Ninh Hoắc Đông gọi lên tên cô. Hắn vừa dứt lời, Sơ Địch liền không
khống chế được mà ngã xuống, còn người đàn ông mời rượu Ninh Hoắc Đông
lập tức xoay người bỏ chạy, Hắn vội vàng đỡ lấy Sơ Địch, ôm cô vào lòng.
“A Địch, em sao thế? A Địch, em đừng im lặng. Nói cho tôi nghe, em sao rồi?”.
Ninh Hoắc Đông liên tục hỏi cô. Nhưng nhận thức của Sơ Địch đã dần
dần trở nên mơ hồ. Ninh Hoắc Đông rất sợ cô xảy ra chuyện. Hắn nhớ lần
trước Sơ Địch đã từng nhập viện rất lâu bởi vì hắn, hơn nữa cô cũng vừa
mới sảy thai, cơ thể còn rất yếu. Ninh Hoắc Đông chỉ sợ Sơ Địch có
chuyện…
Khi cô bất thình lình cướp ly rượu khỏi tay hắn, Ninh Hoắc Đông đã
nhận ra điểm bất thường, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Sơ Địch đã đem số rượu kia nuốt xuống. Hắn muốn trách cô ngu ngốc nhưng lại không thốt nổi lên lời, bởi dù sao cũng là Sơ Địch cứu hắn một mạng.
“A Địch, em trả lời tôi đi có được không?”.
Ninh Hoắc Đông liên tục gọi tên cô. Hành động của hắn đã thu hút
không ít người. Toàn bộ những người có mặt ở đây đều đổ dồn về phía hắn
và Sơ Địch. Thẩm Thế Mạt vừa từ bên ngoài trở về cũng chứng kiến cảnh
tượng này. Nhưng khác với Ninh Hoắc Đông, Thẩm Thế Mạt lại vô cùng bình
tĩnh, giống như là một người ngoài cuộc đang đứng xem kịch hay.
“Ninh Hoắc Đông… Anh không sao chứ?”.
Sơ Địch cố gắng mở mắt nhìn Ninh Hoắc Đông. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hắn dành cho cô, Sơ Địch liền mỉm cười mãn nguyện. Mục đích của cô, đạt được rồi!
“Em vốn dĩ không cần phải uống ly rượu này? A Địch, nếu đã phát hiện
ly rượu có vấn đề, em chỉ cần đánh đổ nó, vì sao vẫn còn uống chứ?”.
Ninh Hoắc Đông không lý giải nổi Sơ Địch. Sơ Địch cười khẽ, bàn tay
nhỏ nhắn của cô túm lấy tay áo của Ninh Hoắc Đông, vân vê đùa nghịch.
Chợt, từ khóe miệng Sơ Địch chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hô hấp của cô
cũng bất động có dấu hiệu bất ổn. Ninh Hoắc Đông càng cuống quýt hơn.
“Tôi uống ly rượu này để anh biết tôi sẽ dùng cả đời để ở bên cạnh
anh. Ninh Hoắc Đông, tôi biết anh luôn lo lắng tôi sẽ rời đi vậy nên tôi dùng ly rượu có độc này để chứng minh tôi sẽ không bao giờ rời xa anh”.
Ninh Hoắc Đông không ngờ Sơ Địch lại nói những lời này. Cô nói không
sai, trong lòng hắn luôn lo sợ một ngày nào đó Sơ Địch sẽ bỏ hắn đi vì
vậy Ninh Hoắc Đông không ngừng tính kế để giữ cô ở lại. Hắn có thể làm
bất cứ điều gì, dù cho có phải động đến mạng người chỉ cần giữ được Sơ
Địch, hắn đều có thể làm.
Ninh Hoắc Đông ban đầu muốn giữ Sơ Địch ở bên cạnh mình vì muốn trả
thù cô, muốn hành hạ cô. Nhưng hiện tại, hắn thay đổi rồi, hắn giữ Sơ
Địch ở bên cạnh bởi vì hắn không thể sống thiếu cô, bởi hắn đã động lòng yêu Sơ Địch. Thù giết cha giết mẹ Ninh Hoắc Đông có thể vì cô mà buông
bỏ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn…
“Đồ ngốc!”
Ninh Hoắc Đông cười yếu ớt nói với Sơ Địch. Lúc này Sơ Địch đã hoàn
toàn bất tỉnh. Ninh Hoắc Đông một mình ôm lấy cô, một mình điên cuồng
chạy trên đường lớn để đưa Sơ Địch đến bệnh viện.
Thẩm Thế Mạt nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông, tại thời khắc
này hắn dường như đã nhận hắn thua Ninh Hoắc Đông ở điểm gì. Ninh Hoắc
Đông có thể là người đàn ông tàn nhẫn nhất thế giới này, nhưng hắn cũng
tuyệt đối là người đàn ông yêu Sơ Địch nhất thế giới!
[ … ]
Bác sĩ nói với Ninh Hoắc Đông loại độc mà Sơ Địch trúng là kịch động, nhưng cũng may bệnh viện còn có thuốc giải nên Sơ Địch không gặp nguy
hiểm đến tính mạng. Nhưng vì là kịch độc nên bác sĩ vẫn kiến nghị nằm
viện theo dõi một thời gian.
Sơ Địch nằm trong phòng bệnh VIP. Ninh Hoắc Đông yêu thương, cưng
chiều cô như vậy làm sao có thể để Sơ Địch nằm trong phòng bệnh thường
cơ chứ?
Bác sĩ nói khoảng hai ba tiếng nữa Sơ Địch mới có thể tỉnh lại. Ninh
Hoắc Đông ngồi bên cạnh giường bệnh của Sơ Địch, bàn tay hắn nắm chặt
lấy bàn tay của cô. Hắn thật sự đếm không nổi người phụ nữ này đã vì hắn mà nằm viện bao nhiêu lần? Có nhiều lúc Ninh Hoắc Đông thật sự không
biết hắn khư khư giữ chặt cô bên cạnh mình là đúng hay sai…
Ninh Hoắc Đông đích thực đã làm tổn thương cô rất nhiều, nhưng những
thứ Sơ gia nợ hắn, dù có dùng toàn bộ mạng sống của người nhà họ Sơ cũng không thể đền đáp nổi.
“A Địch, giữa em và hận thù, tôi đã lựa chọn em. A Địch, vậy nên em
có thể yêu thương tôi một chút không, dù cho tôi đã từng làm tổn thương
em rất nhiều…”.
Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch chăm chú. Chính hắn cũng không nhận ra
lúc này giọng nói giống hệt như đang cầu xin Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông đã
từng thề trước mộ ba mẹ hắn rằng sẽ không cầu xin bất kỳ ai, nhất là
những người đã làm tổn thương hắn.
Nhưng hiện tại, hắn lại vì thứ tình yêu hèn mọn mà cầu xin con gái
của kẻ thù. Ninh Hoắc Đông nghĩ, nếu như hắn có được một chút quan tâm,
một chút yêu thương của Sơ Địch thì hắn sẽ hạnh phúc biết mất! Ninh Hoắc Đông thật sự rất muốn buông bỏ tất cả, dẫn Sơ Địch đến một nơi thật xa
bắt đầu cuộc sống mới nhưng hắn cũng hiểu khoảng cách giữa cô và hắn lớn đến đâu. Dù hiện tại Sơ Địch mỗi giây mỗi khắc đều ở bên cạnh hắn,
nhưng thực chất cô lại cách hắn vạn dặm, khoảng cách xa xôi vô cùng.
“A Địch, chuyện của đứa bé, xin lỗi em… Xin lỗi vì không tin tưởng em…”.
Có lẽ chỉ khi Sơ Địch vẫn chưa tỉnh lại, Ninh Hoắc Đông mới đủ dũng
khí để nói với cô câu nói này. Hắn không biết nói với cô như thế nào,
hắn sợ hắn ở trước mặt cô nhắc lại chuyện đứa bé sẽ lại khơi dậy nỗi
đau trong lòng cô. Nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn muốn nói với cô một lời xin
lỗi…
“Em nói tôi cao ngạo, tàn nhẫn. Nhưng A Địch, thực ra đứng ở trước
mặt em, tôi hèn mọn hơn là cao ngạo, mềm lòng hơn là tàn nhẫn. Chỉ có em mới có thể biến tôi thành một con người hoàn toàn khác. Em mất con, tôi cũng mất con và thậm chí tôi còn biến thành một kẻ giết người, giết
chính con của mình. Tôi nói những lời này không phải là muốn em nghe
thấy để rồi thấu hiểu cho nỗi đau của tôi, mà tôi chỉ muốn em biết vì sợ mất em tôi hoàn toàn biến thành kẻ điên rồi! A Địch, tôi đau vì em, sợ
vì em mà cũng điên vì em!”.
Ninh Hoắc Đông vừa nói vừa cười, tiếng cười của hắn vô cùng bi
thương, cũng tràn đầy tuyệt vọng. Hắn vừa hi vọng Sơ Địch có thể nghe
thấy những lời này cũng vừa hi vọng chỉ một mình hắn nghe thấy…
Hắn đã từng cao ngạo như thế, đã từng cao ngạo tuyên bố với mọi người rằng hắn giữ lại mạng sống cho Sơ Địch chỉ vì muốn trả thù cô, chỉ bởi
hắn muốn mỗi một ngày cô sống sót đều là địa ngục. Nhưng khi nhìn thấy
Sơ Địch bị thương, dù chỉ là vết thương nhỏ lòng Ninh Hoắc Đông lại đau
không thể tả nổi.
Sơ Địch chẳng biết tỉnh từ khi nào, nước mắt rơi xuống lấp đầy gương
mặt nhỏ nhắn của cô. Cô nhìn Ninh Hoắc Đông đang cúi gằm mặt xuống,
trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là bóp chết hắn.
Khi hắn tàn nhẫn dùng dao đâm vào bụng cô, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay hay chưa?
“Ninh Hoắc Đông, anh không xứng cảm thấy có lỗi!”.
Sơ Địch khó khăn mở lời. Cô đã từng giải thích với hắn đứa bé trong
bụng cô là con của hắn. Nhưng hắn vẫn một mực nói cô phát sinh quan hệ
với Thẩm Thế Mạt và để mang thai, một mực muốn ép cô phá thai… Vậy nên
hắn không xứng cảm thấy có lỗi.
“A Địch, em tỉnh dậy rồi?”.
Ninh Hoắc Đông nghe thấy giọng nói của Sơ Địch liền vội vàng ngẩng
đầu. Hắn nhìn thấy hốc mắt Sơ Địch dỏ hoe, nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng rơi trên gò má của cô, miệng Ninh Hoắc Đông chỉ thấy đắng
chát.
Hắn chợt nhớ đến dáng vẻ Sơ Địch mạnh mẽ phản kháng khi hắn ép cô phá thai…
“Anh không xứng nhắc đến đứa bé. Ninh Hoắc Đông, anh không xứng!”.
Đứa bé giống như là một cái gai đâm sâu trong lòng Sơ Địch, chỉ cần
chạm nhẹ là đã đau đến thấu tận tâm can. Sơ Địch biết rõ lúc này cô nên
khống chế cảm xúc của mình, nên an ủi Ninh Hoắc Đông để lấy lòng hắn
nhưng Sơ Địch lại không thể làm nổi, nói đúng hơn là cô không thể quên
sự tàn nhẫn của hắn.
Ninh Hoắc Đông biết bản thân hắn đã sai nên không hề lớn tiếng. Hắn
để mặc Sơ Địch có phản ứng ra sao cũng ôm thật chặt cô trong lòng. Sơ
Địch gục đầu lên vai hắn, khóc nức nở.
“A Địch, xin lỗi em. A Địch, xin lỗi…”.
Ninh Hoắc Đông chẳng biết hắn đã nói bao nhiêu câu xin lỗi với Sơ
Địch. Chỉ biết hắn càng nói, Sơ Địch càng khóc lớn hơn. Ninh Hoắc Đông
cũng không thể kiềm chế mà rơi nước mắt. Hắn cứ ôm Sơ Địch như thế,
chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu…
“Ninh Hoắc Đông, hứa với tôi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng
không được nghi ngờ tôi, phải tin tưởng tôi tuyệt đối, có được không?”.
Khóc một hồi, Sơ Địch cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô hiểu bản
thân mình yếu thế, không thể làm loạn quá lâu với Ninh Hoắc Đông. Sơ
Địch nhân cơ hội tranh giành một lời hứa với hắn.
“Được, tôi hứa với em sẽ tin tưởng em tuyệt đối”.
Trải qua chuyện lần này Ninh Hoắc Đông đối với Sơ Địch đã không còn
chút nghi ngờ nào, Chuyện đứa bé, rồi đến chuyện cô uống thay hắn ly
rượu độc đều khiến Ninh Hoắc Đông cảm thấy có lỗi với cô.
“Ninh Hoắc Đông, đây là lần cuối cùng tôi tha thứ cho sự tàn nhẫn của anh… Là lần cuối cùng”.
Sơ Địch ôm chặt lấy Ninh Hoắc Đông, chậm rãi nói ra từng chữ. Nhưng
trong lòng lại không nghĩ như thế. Cô có thể nói bản thân đã tha thứ cho mọi lỗi lầm của hắn nhưng trong lòng lại không có cách nào làm được như những lời đã nói. Quả không sai, nói thì dễ, làm thì khó…
Ninh Hoắc Đông ôm chặt lấy cô.
“Cảm ơn em. A Địch, cảm ơn em!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT