Bàng Phi có hơi thắc mắc về sự cách biệt tuổi tác giữa ác quỷ kia và Từ Sâm, cơ mà rất nhanh cậu ta đã tự hiểu —— trong mấy cuốn tiểu thuyết đều có miêu tả về loại tình yêu đích thực này, tuy rằng vị thục nữ môn đăng hộ đối kết hôn với ông Từ trước, nhưng không ai biết được giữa tình yêu đích thực và môn đăng hộ đối, người nào gặp ông ta trước.
Bởi vậy chuyện có một đứa con riêng lớn hơn con vợ cả 2 3 tuổi cũng là chuyện thường tình, dù sao mấy người giàu đều hay như vậy. Tính thời gian, vợ cả qua đời hẳn là vào 3 năm trước, sau đó con vợ cả đột nhiên gặp tai nạn xe cộ tử vong là 3 tháng trước, trong đầu Bàng Phi đã có kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau, Bàng Phi kể lại chuyện mình gặp ở quán bar cho Nhậm Trúc, cũng không phải vì cậu ta nhiều chuyện, chẳng qua nhiệm vụ của Nhậm Trúc ở thế giới này là cứu rỗi 100 ác quỷ, tới nơi này đã hơn hai tháng, anh cũng mới cứu được có ba người, tốc độ vẫn hơi chậm. Cho nên, anh nhờ Bàng Phi đi lang thang khắp nơi xem có ác quỷ nào để anh cứu vớt không.
Bởi vì thầy Nhậm tin rằng dù hiện giờ không đi dạy, nhưng anh vẫn là thầy giáo, cho nên đối tượng ủy thác của anh sẽ ưu tiên là học sinh, bao gồm từ nhà trẻ đến đại học, anh đều sẵn lòng đi cứu.
"Tôi biết rồi, cậu đi tiếp cận tên Từ Sâm kia, điều tra một chút xem có phải từ 3 tháng trước gã bắt đầu gặp vận rủi hay không? Nếu xác định là thiếu niên ác quỷ kia ra tay, cậu có thể triển lộ chút năng lực của mình cho cậu ta, rồi cho cậu ta chút ý kiến." Nhậm Trúc giao nhiệm vụ cho Bàng Phi: "Nếu cậu có thể giao lưu với thiếu niên ác quỷ đó, cũng có thể mang cậu ta tới đây cho chúng tôi hỏi thăm một chút."
Bàng Phi hết sức vui vẻ rời đi.
Thầy Nhậm nghĩ thầm, hiện tại internet vô cùng phát triển, anh có nên đăng ký một tài khoản trên Weibo để người ta tìm anh dễ hơn không? Còn tên tài khoản, cứ đặt là "Văn phòng tư vấn sự cố bất thường của thầy Nhậm"? Nếu vậy chắc có thể thu hút không ít người?
Nhậm Trúc nói suy nghĩ của mình với Dịch Tiêu, thầy Dịch không ý kiến, hắn chỉ là vô cùng bình tĩnh và khí phách mở miệng: "Anh kêu Lạc Dương làm giúp em."
Thầy Nhậm bày tỏ mình rất vui. Rất thích kiểu làm việc nhanh gọn lẹ không dây mơ rễ má này.
Ở bên kia, kế hoạch làm quen quỷ của Bàng Phi cũng có tiến triển rõ rệt. Hai tháng rưỡi trước, Bàng Phi là một oan quỷ tội nghiệp bám sau lưng mẹ mình, nhưng sau khi gặp được thầy Dịch, cậu ta liền từ một con quỷ xui xẻo chết oan chết uổng, a lê hấp thành một con quỷ đẹp trai giàu có, ông chủ kiêm đại sư sau khi thu nhận cậu liền đưa một tấm thẻ tín dụng, bảo đó là tiền lương và trợ cấp công việc. Bàng Phi mang tấm lòng thành kính đi tra số tiền trong đó, sau đó đầu óc trống rỗng rời khỏi ngân hàng.
Khi trước ngày nào cậu ta cũng mơ mình một đêm phất nhanh, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ tới giấc mộng này lại có ngày trở thành hiện thực! Nhưng mà tại sao ông trời cho cơ hội giàu có, rồi lại cho cậu đi ngắm gà khỏa thân trước khi giàu? Thật sự là một tiếc nuối to đùng của cuộc đời.
Nhưng bởi vì thành anh chàng giàu có đẹp trai trong giới quỷ, thành ra muốn tiếp cận Từ Sâm cũng rất dễ, chỉ cần yên lặng dùng hình thái quỷ theo dõi người này một chút, xác định gã này đang chơi chỗ nào, sau đó lại dùng hình thái người tới một cuộc gặp gỡ tình cờ, là nhẹ nhàng bắt chuyện được với Từ Sâm.
Lúc này Bàng Phi đang uống cà phê với Từ Sâm, tâm trạng của gã hôm nay không tốt lắm, đến mức chẳng thèm tìm mấy em gái nói chuyện, chỉ muốn yên lặng suy nghĩ kỹ chuyện xảy ra trong ba tháng qua, mà làm một tên đẹp trai giàu có, muốn suy nghĩ cũng phải tới quán cà phê cao cấp suy nghĩ. Kết quả không ngờ buổi sáng tới đây lại gặp phải một người.
Từ Sâm cảm thấy thanh niên này rất kỳ quái, buổi sáng lúc gặp, cậu ta đang gọi điện thoại cho ai đó, nói về quỷ thần vận mệnh linh tinh gì đó miết. Hiện tại mấy cái đề tài đó rất nhạy cảm với gã, cho nên gã cũng chú ý tới người nọ. Vừa hay người kia lo nói chuyện không để ý đụng trúng gã, liền chào hỏi một tiếng.
Nhưng điều khiến Từ Sâm cảm thấy không thoải mái chính là sau khi người nọ nhìn gã, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái, lại còn nhìn chằm chằm vào sau lưng gã, cứ như sau lưng gã có cái gì đó rất đáng sợ. Khi đó Từ Sâm rất muốn dò hỏi, nhưng người kia đã nhanh chóng rời đi, chưa cho gã cơ hội. Từ Sâm còn cảm thấy hơi đáng tiếc, kết quả uống xong buổi trà chiều lại gặp phải cậu thanh niên kia.
Cho nên, Từ Sâm chủ động qua đó. Nếu là bình thường, Từ Sâm chắc chắn không dễ dàng tiếp cận một người như này, dù sao ít nhiều gì gã cũng có vai vế, nhưng thật sự là những chuyện xảy ra gần đây đã khiến gã sứt đầu mẻ trán. Tuy rằng hoàn toàn không tin lời thằng tư Dương nói, nhưng nếu cơ hội đã đưa đến trước mặt, tội gì mà không thử một chút?
"Ý cậu là, bên người tôi có ác quỷ quấy phá?"
Vẻ mặt Từ Sâm rất khó coi, mặc dù đã nghĩ tới sẽ nghe được mấy câu trả lời không tốt lắm, tỷ như ấn đường biến thành màu đen, huyết quang tai ương gì đó, bởi rất có thể người này là thầy bói linh tinh. Nhưng sau khi hỏi xong lại nhận được câu trả lời là ác quỷ quấy phá? Điều này khiến cho Từ Sâm trong lòng vốn dĩ có việc lập tức biến sắc.
"Anh không tin? Tuy rằng trong giới thì tôi không phải người rất lợi hại, nhưng tôi có một thứ mà không ai so được, đó chính là đôi mắt của tôi!" Bàng Phi chỉ vào hai mắt của mình: "Tôi đã khai Âm Dương Nhãn thuần túy nhất, cho nên có thể rõ ràng nhìn thấy những gì thuộc âm phủ. Tôi có thể dùng ông già nhà tôi thề, sáng hôm nay lúc gặp anh, sau lưng anh thật sự có một cái bóng quỷ. Tôi không thấy rõ diện mạo, nhưng xem dáng người chắc là cỡ 16 17 tuổi, hẳn là học sinh cấp 3 giống tôi."
Rầm.
Ly cà phê trong tay Từ Sâm đột nhiên rung mạnh, cà phê vãi đầy tay gã, cũng làm gã đột ngột bật dậy.
Người phục vụ thấy thế vội lấy khăn lông sạch đến lau, có điều Từ Sâm vẫy vẫy tay bảo cô rời đi, mặt mày âm trầm nhìn Bàng Phi: "Cậu nói thật?"
Bàng Phi nhướng mày: "Tin hay không tùy anh, tôi chỉ nói những gì mà mình thấy thôi. Lại không quỵ lụy cầu xin trừ tà cho anh. Bộ tôi không có sĩ diện à?"
Từ Sâm thấy Bàng Phi như vậy, hoài nghi trong lòng cũng ít đi, thằng nhóc này nói rõ mình thực lực bình thường, nhưng có khai Âm Dương Nhãn, ngược lại không giống kẻ lừa đảo lắm: "Vậy giờ thì sao?"
Bàng Phi nhìn thoáng qua: "Giờ không thấy cái bóng quỷ kia."
Từ Sâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng bóng quỷ vốn đang nghĩ xem làm cách nào dùng dao nĩa giết chết Từ Sâm lại đột nhiên sửng sốt, cậu ta ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn thoáng qua Bàng Phi.
"Ừm...... Nếu cậu đã thấy được nó, vậy cậu có biết cái bóng quỷ đó sẽ gây ra vấn đề gì hay không?" Từ Sâm mở miệng: "Mấy tháng qua có rất nhiều lần tôi gặp phải vài chuyện nguy hiểm một cách kì lạ, hơn nữa gần đây càng lúc càng thường xuyên, có phải là do nó hay không?"
Bàng Phi nghĩ thầm rốt cuộc cắn câu rồi, cậu gật đầu ngay tắp lự: "Đương nhiên là có liên quan rồi! Thứ đi theo anh là ác quỷ đó, nếu là ác quỷ, đương nhiên là muốn mưu tài hại mệnh. Nhưng ác quỷ này lại đi theo anh, nghĩa là giữa anh và nó chắc chắn có thâm thù đại hận gì đó, thì oan có đầu nợ có chủ ấy mà, gần đây anh có làm chuyện gì xấu không? Hoặc là giết người nào?"
Từ Sâm tim giật thót, trên mặt lại lộ ra vẻ cười nhạo: "Tôi giết người? Tôi có tiền có địa vị như này mà còn cần giết người? Tôi ngứa mắt ai, nhất định sẽ có người trực tiếp thay tôi làm, còn cần tự mình động thủ sao? Còn chuyện xấu, từ đó tới giờ tôi chưa hề làm chuyện xấu nào. Cho nên chắc là con ác quỷ đó ngứa mắt tôi hoặc là muốn giết tôi rồi sau đó cướp đoạt thân xác gì đó đi?"
Bàng Phi âm thầm cười khinh bỉ, bịa, bịa tiếp đi, tôi ngồi đây coi anh giả ngu giả dại, sau đó chờ anh bị thằng nhóc kia giết chết. Nhưng trên mặt cậu lại lộ vẻ nghiêm túc: "Bình thường thì không có chuyện như thế, khẳng định là giữa anh và nó có ân oán gì. Cho nên tốt nhất anh nên nghiêm túc suy nghĩ chuyện này đi, nếu không ác quỷ kia hấp thu năng lượng mặt trái càng nhiều, anh sẽ càng thường xuyên gặp phải 'chuyện xui xẻo'. Đến khi anh không chịu nổi thì chết ngắc."
Nghe hai chữ cuối cùng, Từ Sâm cảm thấy gã không thể ỷ y được, nên dùng giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cậu có cách nào đối phó không? Tính mạng tôi bị uy hiếp, nhưng tôi không sai, đương nhiên không thể để nó làm hại tới mình. Giá cả nhất định sẽ làm cậu vừa lòng, điểm này cậu có thể yên tâm."
Bàng Phi nghĩ bụng giờ ông đây đã là tỉ phú, chú mày làm ông vừa lòng vậy có thể cho ông mấy trăm triệu không?
"Để tôi thử, có điều tuy rằng tôi nhìn thấy ác quỷ, nhưng chưa chắc có năng lực xử lý chúng nó. Tôi cho anh mấy lá bùa, anh có thể mang theo trên người phòng thân, nếu lá bùa này qua ngày mai bị hỏng, vậy chứng tỏ tôi cũng không thể diệt trừ con ác quỷ kia, tôi cũng chỉ có thể tìm thầy và đại ca nhà tôi."
"Thầy với đại ca nhà cậu? Chắc bọn họ lợi hại lắm đúng không?"
Bàng Phi nhướn mày: "Thầy tôi là nhà giáo lợi hại nhất, từng cứu vớt không ít ác quỷ tiểu quỷ. Còn đại ca tôi, hắn chính là cao thủ bất bại trong giới huyền học, anh nói xem lợi hại hay không?"
Từ Sâm vui mừng khôn xiết: "Nếu vậy để thầy với đại ca nhà cậu tới giúp tôi diệt trừ con ác quỷ kia đi! Tôi sẽ trả cho mấy người rất nhiều tiền."
Kết quả viễn cảnh Bàng Phi kích động vô cùng trong tưởng tượng của Từ Sâm không xuất hiện, mà gã chỉ nhìn thấy cậu lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi nói này ông anh, dù anh giàu thật, nhưng đừng tưởng chúng tôi không có tiền. Không nói tôi làm nghề này chỉ vì sở thích, địa vị của thầy với đại ca tôi cao tới nỗi anh không ngờ tới đâu được chứ? Cho dù nhà giàu số một thành phố này muốn gặp đại ca tôi thì còn phải hẹn trước rất lâu kia kìa, chưa kể còn phải xem tâm trạng đại ca tôi, anh có mỗi con ác quỷ nhãi nhép, muốn kêu đại ca tôi qua là qua liền được à? Anh cũng đề cao mình quá rồi đấy."
Từ Sâm nghe vậy đương nhiên bực, nhưng nếu gã có thể từ con riêng thăng cấp thành con trong giá thú, tuyệt đối không ngu, thoáng suy tư một chút, Từ Sâm ngược lại thấy mừng thầm. Càng khó mời càng có nghĩa năng lực cao cường, vậy càng có thể giải quyết chuyện nhà gã không phải sao? Hơn nữa, người khác rất khó mời hai người đó, nhưng trước mặt gã là đồ đệ của họ, chỉ cần làm thân, vừa dùng sức của vừa dùng sức người, không phải có thể mời được rồi à?
Cho nên, mấy giờ tiếp theo, dưới sự cố ý của Bàng Phi và sự cố tình của Từ Sâm, hai người trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ. Trước khi đi Từ Sâm vẫn cầm lá bùa mà Bàng Phi chuẩn bị thử xem sao, mà Bàng Phi thì lại dùng tốc độ ánh sáng kéo đống không khí bên cạnh Từ Sâm một cái, rồi đứng nhìn gã rời đi.
【 Ngươi làm gì?! Buông ta ra!! 】 Từ Tùng thấy kẻ thù của mình càng đi càng xa, khí đen trên người xả ra như không cần tiền. Cậu ta quát to, nhưng mà Bàng Phi hoàn toàn không dao động.
"Nếu cậu thật sự muốn báo thù thì theo tôi, bằng không cho dù tôi không ra tay, nếu Từ Sâm đã nghĩ tới phương diện đó, gã nhất định sẽ đi tìm những người khác trong giới huyền học xử lí cậu. Cho nên, tôi khuyên cậu nên đi theo tôi một chuyến, nếu cậu thật sự có oan khuất có thù hận, hẳn thầy của tôi sẽ sẵn lòng giúp cậu báo thù."
Từ Tùng nghe vậy vẫn còn giãy dụa, chẳng qua sức lực đã nhỏ đi nhiều.
"Hơn nữa nếu tôi thật sự muốn đối phó cậu thì cũng chả khuyên cậu đi, lại còn lừa gã ta cậu không còn ở sau lưng gã nữa."
Từ Tùng rốt cuộc ngừng giãy giụa, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: 【 Gã ta và bà mẹ gã chính là hai con rắn độc ác! Tôi muốn khiến bọn họ không được chết tử tế! 】
Bàng Phi không khỏi nhớ tới đám người chết cũng không yên trong vụ nhà trẻ, cậu gật gật đầu: "Chỉ cần cậu chứng minh được bọn họ xứng đáng, vậy chúng tôi cũng sẽ có cách giúp cậu khiến họ không chết tử tế được."
Vì thế, lúc chạng vạng, biệt thự nhà họ Dịch nhiều thêm một con quỷ.
Trước khi tiến vào biệt thự Từ Tùng cũng đã bắt đầu phát run, nếu không phải còn có hận ý và oán niệm chống đỡ, có lẽ cậu ta đã chật vật chạy mất—— nơi này mang lại cho cậu ta cảm giác rất đáng sợ, càng đến gần thì càng đáng sợ hơn, giống như có thứ gì có thể hấp thu, cắn nuốt cậu ta ở bên trong.
Có điều cậu ta không đào tẩu, không chỉ bởi vì đang bị Bàng Phi kéo, mà còn vì lực lượng mà cậu ta cảm giác được.
Vào biệt thự, Từ Tùng liền nhìn thấy hai người. Hai người nọ giống như hai phiên bản trái ngược nhau, một người khí chất ôn hòa như ngọc, một người như lửa bọc trong băng. Từ Tùng hơi sửng sốt, không biết mình nên làm gì? Sau đó cậu ta nghe thấy người ôn hoà kia nói:
"Đến đây nào cậu nhóc, ngồi xuống, nói câu chuyện của cậu nào."
Từ Tùng liền nhẹ nhàng thở ra.