CHƯƠNG 98: MINH TINH NHỎ BẠCH LỘ

Ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục lên đường, xe minibus của Đổng Bằng Phi cũng đi theo phía sau đoàn xe.

"Tiểu Húc, những người đó là ai vậy, tại sao lại đi chung với chúng ta?" Tần Phương khó hiểu nhìn con trai mình hỏi.

"À, có một đôi vợ chồng là bạn thuở nhỏ của Hạo Thiên, là người một nhà." Âu Dương Húc cười nói. Nghe vậy Tần Phương nhướng mày, là bạn của Ngô Hạo Thiên, khó trách cậu ta để bọn họ đi theo sau mình.

"Dì cứ yên tâm, bọn họ không có vấn đề gì đâu ạ!" Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đối phương là người có thể tuyệt đối tin tưởng được.

"Bên họ có tới 13 người đấy, cậu chỉ quen biết có hai người chứ không phải quen biết tất cả, vẫn nên cảnh giác một chút!" Dù sao Tần Phương cũng là một người làm ăn khôn khéo, chưa kể họ đã gặp được rất nhiều người sống sót mặt người dạ thú trong thời mạt thế này nên càng khiến cho Tần Phương cực kỳ đề phòng với những người gọi là người sống sót.

"Vâng, dì nói rất đúng, con sẽ chú ý." Ngô Hạo Thiên gật đầu, anh dĩ nhiên hiểu được sự lo lắng của Tần Phương.

"Hạo Thiên, người bạn tốt Đổng Bằng Phi của anh đã là dị năng giả cấp một, chờ đến Hoa Thành khi anh ta đã cách khỏi những người sống sót khác, có lẽ chúng ta có thể giúp anh ta một chút."

"Ừ." Hiện giờ nguồn năng lực W không còn nhiều để hấp thu được như trước đây, Tiểu Húc nguyện ý hỗ trợ dĩ nhiên không còn gì có thể tốt hơn.

Trên minibus.

"Anh Bằng, những người đó là ai vậy, ai trong đó cũng có súng cả, nhìn là biết không phải hạng vừa!" Trương Đại Hải nhìn Đổng Bằng Phi đang ngồi ở ghế sau hỏi.

"À, bọn họ đều là bộ đội đặc chủng, dẫn đầu đại đội trưởng Ngô là bạn từ nhỏ của tôi và Lị Lị." Đổng Bằng Phi không chút giấu giếm nói quan hệ của hai người cho đối phương biết.

"Ồ, thì ra là người trong quân đội, hèn gì có súng, có quần áo còn có thịt ăn." Nói đến đây, vẻ mặt Trương Đại Hải hâm mộ, vẫn là người tham gia quân ngũ là tốt nhất! Cái gì đều có!

"Anh Bằng, em thấy trong đội ngũ của họ có bốn người phụ nữ, là người nhà của họ nhỉ?" Bạch Lộ chớp chớp mắt nói đến việc này, không ngờ tên Ngô Hạo Thiên này còn rất trăng hoa, thế mà đem theo bốn người phụ nữ, trong đó còn có một người bị mù nữa chứ.

Thấy có bốn người phụ nữ trong đội ngũ, Bạch Lộ hiển nhiên đã đem bốn người đó trở thành đàn bà bên người Ngô Hạo Thiên.

"Chắc là vậy, tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều người anh em kia của tôi cô cũng đừng mang ý định gì, người ta đã có người yêu rồi!"

Bạch Lộ này là một minh tinh nhỏ, cô ả vừa hỏi như thế Đổng Bằng Phỉ lập tức hiểu rõ tâm tư của cô ả nên ngay thẳng đem việc Ngô Hạo Thiên đã có người yêu nói cho cô ả biết.

"Sao nào? Anh ta đã có vợ à? Chẳng lẽ vợ của anh ta còn xinh đẹp hơn so với tôi sao?" Đối với dung nhan của mình, Bạch Lộ vẫn luôn rất tự tin.

"Ha ha ha..." Đổng Bằng Phi nhẹ cười, không lên tiếng nữa.

Nghĩ thầm, Hạo Thiên là thích đàn ông, cho dù cô có xinh đẹp thì được cái mốc xì gì? Trừ phi cô đi phẫu thuật thay đổi giới tính, biến thành đàn ông!

Liếc thấy Đổng Bằng Phi không mở miệng nữa, Bạch Lộ nâng khóe miệng, xem ra cũng giống như cô ả nghĩ, vợ của đại đội trưởng Ngô đó không được xinh đẹp như cô ả, nếu là như vậy thì cô ả sẽ có cơ hội.

Tuy rằng đến Hoa Thành, bọn họ đều có thể vào được căn cứ an toàn nhưng trong lòng Bạch Lộ rất rõ ràng, không có vật tư, không có thực lực thì dù cho có vào được căn cứ an toàn đi chăng nữa thì bất quá cũng chỉ là dân thường ở tầng chót nhất thôi, nhưng nếu có thể tìm một cây đại thụ để dựa dẫm vào thế thì lại không giống nhau.

Cô ả nhìn quần áo mới tinh tươm trên người Mai Lị rồi lại nhìn lại quần áo lôi thôi xốc xếch của chính mình, Bạch Lộ làm sao cam tâm cho nổi? Chẳng qua vợ chồng Đổng Bằng Phi chỉ là bạn của đối phương thôi mà đã có đãi ngộ như vậy rồi, nếu trở thành người phụ nữ của đối phương thế chẳng phải đãi ngộ sẽ càng tốt hơn so với hai người đó nữa hay sao? Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó, Bạch Lộ liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Lý Nghị liếc qua Bạch Lộ ngồi ở phía trước đang âm thầm đắc ý mơ mộng hão huyền liền khinh thường hừ cười. Tối hôm qua hắn ta ngồi phía sau Đổng Bằng Phi cho nên đối thoại của Đổng Bằng Phi và người bạn tốt của anh ta, Lý Nghị nghe rõ rõ ràng ràng. Cái tên đại đội trưởng Ngô đó là đồng tính luyến ái, mới sẽ không ngó ngàng gì tới con ngốc Bạch Lộ này đâu. Có điều tên Âu Dương Húc kia cũng không được đẹp trai cho lắm, nếu dựa vào thân phận nam minh tinh nổi tiếng của hắn ta thì muốn đoạt người với cậu ta chắc cũng sẽ không quá khó đâu nhỉ?

Đoàn xe đi liên tục hai ngày đường rốt cuộc phát hiện một xưởng plastic ở bên đường quốc lộ.

Trong xưởng plastic có 53 tang thi sơ cấp và 3 tang thi cấp một, số lượng cũng không nhiều nên Ngô Hạo Thiên trực tiếp mang theo tiểu đội một và tiểu đội hai đi giết tang thi, để tiểu đội ba ở lại trông chừng xe.

Thấy năm chiếc xe ở phía trước theo thứ tự dừng lại, chiếc minibus của Đổng Bằng Phi cũng theo đó ngừng lại.

"Anh Bằng, xảy ra chuyện gì?" Trương Đại Hải nhìn xe ở phía trước dừng lại, Ngô Hạo Thiên mang theo mười mấy bộ đội đặc chủng, tay cầm súng tự động vọt vào xưởng plastic bên đường quốc lộ liền hỏi Đổng Bằng Phi.

"Chắc là Ngô Hạo Thiên đi giết tang thi, tôi đi qua xem thế nào." Đổng Bằng Phi đứng dậy muốn xuống xe.

"Đi chung đi!" Mai Lị cũng đứng dậy theo chồng đi xuống xe, hai vợ chồng Đổng Bằng Phi xuống xe đi về phía tiểu đội ba của Âu Dương Húc.

"Âu Dương quân y, Hạo Thiên bọn họ..." Đổng Bằng Phi đi tới bên người Âu Dương Húc lo lắng hỏi.

"À, không có gì, trong xưởng plastic có 50 mấy tang thi, Hạo Thiên đi xử lý một chút đó mà." Âu Dương Húc mỉm cười đáp.

"Năm, hơn 50 à?" Nghe thấy số lượng khổng lồ này, Đổng Bằng Phi không khỏi có chút sợ hãi.

"Nhiều tang thi như vậy sao Hạo Thiên chỉ mang theo mười mấy người thôi thế?" Mai Lị thấy bảy người bị ở lại thực sự không hiểu, cần xử lý nhiều tang thi thế mà Hạo Thiên không mang tất cả mọi người theo.

"Ha ha ha, không cần lo lắng, mười bảy người họ dư dả giết 50 mấy tang thi rồi."

50 mấy tính cái gì, hơn 500 tang thi bọn cũng cũng không phải chưa từng giết qua, nhóm nhỏ này chỉ là hệ tiểu học mà thôi.

"Ồ." Nghe Âu Dương Húc nói thế, Mai Lị khẽ gật đầu, nghĩ thầm: Nếu bạn trai Ngô Hạo Thiên đều đã nói như vậy thì chắc là Hạo Thiên sẽ không sao rồi?

"Đội trưởng Ngô dẫn người đi giết tang thi sao?" Bạch Lộ từ trên xe đi xuống, cô ả cùng trợ lý A Uy cũng đi theo tới.

"Đúng vậy." Mai Lị gật đầu trả lời cô ả. Âu Dương Húc liếc thấy quần áo của người tên Bạch Lộ này tuy có chút xộc xệch nhưng khuôn mặt nhỏ lại được lau rửa đến sạch sẽ, cậu chợt nhíu mày, người đẹp này sao nhìn quen mắt đến thế nhỉ? Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải?

Tìm tòi ký ức của nguyên chủ, Âu Dương Húc bừng tỉnh, thì ra là một minh tinh nhỏ hạng ba, là thần tượng của Hoàng Y Y, khó trách cậu cảm thấy quen mắt như thế? Chẳng phải nguyên chủ đã từng mua cho Hoàng Y Y đĩa nhạc, poster và ảnh chụp có chữ ký của Bạch Lộ kia à?

"Đây chắc là tiểu đội trưởng tiểu đội ba, Âu Dương quân y nhỉ?" Bạch Lộ cười cười chào hỏi cậu.

"Tiểu thư Bạch Lộ xinh đẹp, giọng hát ngọt, diễn xuất cũng tốt vẫn luôn là thần tượng của tôi đây mà?" Âu Dương Húc mỉm cười lễ phép chào hỏi cô ả.

"Hì hì hì, không ngờ ở đây mà còn có fans của tôi, thật là có duyên mà!" Bạch Lộ cười ngọt ngào, được khen đến trong lòng nở hoa.

"Đoàng đoàng đoàng..." Bên này Bạch Lộ đang trò chuyện với Âu Dương Húc thì đột nhiên trong xưởng plastic truyền ra tiếng súng hết đợt này đến đợt khác.

"A..." Sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, Bạch Lộ kêu thảm một tiếng, vội vàng che kín tai của mình.

"Sao lại thế này?" Nghe được tiếng súng, chín người sống sót khác trong xe cũng đứng ngồi không yên lần lượt chạy ra khỏi chiếc minibus, tụ tập lại bên cạnh tiểu đội ba.

Âu Dương Húc nhàn nhạt gợi lên khóe miệng, cậu mắt lạnh đảo qua từng gương mặt mang biểu tình không giống nhau của tất cả mọi người, có sợ hãi, có hưng phấn, có lo lắng hoặc là mờ mịt.

Mạt thế đã qua bốn tháng mà vẫn còn có rất nhiều người không thể chân chính thích ứng sinh hoạt ở mạt thế. Vấn đề này, nhìn biểu cảm trên gương mặt là có thể nhìn ra, nếu vài tiếng súng vang mà còn bị dọa đến như thế thì khi thật sự gặp được tang thi thì cũng đủ biết ra cái gì rồi!

"Đinh, chúc mừng ký chủ săn giết được 53 tang thi sơ cấp, đạt được 2650 tích phân, săn giết 3 tang thi cấp một, đạt được 300 tích phân." (Trước mắt Âu Dương Húc có 126850 tích phân.)

Nghe được tiếng thông báo của hệ thống, Âu Dương Húc cười tươi rói, xem ra đều đã giải quyết xong!

Không bao lâu sau, Ngô Hạo Thiên mang theo hai tiểu đội 16 người đội viên về đơn vị.

"Hạo Thiên, các ông không sao chứ?" Vợ chồng Đổng Bằng Phi lập tức đi lên đón.

"Không sao, chỉ là nhóm nhỏ thôi." Ngô Hạo Thiên lắc đầu cười cười về tới bên người Âu Dương Húc.

Âu Dương Húc liếc người đàn ông một cái rồi lấy khăn ướt từ balo ra, cậu kéo tay người đàn ông qua, yên lặng lau chùi cho anh. Sau khi đào tinh hạch xong, trên tay sẽ dính tủy óc của tang thi rất ghê tởm!

"Hạo Thiên, các cậu giỏi thật đó." Mai Lị nhìn chồng cũ của mình, vẻ mặt sùng bái nói.

Ngô Hạo Thiên nghe thế thì cười. "Không có gì, là do giết tang thi nhiều rồi nên có chút kinh nghiệm thôi."

"Bây giờ thế đạo loạn ra đó, mỗi người thấy tang thi đều phải bị dọa chạy mất mật nhưng đại đội trưởng Ngô lại dám dẫn người đi giết tang thi, đại đội trưởng Ngô thật đúng hoàn toàn xứng đáng là anh hùng nha!" Bạch Lộ chạy tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, cô ả vội vàng nịnh hót Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên nhìn cô ả một cái, anh không nói gì nữa. Âu Dương Húc cọ xong tay trái của anh xong, cậu thay một miếng khăn ướt khác rồi kéo tay phải Ngô Hạo Thiên qua.

"Ôi ôi, loại việc chăm sóc người khác sao để cho đàn ông con trai làm được chứ, cứ để cho tôi đến làm đi!" Thấy Âu Dương Húc lấy khăn ướt ra, Bạch Lộ nhanh tay nhanh mắt một phen đoạt đi.

Ngô Hạo Thiên lập tức xụ mặt nhìn Bạch Lộ cướp khăn ướt từ trong tay người yêu mình, anh nhấc tay lên làm cho Bạch Lộ nắm trúng không khí, không thể nắm được tay phải của anh.

"A, xem đầu óc tôi này, đại đội trưởng Ngô chắc vẫn chưa biết tôi nhỉ? Tôi tên Bạch Lộ, chính là diễn viên Bạch Lộ diễn Phế Tài Hoàng Tử Phi, còn có, tôi còn diễn vai chính một bộ điện ảnh tên là..."

"Tôi không có hứng thú biết cô!" Ngô Hạo Thiên lên tiếng đánh gãy lời nói của cô ả.

Nghe lời nói đầy cự tuyệt trắng ra của người đàn ông, khóe miệng đang mang nụ cười dịu dàng của Bạch Lộ có chút cứng đờ, có điều dù sao cô ả cũng xuất thân là diễn viên nên rất nhanh lại tươi cười đầy mặt. "Không sao, đại đội trưởng Ngô có thể từ từ quen biết tôi cũng được mà!"

"Không cần!" Ngô Hạo Thiên gằn giọng theo bản năng đẩy người phụ nữ đang dán lại gần mình ra chỗ khác.

"Ui da!" Bạch Lộ bị đẩy lùi ra ba bước, thân mình lảo đảo suýt chút nữa té ngã trên mặt đất.

"Lộ Lộ!" A Uy duỗi tay vội vàng đỡ Bạch Lộ.

"Này, con người anh sao lại thế này hả, một tên đàn ông mà lại ra tay với phụ nữ? Cái gì chó má đội trưởng? Anh còn nhân tính hay không hả?" A Uy tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ngô Hạo Thiên.

"Mẹ nó? Mày nói cái gì?" Vương Quân khó chịu giơ súng trên tay lên mắng to một câu.

Những người lính khác thấy Vương Quân giơ súng lên cũng theo đó đồng loạt giơ súng trong tay nhắm ngay A Uy.

Nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm thế này, Bạch Lộ không khỏi nhíu nhíu mày. "A Uy!"

Bạch Lộ biết, A Uy là trợ lý lúc nào cũng bảo vệ cô ả, dọc đường đi chăm sóc cô ả chỉ có hơn chứ không kém, cực kỳ tốt với cô ả nhưng dù sao Ngô Hạo Thiên này cũng là một tôn đại Phật, đắc tội không nổi đâu!

"Lộ Lộ không cần sợ anh ta, không phải chỉ là một đám binh lính thô lỗ càn rỡ thôi sao? Cũng chả có gì ghê gớm!" A Uy nghiêng đầu nhẹ giọng an ủi người phụ nữ bên cạnh.

Đổng Bằng Phi cũng cảm thấy xấu hổ khi nghe được lời A Uy nói. "A, Hạo Thiên ông đừng để ý ha, A Uy là trợ lý của Bạch Lộ nên không nhìn nổi Bạch Lộ bị gì đó mà."

Ngô Hạo Thiên nhìn Đổng Bằng Phi một cái rồi vẫy vẫy tay. "Buông súng xuống."

"Rõ!" Thu được lệnh của Ngô Hạo Thiên, mọi người mới không tình nguyện thả súng xuống.

"Nhóc con, cậu vừa mắng ai vậy? Có ngon thì mắng thêm một lần thử xem!" Âu Dương Húc cất bước đi ra phía trước Ngô Hạo Thiên, bảo vệ người đàn ông của mình ở phía sau.

END CHƯƠNG 98. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play