Trong bụng Sơ Địch làm sao có thể là con của hắn được chứ? Cô đối với hắn còn không phải là loại tình cảm nam nữ… Thẩm Thế Mạt cười khổ. Hắn vừa chế
giễu chính hắn cũng là vừa chế giễu chính bản thân Ninh Hoắc Đông. Một
người đàn ông mưu mô quỷ kế như Ninh Hoắc Đông nhưng đến cuối cùng không phải vẫn bị tình yêu là mờ con mắt hay sao?
“Thẩm Biên, anh không cần nói thế để khiến tôi hối hận”.
Ninh Hoắc Đông tỏ ra bản thân đã quá hiểu Thẩm Thế Mạt, nhưng thực
chất vào lúc này trong lòng hắn lại vô cùng hoang mang. Ban đầu, Sơ Địch nói đứa bé trong bụng của cô là con hắn, hắn không hề tin tưởng. Nhưng
hiện tại nghe những lời này từ miệng Thẩm Thế Mạt, hắn lại có chút đắn
đo.
Ninh Hoắc Đông rơi vào trạng thái hoang mang, không rõ phương hướng…
“Ninh Hoắc Đông, tôi rốt cuộc là nói thật hay là nói dối để khiến anh hối hận, thiết nghĩ anh phải là người hiểu rõ nhất. Dựa vào tính cách
của Tiểu Nguyệt, cô ấy có thể để đứa bé trong bụng cô ấy là con của tôi
sao?”.
Thẩm Thế Mạt càng nói càng lộ rõ dáng vẻ châm chọc. Hắn biết lúc này Ninh Hoắc Đông đã bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình.
Thẩm Thế Mạt nói tiếp bởi vì hắn muốn Ninh Hoắc Đông phải sống trong
hối hận. Hắn không biết lý do gì khiến đứa bé đầu tiên của Ninh Hoắc
Đông và Sơ Địch bị sảy mất nhưng hắn tin Ninh Hoắc Đông cũng không hi
vọng sẽ có kết quả như vậy. Thẩm Thế Mạt dám cược, lần này Ninh Hoắc
Đông chắc chắn sẽ ăn năn cả đời, bởi vì hắn và Sơ Địch khó khăn lắm mới
có một đứa bé nữa…
“Ninh Hoắc Đông, khi Sơ Địch trở về bên cạnh anh, cái thai trong bụng cô ấy mới tròn mười tuần tuổi, mà tôi chỉ có thể nhốt cô ấy đúng hai
tháng, vậy còn hai tuần nữa chạy đi đâu? Anh ngày thường mỗi giây mỗi
phút đều ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể để cô ấy có cơ hội chạy tới
tìm tôi? Hơn nữa đoạn thời gian ấy cô ấy căn bản không biết tôi đã trở
về nước”.
“Thẩm Biên, đừng nói nữa!”.
Ninh Hoắc Đông tức giận hét lớn. Hắn không muốn nghe thêm một chữ nào từ miệng Thẩm Thế Mạt liền xoay người chạy đi, dường như lúc này Ninh
Hoắc Đông không dám đối diện với hiện thực, hắn thà rằng làm một con rùa rụt cổ còn hơn bởi hiện thực đối với hắn quá tàn khốc.
Thẩm Thế Mạt làm sao có thể để Ninh Hoắc Đông có cơ hội rời khỏi đây
khi chính hắn còn chưa nghe Ninh Hoắc Đông tự mình thừa nhận hắn đã tự
tay giết chết đứa bé trong bụng Sơ Địch, tự tay giết hại con mình cơ
chứ? Thẩm Thế Mạt túm lấy bả vai Ninh Hoắc Đông, đẩy hắn lùi về sau.
Thẩm Thế Mạt hoàn toàn không cho Ninh Hoắc Đông có cơ hội kịp phản
ứng. Hắn nói tiếp, từng câu từng chữ đều muốn dồn Ninh Hoắc Đông đến con đường cùng.
“Ninh Hoắc Đông, thật ra từ lâu anh đã biết bản thân anh đã giết nhầm con của chính mình rồi? Phải không? Chẳng qua anh không muốn thừa nhận
nó mà thôi! Ninh Hoắc Đông, nếu anh vẫn cố chấp không muốn tin như vậy,
tôi có một cách rất đơn giản để anh có thể tự mình kiểm chứng. Anh gọi
điện cho Ngụy Sinh, nhờ cậu ta đến bệnh viện X, hỏi xem có phải tôi đã
từng tại đó ép Tiểu Nguyệt phá thai hay không?”.
Ngay khi phát hiện Sơ Địch có con của Ninh Hoắc Đông, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt đã quyết định để cô phá thai. Nhưng nếu không vì cơ thể của
Sơ Địch khi ấy còn quá yếu thì mọi chuyện sẽ không phức tạp như bây giờ. Nhưng nếu như suy nghĩ theo một hướng tích cực khác thì việc làm tàn
nhẫn của Ninh Hoắc Đông lúc này không phải là chuyện xấu. Hắn giết hại
đứa bé trong bụng Sơ Địch sẽ chỉ càng khiến cô hận hắn hơn mà thôi… Còn
Thẩm Thế Mạt sẽ có cơ hội đưa cô rời đi.
Ninh Hoắc Đông đã lấy được điện thoại ra, nhưng bàn tay hắn sau đó
lại không thể động đậy nổi. Hắn muốn gọi điện cho Ngụy Sinh, nhờ Ngụy
Sinh kiểm chứng những lời mà Thẩm Thế Mạt vừa nói, nhưng các ngón tay
lại không chịu nhúc nhích, cứ cứng đờ ra đó.
Ninh Hoắc Đông thật sự không biết nếu như chuyện này là sự thật hắn
sẽ đối diện với Sơ Địch như thế nào? Đối diện với chính sự tàn nhẫn của
bản thân ra sao?
Ninh Hoắc Đông chần chừ rất lâu, Thẩm Thế Mạt ban đầu cũng không có ý muốn thúc giục, nhưng hắn càng về sau lại càng không thể đợi nổi. Khi
Thẩm Thế Mạt chuẩn bị lên tiếng thì cũng là lúc Ninh Hoắc Đông đưa điện
thoại áp sát lên tai, hắn đã gọi cho Ngụy Sinh.
“Ninh tổng, có chuyện gì sao?”.
“Ngụy Sinh, đến bệnh viện X điều tra, điều tra xem có phải khoảng hai tháng trước Thẩm Biên từng tại nơi đó ép Sơ Địch phá thai hay không.
Tôi muốn có kết quả trong thời gian ngắn nhất”.
Ninh Hoắc Đông không cúp điện thoại, hắn vẫn cứ dí sát điện thoại lên tai nhưng bàn tay cầm điện thoại lại run rẩy theo từng giây từng khắc.
Lần đầu tiên Ninh Hoắc Đông lại mong chờ sẽ có kỳ tích xảy ra như thế,
lần đầu tiên hắn sợ sẽ đánh mất mọi thứ bao gồm cả cuộc sống yên bình
của hắn và Sơ Địch bây giờ.
Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của Ngụy Sinh đã đội vào trong điện thoại, truyền đến tai Ninh Hoắc Đông.
“Ninh tổng, đích thực là Thẩm Biên đã từng ép Sơ tiểu thư phá thai,
ngày hôm ấy còn có cả Sơ Kỳ Nhiên. Nhưng vì bác sĩ nói sức khỏe của Sơ
tiểu thư rất yếu không thể tiếp hành phẫu thuật nên Thẩm Biên đã để cô
ấy trở về, cho cô ấy tĩnh dưỡng cơ thể trong vòng hai tháng. Còn khi
chúng ta gặp lại Sơ Đich là khi Thẩm Kiệt đưa cô ấy đến bệnh viện phá
thai, còn Sơ Địch thì đang chạy trốn”.
Ngụy Sinh báo cáo rất rõ ràng, Ninh Hoắc Đông cũng nghe hiểu từng
chữ. Tai hắn đột nhiên rất ù, sau đó hắn có nghe thấy giọng nói yếu ớt
của Sơ Địch vang lên, cô đang cầu xin hắn hãy tha cho đứa bé trong bụng
cô. Rồi Ninh Hoắc Đông nhìn thấy gương mặt thẫn thờ của Sơ Địch. Nhưng
chuyện trong quá khứ đều ùa về đại não của Ninh Hoắc Đông giống như một
thước phim tua chậm.
Sơ Địch đã từng liều mình khẳng định với hắn đứa bé trong bụng cô
chính là con của hắn, nhưng hắn lại cố chấp không tin. Sơ Địch đã từng
hào hứng thông báo với hắn là cô mang thai rồi, hắn vẫn còn nhớ rất rõ
vẻ mặt ngày hôm ấy của cô.
Sơ Địch mang thai hai lần, cả hai lần đều vì hắn mà bị sảy mất! Ninh
Hoắc Đông biết bản thân hắn khốn nạn, biết hắn không xứng với cô…
[ … ]
Ninh Hoắc Đông quay trở lại bữa tiệc, hắn nhìn thấy Sơ Địch đứng bên
cửa sổ, trên tay cầm theo một ly rượu vang. Chất lỏng màu đỏ trong ly
rượu đã vơi đi hơn nửa. Không biết có thứ gì thu hút cô ở ngoài kia mà
Sơ Địch nhìn rất chăm chú.
Trái ngược với không gian hỗn loạn của bữa tiệc thì nơi Sơ Địch đứng
lại yên tĩnh, tịch mịch đến đáng sợ. Là một loại yên tĩnh khiến người ta nhìn vào là cảm thấy đau khổ. Nhìn bóng hình nhỏ bé đang đứng phía xa,
trái tim Ninh Hoắc Đông lại quặn đau.
Hắn chần chừ mãi, nhưng cuối cùng vẫn bước về phía cô. Ninh Hoắc Đông đem cơ thể nhỏ bé của cô ôm vào trong lòng.
“Anh trở về rồi sao? Ninh Hoắc Đông, dù Thẩm Biên có làm gì, anh cũng có thể buông tha cho anh ấy được không?”.
Sơ Địch nhìn Ninh Hoắc Đông quá bóng hình phản chiếu mờ nhạt trên lớp kính phía trước. Nhìn thấy Ninh Hoắc Đông trở về, trong lòng Sơ Địch
mới an tâm phần nào.
Ninh Hoắc Đông không vội trả lời cô mà bất thình lình hỏi cô mà câu không đầu không đuôi.
“A Địch, em có hận tôi không?”.
Sơ Địch không hiểu ý của Ninh Hoắc Đông, nhưng trực giác của cô rất
tốt, Ninh Hoắc Đông dường như đã có thứ gì đó thay đổi. Rốt cuộc hắn và
Thẩm Thế Mạt đã nói những chuyện gì?
“Vì sao lại đột nhiên hỏi thế?”.
“Bởi vì tôi đã làm tổn thương em rất nhiều. A Địch, em có hận tôi không?”.
Ninh Hoắc Đông biết hắn hỏi câu này là rất ngu ngốc nhưng hắn vẫn
muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Sơ Địch. Hắn năm lần bảy lượt làm
tổn thương cô, dù người có rộng lượng đến đâu trong lòng cũng đâu thể
không sinh hận?
“Hận, rất hận anh”.
Giọng Sơ Địch nhỏ đi.
Ninh Hoắc Đông xoay người cô lại, để cô đứng đối diện với hắn. Bàn
tay to lớn của Ninh Hoắc Đông đặt lên bả vai gầy gò của Sơ Địch.
“A Địch, em hận tôi cũng được, muốn giết tôi chết cũng được, nhưng đừng rời xa tôi có được không?”.
Chỉ cần cô không rời xa hắn chuyện gì Ninh Hoắc Đông đều có thể suy
xét để đáp ứng yêu cầu của cô. Trong lòng Ninh Hoắc Đông từ lâu đã coi
Sơ Địch là một viên ngọc quý để nâng niu.
“Tôi muốn anh buông tha cho người nhà họ Thẩm, anh có làm được không? Bất luận lần này Thẩm Biên đính hôn với Hòa Mỹ hay gia nhập vào tập
đoàn Trường An vì mục đích gì, anh đều không được động đến mạng sống của anh ấy, có được không?”.
Sơ Địch nhân cơ hội ra điều kiện với Ninh Hoắc Đông. Cô không biết
bước tiếp theo Thẩm Thế Mạt sẽ làm gì nên không thể yên tâm nổi nên rất
cần một lời hứa từ Ninh Hoắc Đông.
“Chỉ cần em không rời xa tôi, điều kiện của em là gì tôi sẽ đồng ý hết. A Địch, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi”.
“Tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không rời xa anh. Nếu như tôi muốn rời xa anh thì ngay từ đầu đã không lựa chọn quay trở về bên cạnh anh”.
Ninh Hoắc Đông còn muốn nói gì đó với Sơ Địch nhưng hắn chưa kịp nói
đã có một người trong giới thương trường chạy đến. Người này muốn mời
Ninh Hoắc Đông một ly rượu.
Ninh Hoắc Đông ban đầu muốn từ chối nhưng người kia cứ cố chấp không
thôi, Hắn không muốn bị mọi người trong bữa tiệc để mắt tới nên đành
chấp nhận. Ninh Hoắc Đông nhân lấy ly rượu từ tay người kia nhưng còn
chưa kịp uống đã bị Sơ Địch giành mất.
“Để tôi uống thay Ninh tổng”.
Dứt lời, Sơ Địch liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Rượu vào chảy xuống dạ dày, sắc mặt Sơ Địch liền trắng bệch ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT