CHƯƠNG 97: NGƯỜI ĐƯỢC GỌI LÀ VỢ CŨ

Nhà máy sữa rất rộng, trước đó bọn Ngô Hạo Thiên đã dọn dẹp một góc ở phía Tây, còn đám 13 người sống sót bên Đổng Bằng Phi thì được đưa tới phía Đông nghỉ ngơi.

Sau khi về tới nhà máy, ba người Âu Dương Húc, Trần Đông và Thiết Minh trực tiếp đi ăn cơm, còn Ngô Hạo Thiên thì đi qua bên Đổng Bằng Phi tám chuyện việc nhà với hai vợ chồng họ.

"Hạo Thiên, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này!" Mai Lị nhìn người chồng cũ của mình, cảm thấy rất ngoài ý muốn.

"Ừ, anh muốn đem theo đội ngũ của anh quay về Cảnh Thành." Ngô Hạo Thiên nói sự thật.

"Hạo Thiên, đội ngũ của anh có nhiều người nhỉ?" Thấy phía bên Ngô Hạo Thiên có hơn hai mươi người, mọi người đều ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, trong tay đều có súng, Đổng Bằng Phi cực kỳ hâm mộ.

"Phải!"

"Mùi gì vậy, thơm quá à?" Mai Lị hít hít mũi, cô ngửi dược mùi thơm của cơm trắng từ lâu chưa được ăn.

"À, bọn họ đang ăn cơm!" Ngô Hạo Thiên nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía đối diện.

"Ăn cơm? Hắc hắc, các ông còn có cơm ăn à, vậy thì tốt quá rồi, tụi tôi nè, mì gói cũng sắp hết không còn mà ăn đây." Đổng Bằng Phi nói đến đây thì cười khổ.

"Nếu vật tư và xăng của mọi người không đủ thì lát nữa về tôi sẽ nói với Tiểu Húc lấy một ít đưa qua cho mọi người."

Đổng Bằng Phi nghe thế thì vui vẻ. "Hu hu, à mà Tiểu Húc là ai?"

"Không phải ông thấy rồi à, còn hỏi nữa?" Ngô Hạo Thiên có chút bực bội trừng mắt nhìn Đổng Bằng Phi đã biết còn cố hỏi. Thằng nhóc này, tuyệt đối là cố tình!

"Ha ha ha, tôi nói chứ Hạo Thiên này, ông đúng là bị người quản tới gắt gao ha, ngay cả vật tư bộ đội cũng do chị dâu quản lý luôn!" Đổng Bằng Phi trêu ghẹo nhìn anh.

"Tiểu Húc có năng lực quản lý!" Âu Dương Húc là một dị năng giả không gian nên đương nhiên làm đội trưởng đội hậu cần là thích hợp nhất.

"Hạo Thiên, anh, anh đã kết hôn rồi sao?" Mai Lị nhìn anh không xác định hỏi.

"Anh với Tiểu Húc còn chưa kết hôn, có điều anh đã được mẹ vợ cho phép rồi. Anh định chờ đến khi tới Cảnh Thành thì mang Tiểu Húc về nhà gặp cha mẹ rồi mới chọn ngày kết hôn." Nếu đã nhận định là cậu thì việc kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

"À." Mai Lị nghe lời này cũng khẽ gật đầu.

"Lị Lị, rất xin lỗi em!" Ngô Hạo Thiên nhẹ giọng lên tiếng xin lỗi với Mai Lị, người chơi với anh từ nhỏ đến lớn mà anh xem như em gái.

Nếu nói trên đời này có người nào làm anh cảm thấy rất có lỗi với người đó, thì người đó chính là Mai Lị.

Mai Lị đã từng yêu anh sâu đậm, chỉ đáng tiếc lại gửi gắm sai người, cô yêu phải một người bẩm sinh đã là đồng tính, trở thành cô dâu trong phim bi kịch, làm một người phụ nữ ngốc nghếch vì Ngô Hạo Thiên tiêu phí hết thời thanh xuân tốt đẹp nhất của mình.

Ở bên này, Âu Dương Húc và Trần Đông, Thiết Minh ăn no nê xong xuôi, Âu Dương Húc lại lấy ra một ít đùi gà và khoai tây, bắt đầu bận bịu.

"Chị dâu, mới vừa cơm nước xong mà, cậu còn hầm thịt làm gì nữa?" Vương Quân thấy Âu Dương Húc đang vội làm thì thấy khó hiểu.

"Hầm một nồi thịt để đưa qua bên kia." Âu Dương Húc đáp lại.

"Gì? Cho bọn họ hả, chị dâu, cậu, cậu có biết bọn họ là ai không?" Vương Quân thử thăm dò.

"Biết mà, một người là bạn từ nhỏ của Hạo Thiên, một người là vợ cũ của Hạo Thiên!" Âu Dương Húc gật đầu.

Nghe được hai chữ "vợ cũ", Trần Đông đang hỗ trợ nhóm lửa cũng ngừng tay lại, cái gì, Ngô Hạo Thiên đã kết hôn qua rồi á???

"Biết, vậy mà cậu còn giúp đỡ tình địch?" Vương Quân không rõ trợn mắt nhìn Âu Dương Húc.

Chẳng lẽ dù cho biết rõ thân phận của Mai Lị nhưng chị dâu vẫn không ngại à?

"Được rồi, anh đừng xen vào việc này!" Âu Dương Húc xua xua tay.

Người phụ nữ Mai Lị này cũng không dễ dàng gì, trong nguyên tác, ba người Ngô Hạo Thiên, Mai Lị và Đổng Bằng Phi là bạn thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Đổng Bằng Phi thích Mai Lị nhưng Mai Lị vẫn luôn thích Ngô Hạo Thiên, người chỉ xem cô như em gái từ đó đến giờ mà lại còn là đồng tính. Kết quả, dĩ nhiên thành bi kịch.

Sáu năm trước, Ngô Hạo Thiên dưới sự bức bách của cha mẹ mà bất đắc dĩ cưới Mai Lị, chỉ có điều trong ngày kết hôn đó, Ngô Hạo Thiên trực tiếp đứng ở trong giáo đường tuyên bố sự thật anh là đồng tính trước mặt tất cả mọi người, sau đó ném xuống cô dâu mới và cha mẹ của anh bỏ nhà ra đi rồi tham gia cánh quân thứ mười tám của đại đội bộ đội đặc chủng.

Từ đó trở đi, Ngô Hạo Thiên chưa về nhà lần nào, không để ý tới cha mẹ mình cũng không quan tâm tới người vợ mới cưới của mình mà dành tất cả nhiệt tình vùi đầu vào trong nhiệm vụ công tác, còn người phụ nữ Mai Lị này luôn ở Cảnh Thành vì Ngô Hạo Thiên – Một người đàn ông không yêu mình, thủ tiết suốt ba năm.

Vào ba năm trước, Mai Lị đã từng đến Hải Thành thăm Ngô Hạo Thiên, cũng vào lúc ấy, Ngô Hạo Thiên và Mai Lị cuối cùng cũng kết thúc cuộc hôn nhân đáng buồn này, Mai Lị cũng từ vợ anh chuyển sang thành vợ cũ của anh.

Âu Dương Húc rất rõ ràng quá khứ của Ngô Hạo Thiên nên cậu cũng hiểu rất rõ, tuy là Ngô Hạo Thiên và Mai Lị không có quan hệ vợ chồng thân cận da thịt với nhau, tuy là Ngô Hạo Thiên chưa từng yêu Mai Lị nhưng đối với Mai Lị, Ngô Hạo Thiên cảm thấy áy náy vô cùng. Có thể nói, người phụ nữ Mai Lị này là người mà đời này Ngô Hạo Thiên thấy có lỗi nhất, cũng là người mà Ngô Hạo Thiên cảm thấy thua thiệt nhiều nhất.

Không bao lâu sau, mùi thịt tỏa ra tràn ngập nhà máy sữa. Cả đám 13 người bên Đổng Bằng Phi ngửi được mùi gà thơm phức nức mũi này không kiềm được nuốt nuốt nước miếng.

Hương vị này, thật sự đã lâu rất lâu không được ngửi qua nữa rồi.

"Các ông ăn cái gì thế?" Đổng Bằng Phi nhịn không được hỏi.

"À, là đùi gà hầm khoai tây!" Ngô Hạo Thiên vừa nói xong cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng mọi người đã cơm nước xong, sao anh lại thấy nấu thêm một nồi thịt còn đang bốc khói nữa chứ? Chẳng lẽ bọn ba người Tiểu Húc không đủ ăn nên nấu thêm một nồi?

"Bây giờ mà còn có thể ăn được đùi gà, Hạo Thiên à ông đúng là dân nhà giàu rồi nha!" Đổng Bằng Phi hâm mộ nói.

"Ha ha, đều là công lao của Tiểu Húc."

Cả đường đi này nếu không có Tiểu Húc thì chưa chắc gì bọn họ có khả năng ăn ngon mặc tốt đến như vậy.

"Xời, ba câu không rời khỏi vợ, ha ha ha, tôi nói chứ Hạo Thiên, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay!" Đổng Bằng Phi nhìn anh, nhịn không được nói móc.

"Tiểu Húc là độc nhất vô nhị!" Tiểu Húc của anh là bảo vật độc nhất vô nhị trong đời này, là bảo bối chỉ thuộc về một mình anh.

"Hạo Thiên, cậu ấy biết chuyện của chúng ta không?" Mai Lị lo lắng hỏi.

Nếu để cho người yêu hiện tại của Hạo Thiên biết cô chính là người vợ cũ của anh, chỉ sợ Hạo Thiên và người yêu của anh sẽ có mâu thuẫn với nhau.

"Việc này, chắc là biết nhỉ?" Tuy rằng Ngô Hạo Thiên chưa từng đề cập chuyện này với cậu.

Nhưng anh biết người yêu của anh hiểu biết tất cả mọi việc xảy ra trong thế giới này, cho nên cậu hẳn là biết rõ.

"A? Vậy, có cần em tới giải thích với cậu ấy một tiếng không?" Mai Lị có chút lo lắng hỏi Ngô Hạo Thiên.

Nhiều năm qua Hạo Thiên chỉ có một thân một mình, thật vất vả mới tìm được một người yêu tâm đầu ý hợp, nếu để đối phương biết Hạo Thiên đã từng kết hôn, có thể ảnh hưởng đến cảm tình của hai người đó không? Đối với việc này, Mai Lị khá lo lắng.

"Không sao, em ấy không phải là người ích kỷ!" Ngô Hạo Thiên lắc đầu.

"Đại ca, này là chị dâu kêu đưa đến đây." Vương Quân trơ một khuôn mặt bưng một nồi đùi gà hầm khoai tây còn nóng hầm hập đặt xuống trước mặt Đổng Bằng Phi và Mai Lị.

"Quần áo này đó cũng là Âu Dương Húc, người yêu của đại đội trưởng tặng cho các người." Trần Đông buông quần áo xuống, ánh mắt oán độc lướt qua người phụ nữ ngồi bên cạnh Ngô Hạo Thiên.

"Xăng này cũng là do Âu Dương quân y cho các người." Thiết Minh nói xong cũng thả thùng 50 lít xăng xuống.

Đôi mắt một đám người sống sót ở phía sau Đổng Bằng Phi trợn tròn khi thấy có thịt ăn, có quần áo mặc còn có cả xăng, cả đám hận không thể ngay lập tức nhào lên ăn sạch sành sanh thức ăn trước mặt.

Đổng Bằng Phi cũng ngây người khi nhìn thấy những đồ vật này.

"Hạo Thiên?" Mai Lị nghiêng đầu nhìn Ngô Hạo Thiên.

"Nếu là do Tiểu Húc đưa thì mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi về đây." Ngô Hạo Thiên nói xong đứng dậy, cùng với ba người Vương Quân rời khỏi nơi này.

"Ê này..." Đổng Bằng Phi nhìn bóng dáng Ngô Hạo Thiên gọi một tiếng nhưng cũng không thể kêu được người quay lại.

"Để anh ấy đi đi, em nghĩ chị dâu nhất định đang đợi anh ấy giải thích đó?" Mai Lị sầu lo kéo chồng của cô lại.

"Ừm, cũng đúng!" Đổng Bằng Phi bắt đầu cầm muỗng phân chia thịt cho những người khác đang vây xung quanh mình.

Đợi đến khi Ngô Hạo Thiên trở lại chỗ dừng chân của đội mình thì mọi người trong đội cũng đã quay về lều trại ngủ mất rồi.

"Sao nhanh vậy đã về rồi?" Âu Dương Húc khó hiểu nhìn anh.

Theo lý thuyết cửu biệt trùng phùng* thì lúc này đáng lý ra anh sẽ ở chỗ bạn tốt của mình vui vẻ nói chuyện rất lâu mới phải, chứ không phải chưa gì mà đã chạy về ngủ đâu?

(*Cửu biệt trùng phùng: Xa cách lâu ngày mới được gặp lại nhau.)

Bên ngoài chỉ có hai chậu than nhỏ, ánh sáng mỏng manh leo lét mà bên trong lều càng không có tia sáng nào, cho nên giờ phút này dù Ngô Hạo Thiên rất cố gắng muốn thấy rõ biểu tình trên mặt cậu nhưng cũng bất lực.

Ngô Hạo Thiên giơ tay lên xoa xoa mặt cậu. "Nhớ em!"

Cùng lúc với giọng điệu nhẹ nhàng đó là một nụ hôn ôn nhu dừng lại ở trên môi Âu Dương Húc.

"Tránh ra, anh đã mấy ngày rồi không tắm rửa dơ muốn chết, đừng có đụng vào em." Âu Dương Húc đẩy đầu anh ra, giận dỗi mắng.

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên cười bất đắc dĩ. "Bảo bối của anh, em đừng soi mói như vậy có được không? Em cũng biết lúc này đừng nói tắm rửa, người có được nước uống cũng có thể đếm trên đầu ngón tay rồi, lại nói cho dù anh không tắm rửa đi nữa thì anh cũng có đánh răng súc miệng rồi cơ mà!"

Âu Dương Húc nghe giọng điệu ủy khuất của anh, cậu xoa xoa đầu anh rồi đưa người đi vào không gian của mình.

Ngô Hạo Thiên bỗng nhiên thấy xung quanh sáng rọi thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười hì hì.

"Em đó!"

"Đi đi, đi tắm nước nóng đi!" Âu Dương Húc đẩy đẩy người đàn ông đang dính trên người mình.

"Ừ!" Ngô Hạo Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào phòng tắm để tắm rửa, chưa được hai mươi phút sau, anh đã mặc áo dài tắm đi ra.

Thấy anh đi đến mép giường rồi ngồi xuống, Âu Dương Húc liền cầm máy sấy tóc, động tác quen thuộc thổi tóc ướt cho anh.

"Lấy cho anh một bộ quần áo sạch sẽ mới tinh rồi, để ở trên đầu giường đó." Âu Dương Húc vừa cẩn thận sấy tóc cho anh vừa nói.

"Cám ơn, Tiểu Húc cám ơn em." Ngô Hạo Thiên nhìn cậu nói cám ơn liên tục.

"Có gì mà phải cám ơn, chuyện nhỏ thôi mà." Âau Dương Húc lắc đầu.

"Em biết việc anh nói không phải là quần áo mà!"

"Hì hì, việc Mai Lị đối với em cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ bên họ đông người nên không thể cho bọn họ quá nhiều vật tư, bất quá trong giới hạn cho phép thì vẫn có thể."

Ngô Hạo Thiên nghe thế liền kéo tay cậu qua, hung hăng hôn một ngụm trên mu bàn tay của cậu. "Cám ơn em!"

"Em biết, anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, để cô ấy thua thiệt nhiều."

"Phải, cô ấy là người mà anh thấy có lỗi nhất trong cuộc đời này." Ngô Hạo Thiên thở dài một hơi.

"Không sao, chúng ta có thể chăm sóc hai vợ chồng bọn họ nhiều một chút, như vậy anh sẽ cảm thấy đỡ hơn."

"Em vẫn luôn hiểu anh như thế!" Ngô Hạo Thiên kéo người vào lòng mình, anh không biết bây giờ nên nói cái gì để biểu đạt sự cảm kích của anh đối với cậu.

Ánh mắt đầy sự cảm kích cảm động của anh làm cho Âu Dương Húc rung động không thôi.

"Ai kêu anh là người đàn ông của em làm chi chứ?"

"Tiểu Húc, có thể gặp được em chính là may mắn lớn nhất trong đời này của Ngô Hạo Thiên anh."

Vì có được người này mà anh đã thoát khỏi vận xui rủi bị biến thành tang thi, vì có người này mà anh không còn cảm thấy cô đơn tịch mịch, càng vì có người này mà anh chân chân thật thật hiểu được cảm giác hạnh phúc là như thế nào!

Âu Dương Húc nghe anh nói xong, cậu đắc ý nâng lên khóe miệng, chủ động thò lại gần anh, hôn lên đôi môi anh...

END CHƯƠNG 97.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play