Lúc Nhậm Trúc và Dịch Tiêu đi vào biệt thự nhà họ Từ, hai người có hơi ngạc nhiên khi trông thấy ba người bọn họ, tuy rằng từng mường tượng trong đầu ba người này sẽ sống không yên, nhưng tiều tụy tới cỡ này, thật sự có chút bất ngờ đấy.

Nhậm Trúc nhìn thoáng qua Bàng Phi ở kế bên, Bàng Phi vội xua tay: "Tôi không có làm chuyện gì quá đáng hết nha, chỉ là dựa theo lệ thường hù dọa bọn họ chút thôi, nghi tâm sinh ám quỷ*, bọn họ như này là do tự mình hù mình, không liên quan gì tôi hết!"

Nhậm Trúc nhướng mày, có ma mới tin cậu.

"Hai thầy ơi! Cuối cùng hai thầy cũng đến rồi!! Nếu hai người còn không đến, không biết chúng tôi sẽ ra sao nữa." Từ Thiên Cường bây giờ đã không còn sự kiên định và tiêu sái như khi trước, mà bà Ngụy đứng bên cạnh đã là chim sợ cành cong, như thể bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến bà ta hoảng sợ hét lên.

"Nếu hai thầy có thể giải quyết ác quỷ đó, chúng tôi sẵn lòng chuyển nhượng cho hai thầy 10% cổ phần tập đoàn nhà họ Từ, để hai thầy trở thành cổ đông. Cho nên mong hai vị nhất định phải diệt trừ nó."

Nhậm Trúc nhìn Từ Sâm đang nói chuyện, và Từ Tùng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn đứng đằng sau gã, khóe miệng cong cong: "Tới bây giờ mà cậu còn cho rằng, vẫn luôn quấn lấy mấy người là ác quỷ sao?"

Những lời này tựa như mồi lửa, nháy mắt thổi bùng lên lửa giận của cả ba người kia.

Bà Ngụy quát to: "Nếu nó không phải ác quỷ! Nếu không phải thì sao lại hành hạ chúng tôi như thế?!"

Từ Sâm: "Nó ác đến mức rất nhiều lần, chỉ thiếu một chút thôi là đã khiến tôi và cha mẹ mất mạng, nếu đó không phải ác quỷ, vậy chẳng lẽ là một con quỷ thiện lương ư?"

Phản ứng của Từ Thiên Cường không lớn, ông ta chỉ lẳng lặng nói một câu: "Nếu nó không phải ác quỷ, vậy tại sao cả tôi cũng muốn hãm hại?"

Nhậm Trúc thờ ơ nghe mấy người nói: "Vậy thì phải hỏi các vị đây làm chuyện gì khiến cậu ta phẫn nộ mới đúng, không phải sao? Ngay từ lúc đầu, những đại sư kia hẳn đã nói cho mấy người, oan có đầu, nợ có chủ, nếu như không oán không thù, vậy tại sao cậu ta lại muốn hại mấy người?"

"Chúng tôi đã làm gì chứ!? Chúng tôi không hề làm gì hết!! Tất cả mọi chuyện đều là do nó tự mình suy diễn ra!! Mấy người chẳng phải người trong cuộc thì làm sao biết! Dù sao nó chết rồi, cũng không thể đối chất với chúng tôi, chúng tôi chịu nhiều thiệt thòi như thế, chẳng lẽ còn phải vì vậy mà nhịn nhục tới khi mất mạng luôn?" Bà Ngụy tức giận đến cả người phát run, nhưng Từ Tùng đứng đằng sau bà ta lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Nhậm Trúc gật gật đầu: "Nếu thế, vậy cho mấy người đối chất với cậu ta đó. Thế mới khiến mấy người tâm phục khẩu phục, đúng không?"

Bà Ngụy nghe vậy như gà bị bóp cổ, cả người cứng đờ nói không nên lời, hồi lâu sau mới lắp bắp nói: "Cậu, cậu nói cái gì? Cậu nói giỡn đúng không?"

Nhậm Trúc yên lặng nhìn bà ta, bà Ngụy lại nổi điên hét lên: "Nó đã chết rồi! Đã thành quỷ rồi! Sao chúng tôi có thể gặp nó mà đối chất! Mấy người đến đây giết tôi đúng không?! Một bọn các người...."

Bà Ngụy còn chưa nói hết câu, Nhậm Trúc đã nhìn thẳng về phía Từ Tùng, mở miệng nói với cậu: "Có lẽ cậu nên ra gặp bọn họ một lần. Rốt cuộc nếu chậm trễ nữa, cậu sẽ không thể đi luân hồi."

Oán khí trên người Từ Tùng đã nhạt đi rất nhiều, hẳn là một tháng qua đã phát hiện và nghĩ thông suốt không ít, huống hồ có Bàng Phi trông chừng, sẽ không thật sự để Từ Tùng giết chết bọn họ gia tăng ác nghiệt, cho nên sau khi Nhậm Trúc nói xong, Từ Tùng gật đầu, điềm nhiên xuất hiện trước mặt ba người kia.

Phản ứng của ba người khi nhìn thấy cậu ta đều không giống nhau, Từ Thiên Cường là khiếp sợ pha lẫn kích động, mà bà Ngụy với Từ Sâm thì lại hoàn toàn chỉ có hoảng sợ và e ngại.

"Không thể nào! Vì sao nó lại còn sống! Còn xuất hiện trước mặt chúng tôi được?!"

Từ Tùng nhìn vẻ kích động của Từ Sâm, bỗng nhiên cảm thấy gã ta bây giờ thật buồn cười, cậu hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được kẻ vừa điên cuồng lại khiếp nhược trước mặt chính là người hại chết mình khi trước. Bây giờ ngẫm lại, thật là mỉa mai.

"Đừng hiểu lầm, tôi quả thật đã chết, các người thấy được tôi, chẳng qua là nhờ đạo thuật của hai vị đạo trưởng đây mà thôi."

"Còn tại sao mà tôi xuất hiện, không phải mấy người đòi đối chất với tôi sao? Giờ tôi tới rồi. Có cái gì muốn đối chất thì nói đi, thời gian của tôi không nhiều lắm, trêu đùa các người một tháng tôi cũng đã cảm thấy chán ngấy rồi, tôi muốn kiếp sau đầu thai cho tốt, tiếp tục làm con của mẹ, nhưng hai mẹ con tôi sẽ tìm một người cha tốt hơn."

Từ Thiên Cường càng nghe càng khó chịu: "Con đang nói gì đó? Chẳng lẽ làm một người cha, cha không cho con tất cả những gì con nên có sao! Con có mặt mũi gì mà gặp cha! Vậy mà còn nói mấy lời bất hiếu như thế?! Với cha mình mà con cũng xuống tay được?! Có phải con muốn hại chết cha mình hay không?"

Từ Tùng nở nụ cười: "Lời này ông dám lặp lại trước mặt mẹ tôi không? Ông cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn lừa mình dối người, tự cho là đúng mà thôi. Trước khi kết hôn đã có một đứa con riêng, vì để công ty phát triển mà vứt bỏ tình nhân theo đuổi mẹ tôi, tới tay rồi lập tức bại lộ bản tính, vẫn luôn bạo hành lạnh làm mẹ tôi buồn bực không vui, tới cuối cùng ông trơ mắt nhìn ả đàn bà ác độc Ngụy Nhuế này vì vị trí bà cả mà hại chết mẹ tôi, có phải ông cảm thấy chỉ cần không phải tự mình ra tay, là ông sẽ không sai?"

"Thật là nực cười làm sao, phải không? Chẳng khác nào nói giết người là con dao này chứ không phải tôi ấy. Thân là chồng, ông chẳng những không bảo vệ được vợ mình, lại còn trơ mắt nhìn vợ mình chết, giờ ông còn không biết xấu hổ mắng chửi tôi? Ai cho ông mặt mũi đấy? Tiền của ông hả?"

Từ Tùng cười lạnh: "Ông yên tâm đi, qua hôm nay, ông sẽ không còn mớ tiền tài mà ông lấy làm tự hào nữa."

Từ Thiên Cường nghe mấy câu trước đã tức điên người, nhưng lúc nghe được câu cuối, sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi: "Mày muốn làm gì?"

Từ Tùng ngó lơ ông ta, nhìn về phía Từ Sâm: "Mày cũng là một thằng đáng thương. Rõ ràng sinh ra trước tao, lại làm con hoang hơn hai mươi năm, hẳn là thời thơ ấu bất hạnh lắm đúng không, hẳn mọi người đều nói mày là đứa không cha nhỉ? Mày sống khổ sở như thế, tao có thể hiểu vì sao mày muốn giết tao, thay thế vị trí của tao. Nếu tao là mày, tuy rằng chưa chắc sẽ giết người, nhưng tính cách và cảm xúc của tao nhất định cũng sẽ không tốt."

"Mày câm mồm!"

"Có gì mà thẹn quá hóa giận chứ? Nếu xét ngọn truy nguồn, sai không phải tao và mày, mà là gã đàn ông ngay từ đầu đã phạm phải sai lầm kia thôi."

"Từ Tùng! Mày còn nói hươu nói vượn, tao sẽ, tao sẽ!"

"Ông sẽ làm gì? Ông có thể giết tôi sao? Dù sao tôi cũng đã bị vợ con ông giết rồi, ông có thể giết tôi thêm lần nữa sao? Ông không thể, cho nên tại sao tôi phải sợ ông? Tại sao phải tôi nghe ông? Bởi vì ông là cha tôi? Nhưng ông tự vấn lòng mình xem, ông có hoàn thành trách nhiệm của một người cha không?"

Từ Thiên Cường liên tiếp hít thở mấy hơi, thật lâu sau mới kìm lại được: "Cho dù cha làm không tốt, nhưng cha vẫn là cha con, vừa nãy con nói vậy là có ý gì? Con tính làm gì? Con không thể khiến công ty xảy ra chuyện, nó là tâm huyết cha!"

Từ Tùng khẽ nhướn mày, "Nếu tâm huyết của ông chứa cả máu tươi của người khác, vậy thì đành làm tim ông chảy chút huyết thôi. Dù sao, cái tâm huyết này cũng có phải của tôi với mẹ đâu."

"Tùng!"

Từ Thiên Cường còn muốn nói gì nữa, nhưng Từ Tùng đã xoay người đi tới trước mặt Dịch Tiêu, trên mặt cậu là vẻ thoải mái cùng bi thương: "Có thể nhờ ngài đưa tôi đi luân hồi được không? Thế giới này tôi ngừng lại đủ lâu rồi, thật sự không muốn tiếp tục ở lại nữa."

Dịch Tiêu nhướn mày, duỗi tay điểm một cái ở giữa hai chân mày cậu ta: "Kiếp sau sợ là cậu không được ăn ngon mặc đẹp như kiếp này."

Từ Tùng cũng không để ý mấy thứ đó: "Tôi có thể ở cùng với mẹ mình không?"

Dịch Tiêu gật đầu: "Duyên phận giữa hai mẹ con cậu vẫn chưa hết."

Từ Tùng liền nở nụ cười: "A, thế thì tốt quá. Đã rất lâu không được ăn cơm mẹ làm rồi. Hy vọng sau này có thể ăn thật lâu."

Nói xong câu đó, hình dáng Từ Tùng dần dần mờ đi, trong khoảnh khắc cậu ta sắp biến mất, Dịch Tiêu mở miệng: "Cậu sẽ có một gia đình hạnh phúc."

Từ Tùng ngẩn ra, vào giây phút cuối cùng, cậu cười như một đứa trẻ.

Chờ sau khi Từ Tùng biến mất, Dịch Tiêu với Nhậm Trúc lập tức xoay người tính đi, bà Ngụy ở đằng sau bọn họ hô lên: "Hai thầy! Chuyện, chuyện này là sao?"

Nhậm Trúc quay người lại: "Đây không phải là chuyện mà mấy người mong nhất hả? Cậu ta đi rồi."

Bà Ngụy thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là nó sẽ không trở về nữa?"

Dịch Tiêu cười lạnh: "Mấy người có lý do gì để cậu ta quay về à?"

Nghe vậy ba người kia đều lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, chỉ là trên mặt Từ Sâm còn thoáng qua chút mờ mịt.

Gia đình họ vốn cho rằng tới đây vận rủi của mình đã kết thúc, nhưng từ sau hôm đó, nhà bọn họ tiễn ác quỷ đi rồi, lại nghênh đón thứ còn khó chơi hơn cả ác quỷ, người của Bộ Công An thành phố lại một lần nữa đến điều tra nguyên nhân tử vong của bà Từ và Từ Tùng, đối tượng hiềm nghi tập trung vào bà Ngụy và Từ Sâm. Mà Từ Thiên Cường muốn vận dụng quan hệ của mình dìm chuyện này xuống, lại phát hiện người của Cục Thuế Vụ và Viện Kiểm sát tới, trong tay cầm hàng loạt chứng cứ tham ô đút lót, ăn hối lộ trái pháp luật của ông ta.

Nửa tháng ngắn ngủi, công ty nhà họ Từ vốn như quái vật khổng lồ trong mắt người thường đã hoàn toàn sụp đổ, chờ tới khi ba người nhà họ Từ gặp nhau trong tù, bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, câu "Qua hôm nay, ông sẽ không còn mớ tiền tài mà ông lấy làm tự hào nữa" mà Từ Tùng nói rốt cuộc có nghĩa gì.

Nhưng dù bọn họ có biết đi nữa, cũng không cách nào thay đổi kết cục đã định.

Nhậm Trúc nhìn tin tức trên báo, vẻ mặt lạnh nhạt: "Có gia đình tốt đẹp quan tâm lẫn nhau như nhà Qua Qua, thì cũng có gia đình vì ích lợi mà không từ thủ đoạn như nhà nhóc Tùng. Con người thật là động vật và sự tồn tại phức tạp."

Dịch Tiêu đang nhìn hạt châu lung linh rực rỡ trong tay, nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Trên đời này thứ khó đoán và đáng chờ mong nhất, chính là lòng người."

Hồi lâu sau, Nhậm Trúc mới gật đầu.

*Nguyên văn: 疑心生暗鬼. ( Điển cố ) Những người thường nghe nói về mà quỷ thì cho rằng điều đó là không có lý , cho rằng là do trong lòng có hoài nghi nên mới sinh là ảo giác.

( Giải nghĩa ) bởi vì trong lòng có hoài nghi nên mới sinh ra các loại ảo giác , phán đoán sai lầm.

( Cách dùng ) làm vị ngữ , tân ngữ , định ngữ ; chỉ sự đoán bừa.

( Từ gần nghĩa ) đa nghi.

Nguồn: https://hicado.com/hoc-tieng-trung-qua-cac-cau-chuyen/#2_%E7%96%91%E5%BF%83%E7%94%9F%E6%9A%97%E9%AC%BC_%EF%BC%88yi_xin_sheng_an_gui_Nghi_tam_am_quy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play