CHƯƠNG 100: TẦN PHƯƠNG NỔI TRẬN NỔI ĐÌNH
Đi tới một góc không có bóng người, Tần Phương mới dừng bước, bà quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nhìn Ngô Hạo Thiên. "Sao lại thế này?"
"Mai Lị là vợ trước của con." Ngô Hạo Thiên báo đúng sự thật.
"Vợ trước? Tên khốn này, cậu đã kết hôn qua rồi à? Cậu gạt tôi, gạt luôn cả Tiểu Húc." Vẻ mặt Tần Phương vặn vẹo, tức giận rít gào.
"Dì, con không có ý định lừa gạt ngài và Tiểu Húc. Vì việc giữa con và Mai Lị thật sự không đáng nhắc tới cho nên, cho nên trước đó con mới không nói với hai người." Ngô Hạo Thiên hấp tấp giải thích.
"Không đáng nhắc tới, cái gì gọi là không đáng nhắc tới? Cậu đây rõ ràng có ý muốn lừa gạt thì có. Đáng chết, tôi vậy mà bị mỡ heo che tâm đi tin mấy chuyện ma quỷ của cậu, để cho Tiểu Húc cùng với người đàn ông đã từng ly hôn ở chung với nhau."
"Dì..."
"Đừng có kêu tôi, tới căn cứ Hoa Thành rồi chúng ta liền đường ai nấy đi, sau này đừng lại đến day dưa với Tiểu Húc của tôi nữa." Tần Phương liếc anh một cái, tuyệt tình phân rõ giới hạn với anh.
"Không, dì à, không phải như ngài nghĩ đâu, tuy rằng con và Mai Lị đã từng kết hôn nhưng con chưa từng chạm qua cô ấy. Con bẩm sinh đã là đồng tính, con không có cảm giác gì với phụ nữ cả, con chỉ cần một mình Tiểu Húc mà thôi, thật sự, thật sự chỉ có một mình Tiểu Húc." Ngô Hạo Thiên cuống quít nói, anh nôn nóng giải thích cho bằng được.
"Kết hôn lại không động phòng, cậu cảm thấy mấy lời nói dối thấp kém này tôi sẽ tin được à? Lỡ chẳng may con cái cậu cũng đã có luôn rồi mà còn ở chỗ này giả dạng thành quan quân độc thân, đùa giỡn hai mẹ con chúng tôi thì sao?"
Nghĩ đến việc bà vậy mà bị tên khốn này lừa gạt, Tần Phương tràn ngập lửa giận. Nếu sớm biết sẽ như thế này, lúc trước dù cho Ngô Hạo Thiên có ba hoa chích chòe gì đi nữa thì bà cũng không nên để cho Tiểu Húc cùng với cậu ta thì tốt rồi.
"Không, không phải như thế đâu dì. 6 năm trước, ngay trong ngày kết hôn con đã tuyên bố toạc ra với mọi người con chính là đồng tính. Sau khi tuyên bố xong con liền bỏ nhà ra đi, trong 6 năm này con cũng chưa từng một lần về lại Cảnh Thành. Ba năm trước đây, Mai Lị đi đến Hải Thành tìm con, cô ấy hỏi con có khả năng yêu cô ấy không rồi cùng sinh sống với nhau. Lúc đó con nói với cô ấy rằng cả đời này con cũng không thể yêu phụ nữ được nên Mai Lị mới gật đầu chấp nhận xử lý thủ tục ly hôn với con, việc giữa con và Mai Lị, tất cả người trong danh gia vọng tộc* ở Cảnh Thành đều biết. Lúc trước, con bỏ đi ngay trong ngày kết hôn, người ở Cảnh Thành không ai không biết, ngài chỉ cần tới được Cảnh Thành, ngài sẽ rõ tất cả."
(*Danh gia vọng tộc: Là những gia đình, dòng họ có tiếng thơm, được xã hội trọng vọng. Đa phần "danh gia vọng tộc" giàu có về tài sản và trí tuệ.)
"Con tin!" Âu Dương Húc cất bước đi tới bên cạnh mẹ của mình.
"Tiểu Húc." Tần Phương nhíu mày nhìn con trai mình.
"Mẹ, mẹ đừng trách Hạo Thiên, thật ra chuyện này Hạo Thiên đã sớm nói cho con biết, chỉ là con sợ mẹ nghĩ nhiều nên mới không nói với mẹ thôi." Âu Dương Húc cười cười nhìn mẹ của cậu, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Cái gì, con, con đã sớm biết cậu ta đã kết hôn qua rồi, vậy mà con còn muốn ở với cậu ta?" Có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, Tần Phương ko thể hiểu nổi suy nghĩ của cậu.
"Từng kết hôn cũng đâu phải phạm pháp, mẹ cũng không thể chỉ vì thế mà phán anh ấy tử hình chứ?" Âu Dương Húc nói với giọng vô cùng tủi thân.
"Nhưng mà cậu ta lớn hơn con đến 9 tuổi lại là người đã từng ly hôn, con, cho dù con có muốn tìm đàn ông đi nữa thì cũng nên tìm người có điều kiện tốt một chút, Tiểu Húc!" Tần Phương hận sắt không mài thành thép nhìn con trai mình, làm sao bà nỡ để cho con trai bà chịu cho dù chỉ nửa phần ủy khuất chứ.
"Phải, anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng con yêu cũng chính là người đàn ông chân chân chính chính không hoàn mỹ này a!"
"Tiểu Húc, con..." Đáy mắt Tần Phương tràn đầy đau lòng.
"Mẹ, gạt mẹ là con sai. Mẹ muốn trách thì trách con đi, đừng oán hận Hạo Thiên." Âu Dương Húc ôm lấy bả vai của bà, nhẹ giọng nói.
"Con đó, là do con biết mẹ đau lòng con, luyến tiếc mắng con nên con mới không sợ chứ gì, chuyện lớn như vậy mà cũng dám gạt mẹ!" Tần Phương trừng mắt nhìn cậu, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Dì, ngài đừng nóng giận, sau này con nhất định sẽ tốt với Tiểu Húc hơn gấp nhiều lần, tuyệt đối sẽ không để cho em ấy chịu bất kỳ uất ức nào." Ngô Hạo Thiên vội vàng đảm bảo.
"Được rồi, cậu cũng không cần phải bảo đảm với tôi. Chuyện quá khứ tôi có thể nể mặt Tiểu Húc mà không truy cứu, nhưng về sau nếu cậu mà dám cùng với vợ trước của cậu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hoặc là dây dưa không rõ với người khác, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu." Tần Phương nhìn chằm chằm Ngô Hạo Thiên, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác.
Trong bốn tháng này, bà đã từng giết qua tang thi, cũng từng giết cả người sống. Nếu tên khốn này mà dám có lỗi với Tiểu Húc của bà, bà tuyệt đối sẽ giết cậu ta không chớp mắt.
"Vâng, dì yên tâm, con chỉ cần một mình Tiểu Húc, đời này như vậy là đủ rồi."
Tần Phương liếc xéo anh một cái rồi lôi kéo tay con trai mình rời đi. Ngô Hạo Thiên yên lặng đi theo phía sau hai mẹ con bà, trở về nơi dừng chân.
"Không, không có việc gì đi?" Đổng Bằng Phi thấy Ngô Hạo Thiên mặt xám mày tro về tới nên lặng lẽ hỏi.
Hu hu, người đó chính là mẹ vợ tương lai của Hạo Thiên đó! Vừa nhìn là biết chắc chắn nhất định Hạo Thiên bị mẹ vợ mắng cho một trận rồi.
"Không sao." Ngô Hạo Thiên lắc đầu.
"Chào dì!" Mai Lị thấy Tần Phương mặt lạnh ngồi kế bên mình, cô liền vội vã chào hỏi.
"Hiện giờ cô đã là phụ nữ có chồng, người đàn ông nào nên nhìn, người đàn ông nào không nên nhìn, tôi nghĩ không nói chắc cô cũng rõ. Phải biết rằng, ở chỗ này cũng không phải chỉ có một người phụ nữ là cô biết chơi súng." Tần Phương đè thấp giọng chỉ có hai người nghe được nói ra lời này.
"A, dạ dạ dạ, con biết mà!" Hu hu, đây là bị mẹ vợ của Hạo Thiên uy hiếp sao?
Ban đêm, trong lều trại của Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.
12 giờ vừa đến, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên lập tức ngồi dậy, dọn xong trận đồ cùng ngọc thạch, bắt đầu hấp thu nguồn năng lượng W tinh thuần nhất trong ngày.
Âu Dương Húc nhìn hai viên cầu năng lượng trong lòng bàn tay mình vẫn không có dấu hiệu vỡ vụn như cũ, cậu nhịn không được thở dài. Vương Quân, Thiết Minh và Lưu Chí Siêu ba người đó đều đã gần lên cấp 4 rồi, thế mà cậu vẫn không có chút động tĩnh nào là sao?
Âu Dương Húc nghiêng đầu qua nhìn hai viên cầu năng lượng trong tay người yêu, cậu thấy viên cầu hệ Lôi và viên cầu hệ Phong đã bắt đầu xuất hiện vết rách, cậu trợn trừng mắt muốn lồi ra luôn, Ngô Hạo Thiên sắp lên cấp 5 á?
Ây, vậy cũng nghịch thiên quá đó? Mới mạt thế có bốn tháng thôi à mà tên Ngô Hạo Thiên này đã sắp lên cấp 5 luôn?
Sau một giờ, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đồng thời thu hồi cầu năng lượng của mình.
"Tiểu Húc, anh cảm thấy hình như anh sắp thăng cấp!" Hai viên cầu năng lượng đã xuất hiện vết rách, Ngô Hạo Thiên dĩ nhiên tự mình cảm giác được.
"Ừ, sắp lên cấp 5 nên tiếng động sẽ khá lớn. Chúng ta ở đây vài ngày đi, chờ tới khi anh thăng cấp xong rồi hẵng đi, nếu không khi tới căn cứ Hoa Thành rồi thì anh khó có thể thăng cấp."
Trong căn cứ quá nhiều người, tư chất của Ngô Hạo Thiên lại nghịch thiên thế này, lại nói, Ngô Hạo Thiên là hệ Lôi và hệ Phong, lúc thăng cấp nhất định là sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét.
Nếu thăng cấp trong căn cứ, động tĩnh lớn như vậy xác định chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý, đến lúc đó còn phiền phức hơn.
"Ừ, nghe em." Đối với những việc này, Tiểu Húc hiểu nhiều hơn so với anh, hơn nữa Ngô Hạo Thiên cũng rất tin tưởng người yêu của mình cho nên đương nhiên sẽ lựa chọn nghe theo cậu.
"Ngủ đi, đêm mai em sẽ giúp anh chuẩn bị việc thăng cấp."
"Tốt." Ngô Hạo Thiên gật đầu ôm cậu nằm xuống.
Âu Dương Húc nhìn người đàn ông bên cạnh rất nhanh chìm vào giấc ngủ nhưng cậu lại không ngủ mà trực tiếp ấn mở hệ thống Thương Thành của mình, bắt đầu vì anh chuẩn bị đồ vật để thăng cấp.
Âu Dương Húc trước sau mua một lọ mực nước trận pháp trung cấp, một cây bút vẽ trận pháp trung cấp, còn có một lọ mực nước phù văn trung cấp và một cây bút vẽ phù văn trung cấp, một tấm trận đồ Ngũ Hành hỗ trợ thăng cấp và một tấm Hối Linh Phù trung cực hỗ trợ hấp thu nguồn năng lượng W, cậu mua cả áo bảo hộ và thuốc bột có thể che chắn khứu giác của tang thi.
Chờ mua một đống lớn đồ vật xong xuôi thì tích phân của Âu Dương Húc đã bị tiêu đi hết 23000 tích phân, nhìn chỉ còn dư lại 103850 tích phân, nói Âu Dương Húc không đau lòng tuyệt đối là gạt người. Thôi vậy, ai kêu Ngô Hạo Thiên là người đàn ông của cậu làm chi?
Lại nói, trận pháp đồ và mực nước sau này còn có thể phải dùng đến mà.
Ngày hôm sau, Âu Dương Húc ở ngay chỗ dừng chân quét tước sạch sẽ một mảng đất trống để bắt đầu vẽ trận đồ, cậu vẽ phù văn, trên mặt đất thì vẽ Ngũ Hành Tụ Linh Trận. Còn Ngô Hạo Thiên thì thông báo tin tức cho binh lính trong đại đội bộ đội đặc chủng và những người sống sót khác.
Đối với mệnh lệnh của Ngô Hạo Thiên, chiến sĩ trong đại đội bộ đội đặc chủng dĩ nhiên mệnh lệnh là trên hết, bất quá 11 người sống sót lại không nghe lời như vậy.
"Ở đây vài ngày? Tại sao lại muốn ở nơi này a?"
"Phải đó, vì sao chúng tôi phải ở chỗ này chứ?"
"Chúng tôi muốn đi căn cứ an toàn Hoa Thành!"
Nghe được 11 người sống sót mồm năm miệng mười sa sả phản đối, Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn mọi người.
"Ở lại đây để chấn chỉnh lại là quyết định của đại đội đặc chủng của chúng tôi, 11 người các người cũng không thuộc về đại đội đặc chủng nên nếu muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào, đại đội đặc chủng của chúng tôi sẽ không ngăn cấm."
Nghe Ngô Hạo Thiên nói xong, 11 người sống sót lập tức ngậm chặt miệng lại.
Đây là có ý gì, đây là rõ ràng muốn ai đi đường nấy với bọn họ sao? Đây là rõ ràng không muốn quản bọn họ nữa sao?
"Anh, anh có ý gì, anh muốn phân rõ giới hạn với chúng tôi?" Đầu heo A Uy khó chịu chất vấn.
"Đại đội đặc chủng chúng tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ các người!"
"Nhưng, nhưng mấy người là lính của nhân dân, mấy người sao có thể làm vậy được?" Một thằng nhóc tóc xanh lớn tiếng chống chế.
"Hừ, cái rắm á. Mạt thế rồi, ai có thể quản sống chết của người khác hả?" Vương Quân khó chịu mắng người.
"Phải, những thức ăn thức uống hiện giờ của chúng tôi đều do chúng tôi giết tang thi, từ đàn tang thi đoạt lại vật tư chứ không hề có chút liên quan gì tới một xu một cắc tiền nộp thuế của các người." Lưu Chí Siêu lên tiếng.
Những lời này được thốt ra xong, những người sống sót vốn còn rất không hài lòng với đội ngũ của Ngô Hạo Thiên cũng đều không còn lời gì để nói.
"Nghe đây, hiện tại các người có hai lựa chọn, hoặc là lái xe rời đi, tôi có thể giúp các người một thùng xăng, hoặc là an an tĩnh tĩnh ở lại đây chờ chúng tôi rồi cùng nhau đi. Không được có bất kỳ nghi ngờ gì với quyết định của tôi, bộ đội đại đội đặc chủng ngay cả tang thi đều có thể giết, đối phó với 11 người các người tuyệt đối dễ như trở bàn tay."
Mọi người nghe Ngô Hạo Thiên nói xong mặt mũi trắng bệch, đúng vậy, nhóm người này ngay cả tang thi đều có thể giết, huống chi là giết người?
"Được rồi, mọi người nghe theo mệnh lệnh của đại đội trưởng Ngô, đều trở về nghỉ ngơi hết đi." Đổng Bằng Phi đứng ra hòa giải.
Tuy rằng anh ta và Mai Lị đã gia nhập đội ngũ của Ngô Hạo Thiên nhưng dù sao hai người họ cũng đã cùng đồng sinh cộng tử với 11 người này một đoạn thời gian, nên dĩ nhiên hai người họ cũng muốn tận lực giữ gìn.
Mọi người nhìn qua Ngô Hạo Thiên đang lạnh mặt rồi lại nhìn nhìn Đổng Bằng Phi, sau đó đều thức thời đi khỏi.
END CHƯƠNG 100.
Editor: Hú hu đã được tròn 100 chương, còn 144 chương nữa cố lên nào. ^^