Cuộc sống sau khi kết hôn của Sơ
Địch và Ninh Hoắc Đông không quá có nhiều thay đổi, bởi trước đó hai
người đã dọn về sống với nhau từ lâu. Chỉ cần khi có thời gian rảnh,
Ninh Hoắc Đông sẽ đưa Sơ Địch đi phiêu diêu khắp nơi.
Kết hôn một
năm, Sơ Địch đã mang thai, là mang thai sinh bốn khác trứng. Ninh Hoắc
Đông biết tin vui đến mức nhảy cẫng lên. Bác sĩ cũng nói thai song sinh
đã khó chăm sóc, nên đã đề nghị Sơ Địch tiến hành bỏ bớt đi để không ảnh hưởng đến sức khỏe của người mẹ và cả chính đứa bé.
Sơ Địch dĩ
nhiên không đồng ý. Sau một khoảng thời gian thảo luận với Ninh Hoắc
Đông, hai vợ chồng vẫn kiên quyết giữ lại cả bốn đứa bé. Ninh Hoắc Đông
đủ tự tin hắn có thể chăm sóc cho Sơ Địch và con của hắn.
Vì là đa thai nên Sơ Địch đã quyết định bỏ việc ở nhà dưỡng thai, đối với quyết
định này của cô, Ninh Hoắc Đông đương nhiên là gật đầu tán thành. Ninh
Hoắc dông cũng gác lại công việc của mình, hắn chỉ đến tập đoàn vào buổi sáng, thời gian còn lại sẽ ở bên cạnh Sơ Địch, hoặc có khi phải có việc quan trọng hắn mới đến.
Hai bên nội ngoại sau khi biết tin Sơ
Địch mang thai đều đòi đến chăm sóc cô. Nhưng Ninh Hoắc Đông sợ cô không thoải mái nên đã khéo léo từ chối. Có hắn ở bên cạnh là đủ rồi. Kiếp
trước, Ninh Hoắc Đông đã không thể ở cạnh cô trong thời điểm nhạy cảm
này, kiếp này hắn chắc chắn sẽ bù đắp.
“Ninh Hoắc Đông, con còn
chưa được ba tháng tuổi anh đã đọc mấy thứ này cho con nghe để làm gì?
Hơn nữa lại còn đọc mấy cái báo cáo của tập đoàn nữa.”
Sơ Địch
không nghe nổi nữa, cô kháng nghị nói với Ninh Hoắc Đông. Mỗi tối, hắn
đều sẽ cầm một bản báo cáo dày cộp ghé sát bụng cô rồi bắt đầu đọc, nói
rằng hắn muốn thông qua phương thức ấy để trò chuyện với con.
“Con mình mai sau sẽ là thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Anh đọc trước cho bọn nó nghe để mai sau bọn nó không bỡ ngỡ.”
Ninh Hoắc Đông nhất quyết đọc cho xong bản báo cáo ấy mới thôi. Sơ Địch nghe đã thấy đau đầu, không biết mai sau khi con của cô nghe được những thứ
này sẽ cảm thấy như thế nào nữa, không biết bọn chúng có cảm thấy người
ba này thật sự ngu ngốc hay không?
Không chỉ đọc ‘truyện’ cho con
nghe mỗi tối, mỗi buổi chiều, Ninh Hoắc Đông đều bật ‘nhạc’ để Sơ Địch
và những đứa bé trong bụng cô cảm thấy ‘thư thái’. Những bản nhạc Ninh
Hoắc Đông lựa chọn vô cùng đặc biệt, không phải là nói về sự biến động
của thị trường trong nước hay quốc tế thì cũng là những bài thuyết trình dự án.
Sơ Địch nhiều lúc đã lên tiếng kháng nghị nhưng vẫn không thành công.
“Ninh Hoắc Đông, anh có phải đang dày vò em và con không?”
“Sao em lại nói thế? Anh đang chăm sóc cho mấy mẹ con em mà!”
Ninh Hoắc Đông tỏ ra khó hiểu.
Sơ Địch nghe hắn nói thế liền im bặt không nói gì nữa. Vẻ mặt tội nghiệp
của Ninh Hoắc Đông khiến những thứ cô muốn nói đều vỡ vụn nơi cổ họng.
[ … ]
Thấm thoắt đã đến ngày Sơ Địch hạ sinh. Cô sinh sớm hơn dự kiến những một
tuần. Ninh Hoắc Đông lo lắng đứng bên ngoài, hắn không ngừng đi đi lại
lại, miệng cứ lẩm bẩm cầu nguyện cho Sơ Địch.
Hai tiếng sau đó,
bác sĩ đã thông báo cả mẹ và bốn đứa trẻ đều bình an. Ninh Hoắc Đông rất có phước hai nữ hai nam. Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đã quyết định gọi
bọn chúng lần lượt là Nhất, Nhị, Tam, Tứ cho dễ phân biệt.
Mới
sinh, những đứa trẻ giống nhau như đúc. Nhiều lúc Ninh Hoắc Đông còn
không thể phân biệt được đứa nào là Nhất, đứa nào là Nhị…
Sơ Địch
từ sau khi hạ sinh dường như không phải làm gì ngoài việc cho bốn đứa bé ăn sữa. Ninh Hoắc Đông rất tự tin. Hắn đứng trước mặt cô, tay vỗ mạnh
lên ngực, kiên định nói.
“A Địch, anh sẽ không để em vất vả đâu! Sau khi em sinh con, anh sẽ là người chăm sóc cho bọn chúng.”
Và Ninh Hoắc Đông đã thật sự làm như thế. Hắn gần như là dọn vào phòng của bốn đứa trẻ ngủ.
Sơ Địch thong thả đứng dựa vào tường. Cô chỉ tay về phía bên trái, khẽ cười.
“A Đông, Nhất Nhất cần phải thay bỉm rồi.”
“A Đông, Nhị Nhị khóc rồi.”
“A Đông, Tam Tam hình như đói rồi.”
“A Đông, có mỗi Tứ Tứ là ngoan nhất!”
Ninh Hoắc Đông lúc này vô cùng ước bản thân có thể trở thành người ba đầu
sáu tay. Một mình hắn đúng là không thể kham nổi. Bốn đứa trẻ lúc này
vẫn còn chưa biết gì, hắn không thể tưởng tượng nổi đến khi bọn chúng
biết bò, biết đi hắn và cái nhà này sẽ ra sao nữa.
Sơ Địch đứng nhìn hắn luôn tay luôn chân, cô cất tiếng chế giễu.
“Anh từng nói với em, anh muốn có một đội bóng. Mong ước này còn tính không?”
Bả vai Ninh Hoắc Đông liền run cầm cập. Hắn trên tay bế Nhất Nhất, sắc mặt tái mét quay đầu nhìn Sơ Địch.
“Vợ à, em tha cho anh một mạng có được không?”
“Được rồi không trêu anh nữa. Đưa Nhất Nhất cho em, em dỗ nó ngủ.”
HOÀN TẤT - THE END.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT