Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 92


1 năm

trướctiếp

Câu chuyện Từ Tùng kể cũng chẳng khác suy đoán của Bàng Phi là bao, chẳng qua thêm một ít chi tiết cụ thể và hoài nghi mà thôi.

"Ngụy Nhuế quen biết Từ Thiên Cường rất sớm, còn trước cả khi mẹ tôi gả cho Từ Thiên Cường. Hơn nữa, lúc mẹ tôi không hay biết gì, Ngụy Nhuế cũng đã sinh cho Từ Thiên Cường một đứa con, nhưng bà ta quá kiên nhẫn, mang thai rồi lại không nói một tiếng đến thành phố khác sống, ngày thường ngoại trừ liên lạc với Từ Thiên Cường qua điện thoại, suốt mười năm liền đều không chủ động mang Từ Sâm tới thành phố này."

"Nhưng bà ta vẫn âm thầm liên lạc với Từ Thiên Cường."

"Sau rốt có lẽ là không nhịn nổi nữa, lại thêm thân thể mẹ tôi đột ngột đổ bệnh, bà ta liền mua chuộc bảo mẫu bỏ độc vào trong số thuốc bổ mẹ tôi hay uống, khiến mẹ tôi mãi không thể hết bệnh, lại thêm đau đầu, xuất hiện một số ảo giác nhất định, khiến mọi người nghĩ bệnh tình của mẹ ngày càng nặng, trị không hết."

Mặt Từ Tùng sa sầm lại: "Lại thêm Từ Thiên Cường mặt ngoài hiền lành nhưng sau lưng lãnh đạm trào phúng bà ấy, chẳng bao lâu mẹ đã không chịu được mà qua đời."

Từ Tùng nói tới đây, Bàng Phi cắt lời cậu: "Làm sao cậu biết bảo mẫu nhà cậu hạ độc mẹ mình? Nếu chuyện này là thật, lại còn bị cậu điều tra ra, vậy thì cậu hoàn toàn có thể dựa vào chuyện này đuổi bọn họ xuống đài thậm chí là tiễn bọn họ vào tù mà?"

Từ Tùng giương mắt, trong đôi mắt thiếu niên mang theo vài phần mỉa mai và phẫn nộ: "Anh nghĩ tại sao tôi chết?! Thật sự là bị xe tông chết sao? Lúc tôi cầm phần chứng cứ điều tra được này đưa cho ba tôi, cũng chính là lão khốn nạn Từ Thiên Cường kia xem, lão ta lại chẳng hề ngạc nhiên, lại còn có nói tôi bị người lừa gạt!"

"Chuyện như vậy sao tôi sẽ bị lừa được?! Bộ tình hình khi đó ra sao tôi không biết ư? Năm đó tôi 13 tuổi rồi đấy! Chưa được mấy ngày thì tôi đã bị xe tông chết, trước khi chết tên tài xế cố ý lạc tay lái kia còn mang theo ánh mắt áy náy xin lỗi tôi, nhưng xin lỗi có tác dụng sao? Gã vẫn vì tiền mà bán đứng tôi, làm tôi hàm oan mà chết!"

Từ Tùng phẫn nộ vung tay: "Lúc hóa thành quỷ hồn tôi tận mắt nhìn thấy gã tài xế đó nghe một cuộc điện thoại xong, lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, vui như trúng số độc đắc vậy, giao dịch rõ ràng như thế gã còn có mặt mũi xin lỗi tôi?! Gã không cần xin lỗi đâu, bởi vì tôi sẽ kéo gã chết theo."

Bàng Phi nhớ tới khoảng thời gian mà mình bị ngược đãi khi trước, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Từ Tùng: "Nhưng cậu phải suy nghĩ cho kĩ, sau khi biến thành quỷ không phải cậu càng dễ dàng biết được chuyện xấu bọn họ làm và nhược điểm à? Bây giờ chúng ta chỉ cần nắm lấy chúng, là có thể khiến gã tài xế kia, bà mẹ kế hờ với ông già khốn nạn nhà cậu chịu đả kích lớn hay sao? Chuyện này không khiến người sảng khoái hả?"

Từ Tùng nghe vậy trầm ngâm, cảm thấy hình như quả thật khiến người sảng khoái. Nhưng cậu ta ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dịch Tiêu và Nhậm Trúc, vẻ mặt kiên quyết hỏi: "Vậy trước khi đả kích bọn họ, tiễn bọn họ vào tù, các anh có thể khiến tôi lập tức trở nên mạnh mẽ, ít nhất khiến tôi có đủ sức mạnh để trừng phạt bọn họ không? Ba năm qua mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt khi bọn chúng biết mình làm chuyện xấu nhưng cảm thấy bản thân sẽ không bị trừng phạt, tôi thấy rất ghê tởm. Cho bọn chúng vào tù thôi thật sự quá nhẹ nhàng cho bọn đấy, tôi nhất định phải cho bọn họ nếm thử mùi vị của sợ hãi và hối hận."

"Vì chuyện này, tôi nguyện ý trả giá mọi thứ. Cho dù là quỷ hồn còn sót lại này của tôi cũng có thể trao đổi."

Nhậm Trúc nhìn thiếu niên hai mắt đỏ bừng chứa đầy hận thù kia, khẽ thở dài một tiếng: "Ngày mai chúng ta đi chung đi, cho dù vì trút giận cậu cũng không thể hành chết bọn họ, cậu chết chưa tới 1 năm, cũng chưa từng hại người khác, chờ sau khi xử lý xong mọi việc, cậu đi nghe kinh Phật mấy ngày, làm việc thiện, có lẽ vẫn đầu thai được nơi tốt. Tôi không hy vọng cậu biến thành người như cha ruột và mẹ kế cậu."

Từ Tùng vốn đã hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải hành hạ tàn nhẫn đến chết đám người làm hại mình và mẹ. Chỉ là lúc nghe thấy Nhậm Trúc nói vậy, cậu lại im lặng một hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.

Đúng vậy, cho dù có oán hận và căm ghét đến đâu, cậu cũng không thể bởi vì đám cặn bã này mà biến thành người giống như bọn họ, nếu không mẹ cậu sẽ đau lòng.

Nhưng trước lúc đó, cậu vẫn là có thể làm những việc trong khả năng cho phép.

Ban đêm Từ Sâm mang theo bùa chú về nhà, vốn dĩ cũng không mấy để ý, rốt cuộc ở nhà thường sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm, có lẽ là do một ít đồ trang trí phong thủy trong nhà, nhưng dù vậy, hai ngày qua Từ Sâm cũng cảm thấy không khí trong nhà không tốt lắm. Mà gã phát hiện mẹ mình đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt giận dữ, còn Ngụy Nhuế nhìn thấy con trai trở về, dường như tìm được chỗ xả giận, bắt đầu một tố khổ.

"Mẹ chỉ là cảm thấy trong nhà không sạch sẽ, rõ ràng đều đã hẹn một thầy hết sức cao tay ấn đến trừ tà, nhưng nói kiểu gì ba con cũng không đồng ý. Còn nói mẹ hồ đồ." Bà Ngụy hết sức bất mãn: "Mẹ hồ đồ? Nếu không phải do lúc trước thấy ba con suýt chút nữa dẫm lên cục xà phòng ngã đập đầu vào tường, suýt chút nữa ăn cơm sặc chết, suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, mẹ mới nghĩ trong nhà không sạch sẽ. Mẹ hết lòng lo lắng cho ba con như thế, nhưng ba con lại không cảm kích chút nào!"

Từ Sâm im lặng nhìn mẹ mình, thật ra tất cả bọn họ đều biết rõ người nhà mình ra sao, Từ Sâm có thể khẳng định mẹ gã thật sự lo lắng, nhưng so với lo cho ba gã, mẹ càng lo lắng cho an toàn của bà ta. Có đôi khi huyết thống thật sự là một thứ rất kỳ quái, khiến người ta không cần đoán già đoán non đã biết đối phương là người như thế nào. Gã không cần suy đoán, đã biết một nhà bọn họ đều là loại người ích kỷ thậm chí là lạnh nhạt tàn nhẫn.

Nhưng, thì có sao? Ít ra người ích kỷ sống càng thêm vui vẻ thoải mái. Mà những người không đủ tàn nhẫn và ích kỷ, cuối cùng đều sẽ trở thành bàn đạp cho người khác mà thôi. Tựa như thằng em trai hờ cùng cha khác mẹ của gã.

"Mẹ cũng biết ba không thích mấy thứ bùa phép này mà? Mẹ có thể thừa dịp ba không ở nhà mời người đến, không phải ngày nào ba cũng rất bận sao? Nếu tối nay mẹ thật sự không yên tâm, con còn có 2 lá bùa, con một tấm mẹ một tấm, ít nhất có thể bảo đảm an toàn của buổi tối hôm nay và ngày mai."

Từ Sâm móc ra hai tấm bùa màu vàng Bàng Phi đưa mình, bà Ngụy nhìn thấy hai lá bùa, mắt sáng ngời: "Con kiếm đâu ra hai lá bùa này? Không phải con cũng không tin như ba con à? Sao còn mang nó về nhà?"

Từ Sâm suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định kể chuyện gặp phải Bàng Phi hôm nay cho bà Ngụy nghe, lúc bà ta nghe được câu "Bóng quỷ của thiếu niên mười sáu tuổi", mặt lập tức biến sắc, vẻ mặt khi nhìn hai lá bùa này càng thêm thận trọng: "Nếu thật như cậu ta nói, vậy hẳn là có chút đạo hạnh. Nhưng chỉ cần điều tra sơ sơ về nhà ta thì ai cũng có thể tra ra được chuyện tên nhóc kia. Cho nên tạm thời còn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta, hai lá bùa này thì tối nay có thể thử một lần, nếu thật sự hữu hiệu, chúng ta lại đi tìm cậu ta cũng không muộn."

Từ Sâm gật gật đầu: "Con cũng nghĩ như vậy. Cho nên mẹ với con mỗi người một lá đi."

Tối hôm đó Từ Sâm và bà Ngụy bỏ hai lá bùa dưới gối nằm, mà lúc bọn họ ngủ say, Từ Tùng đã mang Bàng Phi đi tới trước biệt thự nhà họ Từ, cả hai đương nhiên tới tạo hỗn loạn và nguy hiểm, cho nên vào nửa đêm, Từ Sâm và bà Ngụy đều cảm thấy bị bóng đè hết sức đáng sợ, trong cơn nửa mơ nửa tỉnh bọn họ nghe được tiếng quỷ quái gầm rú và tiếng la hét, cùng tiếng thở dốc lạnh người.

Từ Sâm và bà Ngụy mơ màng hồ đồ một suốt đêm, tới cuối cùng rốt cuộc nhịn không được la lên một tiếng bật dậy khỏi giường, vừa mở mắt đã thấy đống đổ vỡ rất đều đều xung quanh giường.

Chung quanh hai người có bảy tám chén đĩa vỡ, vụn thủy tinh sắc lẻm kia dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến Từ Sâm mặt trắng bệch, càng khiến bà Ngụy hoảng sợ hét to lên. Tiếng hét của bà ta đánh thức bảo mẫu và Từ Thiên Cường, lúc bảo mẫu với Từ Thiên Cường chạy đến, nhìn đống hỗn độn trên sàn cũng giật thót.

Rất rõ ràng, đêm qua đã xảy ra chuyện đáng sợ nào đó, nhưng điều khiến những người trong căn biệt thự lạnh gáy là, suốt một đêm bọn họ không hề nghe được tiếng động lạ thường nào. Từ Thiên Cường sai bí thư bên người mau chóng huy động người tra camera giám sát, nhưng mà các nhân viên an ninh thay phiên nhìn mấy lần, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác thường nào.

Nhìn lá bùa đã cháy đen kia, cảm xúc của bà Ngụy hoàn toàn mất kiểm soát. Bà ta la hoảng lên: "Tôi đã bảo mời thầy lại đây xem một cái! Từ Thiên Cường! Ông nhìn đống mảnh vỡ đáng sợ này đi! Nếu không có lá bùa này che chở tôi với thằng Sâm, đêm qua hai mẹ con tôi đã bị đám mảnh nhỏ này giết chết!!"

Lúc này tâm trạng Từ Thiên Cường cũng đã chịu chấn động rất lớn, ông ta cau mày, lại không muốn tin tưởng là ác quỷ quấy phá: "Trước đó rõ ràng không có gì, cũng có thấy bà dùng là bùa này đâu, bà nghĩ cho kĩ coi có phải là một âm mưu hay không? Chứ sao vừa cầm lá bùa, buổi tối hai người đã xảy ra chuyện? Tại sao những người khác lại không bị gì? Tóm lại, trừ phi tôi tận mắt chứng kiến ​​điều gì đó không thể giải thích được, nếu không tôi tuyệt đối không tin."

Từ Thiên Cường thân là người điều hành một công ty đa quốc gia lớn, đương nhiên không phải hạng người nhát gan, huống hồ lời ông ta nói xét ra cũng có lý, bà Ngụy và Từ Sâm liếc nhau một cái, cũng cảm thấy có lẽ là bọn họ suy nghĩ nhiều, cuối cùng quyết định lại chờ một chút.

Nhưng mà, chờ một chút này lại chờ tới đủ loại phiền phức và nguy hiểm.

Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, biệt thự nhà họ Từ đột ngột bị cháy 2 lần, cắt điện 3 lần. Những con dao trong phòng bếp không biết bị ai ném vào góc khuất, sau đó Từ Thiên Cường, Từ Sâm và bà Ngụy vào thời điểm nào đó sẽ cảm thấy như bị người đẩy một cái cho ngã về trước, sau đó suýt tí nữa ngã trúng mũi dao. Lần thứ ba Từ Thiên Cường tự nhiên bị ngã, còn xém tí nữa bị dao chọc mù mắt, người cứng rắn như ông ta, rốt cuộc nhận thấy một khả năng đáng sợ nào đó.

"...... Để tôi nghĩ cách." Đối mặt với Từ Sâm và bà Ngụy, rốt cuộc Từ Thiên Cường cũng phải nói ra câu này. Ông ta quyết định tìm thầy cao tay ấn nào đó tới xử lý, nhưng cho dù tìm, ông ta cũng phải tìm người mình tin tưởng.

Từ Sâm thấy thế có chút lo lắng: 【 Liệu có khi nào ông ta không mời thầy với đại ca không? 】

Bàng Phi há há một tiếng: 【 Ổng sẽ hai tay dâng tiền, chạy tới tìm đại ca kêu ba ba. 】


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp