CHƯƠNG 99: ÂU DƯƠNG HÚC NỔI BÃO
A Uy thấy người đi lên trước là một người trẻ tuổi, sạch sẽ trắng nõn, lịch sự lại văn nhã không khỏi nhướng mày.
"Cậu là ai? Tôi mắng anh ta liên quan gì tới cậu?"
Kỳ lạ, nhìn người này không giống như là bộ đội đặc chủng mà giống như sinh viên vừa mới ra trường thì đúng hơn.
Mọi người trong đại đội bộ đội đặc chủng nghe vậy cũng hết nói nổi rồi, nghĩ thầm: Tên này ngu ngốc thật, ngay cả chị dâu là ai mà cũng không biết, xem ra hôm nay hắn ta xác định phải gặp kiếp nạn rồi.
Âu Dương Húc nhíu mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười bất cần đời, trong lòng Vương Quân khỏi nói sảng khoái biết bao nhiêu.
Ha ha ha, xem ra chị dâu lại muốn nổi bão, hôm nay bị đánh thành đầu heo không còn là ta nữa ha ha ha!
Những bộ đội đặc chủng khác tuy bề ngoài chưa nói cái gì nhưng trong lòng cũng nghĩ không khác gì Vương Quân, cái tên A Uy ngu ngốc này đắc tội chị dâu bưu hãn nhà mình, sợ là chỉ có thể tự cầu nhiều phúc đi vậy.
"Tôi thao* cả nhà cậu, dám chửi người đàn ông của tôi mà còn dám nói không liên quan đến tôi à?" Âu Dương Húc gằn giọng đi lên phía trước, quơ tay lên một cái một quyền đấm tới.
(Từ "thao" này là từ Hán Việt, từ thuần Việt là "Đ*t" nhưng mình không muốn trong truyện edit của mình có từ bất nhã nên để nguyên cho bớt bất nhã nhé.)
"A..."
A Uy thấy nắm tay đấm vào mặt mình chỉ kịp gào lên một tiếng, không đợi hắn trốn được thì đầu mũi đã bị ăn một cú đấm thật mạnh từ đối phương.
Che lại cái mũi bị đánh đến đau đớn, A Uy liên tục lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.
"A, đổ máu rồi!" Bạch Lộ thấy A Uy bị chảy máu mũi liền sợ hãi kêu lên.
"Lộ Lộ, cô đứng qua một bên đi, để tôi dạy dỗ cái tên khốn nạn này cái đã." A Uy vừa nói vừa lau sạch máu mũi xong thì nổi giận đùng đùng nhào về phía Âu Dương Húc. Âu Dương Húc thấy đối thủ chủ động công kích mình, cậu cúi người nhẹ nhàng tránh thoát.
Cậu kéo lấy cánh tay đối phương xoay lại trực tiếp tháo khớp tay đối thủ.
"A, a..." A Uy ôm lấy cánh tay bị trật khớp gào lên.
"Chỉ bằng cái tên ốm yếu như cậu mà cũng dám chạy ra mắng người đàn ông của tôi à? Đúng là tìm chết!" Âu Dương Húc đá một chân vào bụng của đối phương.
"Mày..." A Uy cắn răng hoạt động bước chân, hiểm hóc tránh được một đá này.
"Hừ." Âu Dương Húc khinh thường hừ lạnh, cậu càng ra tay tới tấp, trái một cú phải một đấm không nghiêng không lệch tất cả đều hướng vào mặt của đối phương, thẳng cho đến khi đối phương bị đánh thành đầu heo nằm lăn ra đất không còn đứng dậy được nữa, Âu Dương Húc mới vỗ vỗ ống tay áo dính đầy tro bụi đi về lại bên người của Ngô Hạo Thiên.
"Ha ha ha..." Nhìn thấy người bạn trai đầy dũng mãnh bên người Ngô Hạo Thiên, Đổng Bằng Phi xấu hổ trưng ra gương mặt tươi cười.
Nói thật, Mai Lị cũng không ngờ tới Âu Dương Húc nhìn qua ốm ốm yếu yếu như một sinh viên vừa mới ra trường vậy mà lại biết đánh nhau, hơn nữa mỗi lần ra tay đều rất nhanh chuẩn nhẫn (Nhanh nhẹn - Chính xác - Tàn nhẫn).
"A Uy, A Uy..." Bạch Lộ nhào qua, cô ả vội vàng nâng A Uy bị đánh thành đầu heo còn đang nằm trên mặt đất dậy.
"Không, không sao!" Tuy rằng bị đánh đau cả người nhưng A Uy vẫn không hy vọng Bạch Lộ lo lắng vì hắn ta như cũ.
Vương Quân nhìn kiệt tác trên mặt đất của Âu Dương Húc, đầu heo A Uy, hắn rất không nể tình bật cười. "Xem ra lúc chị dâu đánh tôi vẫn là đã nương tay lắm rồi."
Lần trước, tuy rằng Âu Dương Húc tức giận nhưng lại không đành lòng đánh hắn thảm thiết như vậy đâu, hiển nhiên đã để lại vài phần mặt mũi cho hắn.
"Hừ, lần sau mà anh dám chọc tôi thử xem, tôi cũng sẽ đánh anh thành như vậy!" Âu Dương Húc nhìn Vương Quân, lạnh lùng nhếch miệng.
"Không dám, không dám!" Thấy ánh mắt lạnh buốt của Âu Dương Húc, Vương Quân xin miễn cho kẻ bất tài lắc lắc đầu, chọc cho mọi người đều cười vang.
"Âu Dương quân y, A Uy không hiểu chuyện, cậu đánh cũng đánh xong rồi, cũng đã hết giận, cậu có thể chữa lại cánh tay cho hắn được không?" Bạch Lộ giương đôi mắt đẫm nước mắt nghiêng đầu nhìn Âu Dương Húc hỏi.
"Đúng đó, Âu Dương quân y, cậu giúp một chút đi." Đổng Bằng Phi cũng vội vàng cầu tình.
"Cậu tới đi!" Âu Dương Húc chu chu môi với Trần Đông, ý bảo cậu ta giúp đối phương.
"Âu Dương, tôi là khoa gan thận, những kiến thức về khoa xương khớp tôi có đi theo nghe mấy tiết thôi chứ chưa từng nắn khớp lại cho người khác đâu!" Trần Đông khó xử nói.
"Sợ cái gì, cậu cứ xem hắn ta là chuột bạch thí nghiệm là được rồi, nếu cậu làm không tốt thì một lát tôi lại đánh hắn trật khớp nữa, cậu làm thêm hai lần, trước lạ sau quen."
Nghe vậy, mọi người ở đây ngoại trừ Tần Phương và Ngô Hạo Thiên đều lạnh cả sống lưng.
Mặt mũi những người sống sót trắng bệch, nghĩ thầm: Trời mẹ, cái tên quân y này cũng độc ác quá đi, vậy mà dám lấy người sống ra để luyện tập?
Lý Nghị: Không ngờ được cái tên tiểu bạch kiểm* bên người Ngô Hạo Thiên lại nhẫn tâm như thế, xem ra muốn leo lên cây đại thụ Ngô Hạo Thiên này sợ là không dễ dàng gì!
(*Tiểu bạch kiểm: Dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo, còn có nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền, được người khác bao nuôi.)
Một đám binh lính của đại đội bộ đội đặc chủng cũng run rẩy: Chị dâu không hỗ là chị dâu! Cực kỳ tàn nhẫn! Cho nên ở trong đội ngũ này, dù có đắc tội đại đội trưởng cũng không thể đắc tội chị dâu nha! Đắc tội đại đội trưởng thì nhiều nhất là một trăm cái hít đất nhưng nếu đắc tội chị dâu thì chẳng những bị đánh thành đầu heo mà còn bị kéo đi làm vật thí nghiệm, vô cùng bi thống đó!
"Này..." Trần Đông nhăn mày nghe Âu Dương Húc.
"Đi thôi, cái thân thể bị thương trật khớp này cậu cứ nghiên cứu đi, chờ cậu học cho giỏi xong sau này về đến căn cứ an toàn, không phải cậu cũng có thể chữa trị cho người khác à?" Âu Dương Húc vô cùng đương nhiên nói.
"Ừ vậy cũng đúng." Trần Đông gật đầu, cậu ta căng da đầu đi qua chỗ A Uy đang nằm.
Cho dù là người trong căn cứ hay là binh lính trong đội ngũ cũng thường xuyên phải giao chiến cùng với tang thi, khó tránh khỏi sẽ chịu thương gì gì đó. Độc tang thi thì cậu ta không giải được không nói tới, nhưng nếu ngay cả bị thương gân động cốt mà cậu ta cũng chữa không được thì cũng thật xin lỗi cái danh Trần quân y mà đám lính đã gọi cậu ta rồi.
Sắc mặt A Uy có chút vặn vẹo nhìn Trần Đông ngồi xổm bên cạnh hắn ta muốn cầm lấy cánh tay hắn ta để xem bệnh.
"Cậu đừng sợ, tôi là quân y, cấu tạo cơ thể tôi đều biết, tôi sẽ cố gắng hết sức nắn khớp lại cho cậu."
"..." Ngài chắc chắn chứ, những lý thuyết suông của ngài thật sự có ích chứ?
"Vậy làm phiền quân y." Bạch Lộ vội vã lên tiếng, dù không phải chuyên khoa đi nữa thì tốt xấu gì người ta cũng là quân y, sẽ luôn mạnh hơn người ngoài nghề.
Trần Đông nâng cánh tay của đối phương cẩn thận xem xét hơn nửa ngày rồi mới bắt đầu nắn cho khớp trở lại vị trí cũ.
"A..." A Uy vừa nhìn gương mặt nghiêm túc của Trần Đông vừa kêu thảm thiết một trận.
"Thế nào, sao rồi A Uy?" Bạch Lộ lo lắng hỏi.
A Uy thử nâng nâng cánh tay phát hiện cánh tay thật sự có thể nâng lên được. "Không, không sao rồi!"
"Cám ơn, cám ơn vị quân y này." Bạch Lộ liên tục cảm ơn.
"Không cần cám ơn, là tôi nên làm." Trần Đông mỉm cười đứng lên đi về phía đội ngũ của mình.
Giải quyết xong tang thi trong xưởng plastic, Ngô Hạo Thiên cho tiểu đội một rửa sạch sẽ xác tang thi, tiểu đội hai thì căng lều trại, tiểu đội ba thì phụ trách nấu cơm. Khó có được chỗ ở nên Ngô Hạo Thiên tính toán nghỉ một đêm ở nơi này cho mọi người có thể nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai lại lên đường.
Cơm chiều là canh thịt dê và bánh bao cuộn nóng hôi hổi, Âu Duơng Húc lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tổng cộng nấu bốn nồi canh thịt dê, hấp bốn lồng bánh bao cuộn, sợ không đủ ăn, Âu Dương Húc còn nướng một nồi bánh nướng to bên cạnh nhưng cuối cùng lại vẫn bị ăn sạch sẽ như cũ.
Âu Dương Húc nhìn thấy đáy nồi không nhịn được thở dài trong lòng một tiếng. Quả thật là, người nhiều đúng là lãng phí lương thực mà. Trước đây bọn họ có 24 người, làm hai nồi là có thể ăn no tám phần rồi, hiện giờ lại nhiều thêm 13 người nữa, nấu đến bốn nồi cơm lớn mới có thể cho mọi người lấp đầy bụng được!
Cũng may là không tới mấy ngày nữa là sẽ đến Hoa Thành, những người này sẽ không ké ăn ké uống cùng với đội ngũ nữa, nếu không thì vật tư của cậu thật sự sẽ cạn kiệt mất thôi. Sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên cùng với hai vợ chồng Đổng Bằng Phi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
"Hai người mỗi người một cái, về sau hai người gia nhập đội ngũ của tôi đi, cùng chúng tôi một đường giết tang thi đi về Cảnh Thành được không?" Ngô Hạo Thiên lấy ra hai khẩu súng giao cho Đổng Bằng Phi và Mai Lị.
Đổng Bằng Phi thấy súng đôi mắt đều sáng lên, hấp tấp duỗi tay nhận lấy. "Cám ơn nhiều!"
"Cám ơn cậu Hạo Thiên." Mai Lị cũng mỉm cười cảm tạ.
"Đại đội trưởng Ngô, nhà của tôi cũng ở Cảnh Thành, tôi cũng muốn về nhà, ngài cho tôi gia nhập đội ngũ của ngài đi." Trương Đại Hải cũng vội vã nói.
"Tôi nữa, tôi cũng là người Cảnh Thành!" Lý Nghị cùng với hai người sống sót trong hai đoàn phim khác cũng nhanh chân tỏ vẻ muốn gia nhập đội ngũ của Ngô Hạo Thiên.
Quét mắt nhìn bốn người đó, Ngô Hạo Thiên hừ cười. Anh lấy ra khẩu súng của mình động tác thành thạo tháo đạn thừa ra khỏi băng đạn chỉ để lại một viên đạn duy nhất rồi ráp lại vào súng.
"Ở một trăm mét phía trước có một chồng thùng giấy cao cỡ một người, trên thùng giấy có in logo chữ Giang của xưởng plastic Giang Linh, nếu trong bốn người các cậu ai có thể bắn trúng logo chữ Giang đó thì lập tức có thể gia nhập đội ngũ của tôi."
"A, cái này, cái này cũng quá khó rồi đi?" Trương Đại Hải lên tiếng chê khó.
"Đúng đó, bây giờ đã xẩm tối, nhà xưởng lại âm u, ánh sáng thật không tốt, có thể nhìn được cái logo đó đã không dễ dàng huống chi phải bắn trúng nữa chứ!" Lý Nghị đối với việc này cũng cảm thấy có chút khó khăn.
"Phải, phải đó." Hai người khác cũng cho là như vậy.
"Nếu không có khó khăn thì không phải người nào cũng có thể làm được bộ đội đặc chủng à?" Ngô Hạo Thiên nói đạo lý.
Nghe thế, bốn người cảm thấy có chút tự biết xấu hổ. Chính xác, đại đội bộ đội đặc chủng làm sao có thể để ai cũng có thể gia nhập được chứ?
"Nhưng, chúng tôi không làm được, người khác cũng chưa chắc có thể làm được đi?" Lý Nghị vừa nói vừa có ý liếc mắt nhìn vợ chồng Đổng Bằng Phi.
"Ha ha ha, thật đúng là một thời gian dài rồi không chơi súng!" Đổng Bằng Phi vừa nói vừa đùa nghịch súng trong tay mình, sau đó anh ta vung tay lên nhắm ngay thùng giấy mà Ngô Hạo Thiên đã nói, đùng một phát.
"Kỹ thuật bắn súng tốt lắm." Nhìn thấy viên đạn không nghiêng ko lệch, vừa vặn bắn xuyên một lỗ trúng ngay chữ Giang của Đổng Bằng Phi, Âu Dương Húc cười khích lệ anh ta.
"Không đâu không đâu, tôi chỉ là dân nghiệp dư chơi chơi vậy thôi, không cùng đẳng cấp với mọi người đâu." Đổng Bằng Phi xua tay khiêm tốn.
"Cũng không nên nói như vậy, súng cũng không phải ai cũng chơi được, có một số người ý, sợ là chưa từng sờ qua khẩu súng đâu." Âu Dương Húc quét mắt qua bốn người Lý Nghị.
Trương Đại Hải nghe Âu Dương Húc nói xong, mặt già đỏ lên, gã xuất thân là công nhân, đúng là chưa từng cầm qua súng.
"Nếu chồng của tôi cũng đã tới rồi, thôi tôi cũng tự bêu xấu mình vậy! Miễn cho người khác nói Hạo Thiên thiên vị." Mai Lị nói xong cũng cầm lấy súng lục, một đạn bắn xuyên qua chữ Linh ở trăm mét bên ngoài.
"Kỹ thuật rất tốt, không hỗ là chị dâu tiền nhiệm, thật là cân quắc không nhường tu mi* nha!" Vương Quân ở một bên trầm trồ khen ngợi.
(*Cân quắc không nhường tu mi: Là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.)
"Vương Quân!" Lưu Chí Siêu trừng mắt dùng khuỷu tay khịa khịa Vương Quân.
"A..." Vương Quân thấy Lưu Chí Siêu nháy mắt ra hiệu cho mình, hắn cũng lập tức ý thức được mình đã nói lời không nên nói, vội vàng ngậm miệng lại.
"Ngô Hạo Thiên, cậu đi ra đây cho tôi!" Tần Phương xụ mặt đứng dậy, cất bước đi khỏi.
"Vâng." Ngô Hạo Thiên hớt ha hớt hải đứng dậy đuổi theo.
"Chị dâu, không, sẽ không có việc gì chứ?" Vương Quân thấy đại ca bị mẹ vợ kêu đi rồi, hắn lo lắng nhìn về phía Âu Dương Húc.
"Không có việc gì! Các anh cứ nói chuyện tiếp đi!" Âu Dương Húc vội vàng đứng dậy đuổi theo.
END CHƯƠNG 99.