, nhưng về chuyện này ông ta cũng chả có gì sợ hãi: "Tuy rằng trong một số chuyện tôi sẽ dùng vài thủ đoạn cứng rắn, nhưng tự thấy trước nay chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí gì. Bởi vì giết người thì đền mạng, huống hồ tôi điều hành một công ty lớn như thế, tôi cũng có trách nhiệm giữ gìn hình tượng của mình."
Sau khi Từ Thiên Cường nói xong, Lục đạo nhân và Tống chân nhân đều khẽ gật đầu, bọn họ có thể nhìn ra sát khí trên người Từ Thiên Cường khá nhiều, nhưng bình thường những người lợi hại ít nhiều gì cũng sẽ có sát khí, tuy rằng có một ít thủ đoạn trái pháp luật, nhưng lại không lây dính máu tươi. Có điều......
Lục đạo nhân và Tống chân nhân đều nhìn về phía Từ Sâm cùng bà Ngụy.
Từ Sâm với bà Ngụy bị hai người nhìn chẳng hiểu sao lại thấy hơi khẩn trương, Từ Thiên Cường thấy thế khẽ nhíu mày nói với hai người kia: "Không sao, hai mẹ con cứ nói đi. Tin rằng hai vị đại sư sữ đưa ra một công đạo* cho hai người."
Vì thế, Từ Sâm cùng bà Ngụy liếc nhau, vội nói: "Chúng tôi cũng không làm chuyện thương thiên hại lí gì, nhưng có lẽ sự tồn tại của hai mẹ con tôi làm Tùng với chị ấy cảm thấy không vui, cho nên, chúng tôi cũng rất khó xử."
Chị ấy và Tùng ở đây, đương nhiên là chỉ Từ Tùng và mẹ của cậu ta.
Lục đạo nhân với Tống chân nhân không nói gì mà nhìn hai người. Nếu như Từ Thiên Cường bọn họ còn miễn cưỡng không tính mấy chuyện khác ra tay hỗ trợ, thì hai người đều có huyết sát khí trên đầu này, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay. Tuy rằng ở nhà hai người cũng có thằng con phá của với bà vợ tiêu hoang, nhưng họ đã tự xưng là người trong chính đạo, không thể làm chuyện thương thiên hại lí, tự hủy đạo hạnh.
Vì thế, Lục đạo nhân lắc đầu nói: "Mong bà và cậu đây có thể nói sự thật, nếu không sợ là chúng tôi không xử lý được. Cho dù là người trừ yêu độ quỷ như chúng tôi cũng cần phải tuân theo nhân quả tuần hoàn, lỡ như chúng tôi tiếp tay cho giặc, tiêu diệt quỷ không nên diệt, vậy thì sẽ có trời phạt giáng xuống đầu chúng tôi."
Ánh mắt Từ Sâm lập tức trở nên âm u, bà Ngụy thì bực bội hất hàm: "Hai người có ý gì? Hai người nói mẹ con tôi nói dối?! Thân phận của tôi là gì? Tôi là bà cả của nhà họ Từ! Sao tôi có thể nói dối?! Muốn làm thì làm, không làm thì dẹp, đừng dùng lý do lý trấu che đậy sự kém cỏi của mấy người!"
Từng câu từ chữ đều tỏ vẻ mình thượng đẳng hơn người, cho dù là người dễ tính nghe xong cũng phải chau mày, chứ đừng nói tới hai chân nhân vốn có vai vế trong giới Huyền Đạo kia. Lục đạo nhân lập tức cười lạnh một tiếng: "Nghiệp mình tạo thì tự mình rõ, nếu không đã chẳng tìm chúng tôi tới xử lý. Vốn còn đang do dự có nên giúp mấy người không, giờ xem ra chuyện này chúng tôi quả thật không nên nhúng tay, nếu bà cả đây không làm chuyện thương thiên hại lý hay nói dối, vậy tôi chờ tin tốt của bà. Đừng để ba ngày sau tôi nghe tin bà cả đây qua đời, thế thì buồn lắm."
Nói xong Lục đạo nhân phất tay áo rời đi, mà Tống chân nhân cũng lắc đầu nhìn bà Ngụy, "Tuy rằng cọp mẹ nhà tôi tiêu xài hoang phí thật, nhưng nay được chứng kiến cấp bậc hủy diệt gia tộc của bà cả đây, sau khi về tôi nhất định sẽ đối xử tốt với bà nhà tôi hơn. Tự giải quyết cho tốt đi."
Trong chốc lát, ba vị đại sư lại đây đã đi mất hai vị, cho dù bà Ngụy vốn cảm thấy bản thân hơn người cũng nhận ra những gì bà ta vừa nói xúc phạm đến người khác, mặt bà ta xanh mét, há mồm tính nói gì. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Từ Thiên Cường, lập tức hoảng sợ ngậm miệng lại.
Cũng may Lạc Dương đứng bên cạnh giả vờ làm nấm còn chưa đi, tuy rằng bây giờ Từ Thiên Cường cũng rất muốn phát hỏa, nhưng chuyện gì cũng phải chờ xử lý xong oán linh trong biệt thự nhà bọn họ đã rồi tính, cho nên, Từ Thiên Cường lộ ra một nụ cười khó coi với Lạc Dương: "Làm thầy chê cười rồi."
Lạc Dương chẳng để ý xua xua tay: "Có gì đâu, lão già đó vốn thanh cao, gặp mấy chuyện này hỏi người trong cuộc thì được gì? Trong lòng không ai mà không có sự thiên vị? Để tôi vào xem hiện trường đi, có thể xử lý thì tôi xử lý, tôi cũng không phải người so đo nhiều như thế."
Từ Thiên Cường với Từ Sâm đều nhẹ nhàng thở ra, bà Ngụy cũng vội vã cười nói: "Đúng đúng! Vẫn là thầy trẻ tuổi tài cao này nói đúng!"
Lạc Dương nhìn thoáng tướng mạo xui xẻo và vận rủi trên đỉnh đầu bà ta, cười hì hì một tiếng: "Không có chi."
Vì thế người nhà họ Từ dẫn Lạc Dương vào biệt thự, Lạc Dương vốn chỉ đến hóng chuyện là chính, nhưng vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hai ác quỷ ngồi trên ghế sô pha. Một đứa trong đó còn hết sức quen thuộc, mặt tức khắc đơ ra. Nghĩ thầm, còn không bằng đi theo ông chú kia luôn cho rồi, thật sự là không ngờ tới.
Mà Bàng Phi đang ngồi trên sô pha, trông thấy Lạc Dương, hai mắt tức khắc sáng ngời, cậu ta còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để vị thầy này lái sang chuyện tìm đại ca nhà cậu, giờ có người quen là Lạc Dương tới, vậy dễ rồi.
Người nhà họ Từ thấy Lạc Dương đi vào nhà xong nhìn chằm chằm sô pha, trong lòng căng thẳng.
"Thầy ơi, trên...... trên sô pha có gì hả?"
Lạc Dương nhún vai cười cười: "Ừ, tôi thấy một thiếu niên cỡ mười sáu bảy tuổi, mấy người có quen biết không?"
Vừa dứt lời, mặt mấy người kia đều biến sắc. Bà Ngụy lập tức hét ầm lên: "Từ Sâm! Quả nhiên là thằng nhãi ranh kia! Nó thành quỷ rồi cũng không buông tha chúng ta!"
Từ Thiên Cường tức khắc quát lớn một tiếng: "Câm miệng!"
Bà Ngụy hơi run run, mới che mặt khóc.
Từ Thiên Cường hít sâu một hơi, nói với Lạc Dương: "...... Có lẽ là con trai út tôi. Mấy ngày này chắc là nó quấy rối trong nhà. Nhưng có thể làm nó rời đi được không? Hoặc là đưa đi vãng sinh?"
Lạc Dương liếc mắt nhìn khuôn mặt phẫn nộ của thiếu niên ác quỷ kia, nghĩ thầm bụng dạ Từ Thiên Cường này cũng thật tàn nhẫn, lại nhìn thoáng qua Bàng Phi, tên này bay thẳng tới trước mặt y, sau đó giương cái miệng rộng của mình, nói: 【 Anh đẹp trai quen quen ơi, chuyện nhà họ Từ thầy tôi tiếp nhận rồi, anh buông tay đi! Cả nhà bọn họ chả phải người tốt lành gì, anh đừng để bị vạ lây. 】
Lạc Dương mỉm cười quay đầu nhìn về phía Từ Thiên Cường: "Ông Từ, thứ cho tôi nói thẳng, người sau khi chết rồi không đi luân hồi như cậu út nhà ông rất ít. Mà những quỷ quái về phíacó thể không đi luân hồi, hoặc là có oan khuất và oán khí lớn, hoặc là cùng hung cực ác, tội ác tày trời, tôi cảm thấy cậu đây hẳn không phải loại thứ hai, cho nên, tôi hoài nghi cái chết của cậu út nhà ông có vấn đề, mới khiến cậu ta vẫn luôn bồi hồi nơi đây."
Từ Thiên Cường nhớ tới chuyện Từ Tùng nói cho ông ta, rằng mình điều tra được Ngụy Nhuế mướn bảo mẫu giết hại Tập Phương, sau đó không lâu Từ Tùng đã chết. Ông ta chậm rãi đưa mắt nhìn về phía bà Ngụy Nhuế, bà Ngụy vẫn luôn cúi đầu khóc thút thít không nói lời nào.
Một lúc sau, Từ Thiên Cường mới nói: "Có lẽ là thằng bé bị người tông chết, oán khí chưa tiêu tan, nhưng cho dù như thế nó cũng không nên tiếp tục ở trong nhà được. Vẫn nên sớm đi đầu thai, một lần nữa làm người tốt đi. Làm phiền thầy."
Lạc Dương cười hì hì: "Quả nhiên sống lâu rồi thấy được nhiều chuyện. Nhìn ông Từ đây đâu giống người không có đầu óc, sao chuyện này lại hồ đồ vậy? Người ta nói oan có đầu nợ có chủ, người chết còn là con ông, thế mà ông vẫn có thể ngó lơ. Tôi cũng phục luôn, nhưng mà xin lỗi, tuy rằng tôi có hơi nhây nhây xấu tính, nhưng tam quan vẫn rất ngay thẳng, chuyện này tôi làm không được, ông mời người khác cao tay hơn đi!"
Từ Sâm nghe thế tức khắc nổi giận: "Mới vừa nãy ông không nói như vậy!"
Lạc Dương nhướng mày: "Tôi lừa cậu cậu không biết hả? Thật là, thời buổi này người ngây thơ như cậu ít lắm đấy." Nói xong, Lạc Dương nghênh ngang đi về trước khuôn mặt khó coi của ba người. Một hồi lâu sau, Từ Thiên Cường mới cười lạnh vài tiếng, "Tôi cũng không tin có tiền mời không được người sẵn lòng làm việc cho tôi."
Ông ta đương nhiên biết chân tướng một số việc, nhưng hiện tại người chết cũng chết rồi, ông ta chỉ còn một đứa con với một người vợ mà thôi, sao có thể vì người đã chết giết chết người sống. Huống chi, một khi tai tiếng như vậy bị tuôn ra, cổ phần công ty nhà bọn họ sẽ giảm mạnh, lúc đó sẽ không có cách nào cứu vãn được.
Cho nên, một tháng kế tiếp, Từ Thiên Cường lại lục tục mời bốn thầy nữa, bốn người này đều là những kẻ xấu xa khét tiếng trong giới Huyền Đạo, tất cả đều là người chỉ cần đưa tiền việc gì cũng làm. Bọn họ chẳng quan tâm cái gì là nhân quả đạo nghĩa, chỉ cần trả nhiều tiền là được.
Tuy nhiên, bọn họ nhanh chóng nhận ra mình gặp phải một vụ khó xơi, vốn cho rằng tiểu quỷ kia rất dễ đối phó, ai biết còn đính kèm một ác quỷ còn lợi hại hơn! Pháp khí, quỷ hầu, Kumanthong vân vân của bọn họ nếu không phải bị gã ác quỷ kia đánh nát, thì là bị nó ăn sống nuốt tươi, tới cuối cùng, bốn người vô cùng tự tin đến, chật vật hộc máu đi. Mà người nhà họ Từ thì trong một tháng qua gặp vô số chuyện đáng sợ ngoài ý muốn, thậm chí bà Ngụy đã nằm viện do gãy xương, nhưng bà ta còn chưa ở được bao lâu, mới nửa ngày đã gào thét kêu người khiêng về, bởi vì ở bệnh viện bà ta luôn nghe thấy tiếng quỷ kêu đáng sợ.
Một tháng trôi qua, Từ Thiên Cường, Từ Sâm và bà Ngụy trở nên vô cùng tiều tụy, thoạt nhìn giống như cái xác không hồn.
Lúc này, Từ Sâm giống như là đột nhiên bắt được rơm rạ cứu mạng mà nhớ tới Bàng Phi, gã vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Bàng Phi, hết sức thành khẩn thỉnh cầu Bàng Phi mang theo thầy và đại ca của cậu ta đến đây một chuyến. Lý do là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, lúc gã gọi điện Từ Tùng đứng bên cạnh nhìn, thấy cái vẻ người chả ra người quỷ chả ra quỷ của kẻ từng hại mẹ con cậu, Từ Tùng liền cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng khoái trá trào dâng trong cơ thể mình.
Sau đó cậu ta nghe được âm thanh ôn hòa và kiên định truyền lại từ đầu dây bên kia:
"Ừm, quả thật là vậy. Chúng tôi nên đến đấy xem thử, giải quyết chuyện này."
Từ Tùng biết, thời gian mình rời khỏi đã rất gần rồi.
*Công đạo: Lẽ phải chung, giống con đường chung mà ai cũng phải theo. Nguồn: https://hvdic.thivien.net/hv/c%C3%B4ng%20%C4%91%E1%BA%A1o#:~:text=L%E1%BA%BD%20ph%E1%BA%A3i%20chung%2C%20gi%E1%BB%91ng%20con,m%C3%A0%20ai%20c%C5%A9ng%20ph%E1%BA%A3i%20theo.